Nghe nói Lãnh Kỳ Túc 3 tuổi có thể ngâm và đối thơ; 8 tuổi đọc hết thi thư trong thư phòng; 14 tuổi dẫn binh ra trận; 18 tuổi bình định bốn nước lân cận. Nhiều lần lập được đại công là thế song chỉ vì thân phận thứ xuất, Lãnh Kỳ Túc không được tiên đế là Văn đế xem trọng.
Lúc Văn đế băng hà, Thất vương gia Võ đế kế vị. Cũng từ lúc đó, Lãnh Kỳ Túc rút khỏi triều chính, chọn cuộc sống ẩn cư nhàn rỗi. Không những ít can dự vào chính sự, ngay cả binh quyền cũng giao hết lại cho triều đình.
Nhưng một người như Lãnh Kỳ Túc, thật sự không có chuyện gì giấu diếm người khác? Mặc Sương vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay mình, dần lâm vào trầm tư. Nàng thật sự có thể giúp Dật ca ca tìm ra bằng chứng thông đồng địch phản quốc của hắn sao?
U Mai uyển.
Ánh nến đỏ lay lắt, trong không khí thoang thoảng mùi huân hương, khắp phòng một màu đỏ như làm nổi bật thêm chiếc giường cưới xa hoa.
Mặc Sương đầu đội khăn hỉ, ngồi ngay ngắn bên mép giường với trái tim không tài nào bình tĩnh lại được.
Nàng gả cho người ta rồi, thế nhưng tân lang không phải Dật ca ca. Tuy nói nàng đến đây là vì Dật ca ca, song trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Lấy thiên hạ làm của hồi môn, rước nàng về nhà.
Đến lúc đó chỉ sợ nàng đã là thân thân tàn hoa bại liễu.
“Vương gia”, tiếng của một nô tỳ vang lên, rất nhanh kéo suy nghĩ của nàng quay về thực tại.
“Chi nha” một tiếng, cửa bị người ta đẩy ra, sau đó là tiếng bước chân trầm ổn tiến về phía này, càng ngày càng gần.
Hắn đến rồi! Một người vốn trầm tĩnh như nàng, giờ phút này trái tim vẫn không khống chế được mà đập loạn xạ cả lên, những tiếng ù ù bên tai cứ thế mạnh mẽ đập thẳng vào màng nhĩ.
Lúc này, các tỳ nữ cùng hỷ nương tay bưng hỷ cân (1), rượu hợp cẩn cũng nối đuôi nhau tiến vào. Lãnh Kỳ Túc bước đến đứng trước mặt Mặc Sương, khi quét mắt nhìn cái khay mà các tỳ nữ đang bưng, hắn lạnh lùng nói, “Có phải ngươi quên một thứ rồi đúng không?”
Lúc này, hỉ nương mới cả kinh, bà chợt nhớ ra vào đêm động phòng của Vương gia lúc nào cũng phải bắt một đôi cá vàng nuôi trong phủ đặt vào phòng để biểu thị phu thê hòa hợp. Nữ nhân nào vào phủ cũng có lệ này, thế mà hôm nay bà bỗng dưng quên khoáy mất. Hỉ nương sắc mặt trắng bệch, quỳ dưới đất thở phì phò, không ngừng phân phối nha hoàn nhanh tay đi lấy.
Lãnh Kỳ Túc mặt không chút cảm xúc, cũng không tỏ ý trách phạt, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn bà một cái sau đó hướng các tỳ nữ phẩy phẩy tay áo, “Mất bò mới lo làm chuồng, thôi bỏ đi, tất cả đều lui xuống hết cho ta”
Bây giờ trong phòng chỉ còn có hai người bọn bọ, không khí một mảng yên tĩnh.
Qua kẽ hở của khăn hỉ, Mặc Sương chỉ có thể nhìn thấy đôi ủng với những đường kim tuyến màu vàng và bạc, kèm theo một phần của vạt áo mào đỏ chói. Nàng gắt gao siết lấy váy áo của mình, hơi thở như ngừng trệ, không làm gì khác ngoài ngồi bất động.
Bất ngờ trước mắt chói lòa, thì ra khăn hỉ đã được vén lên. Trái tim Mặc Sương nhất thời ngừng đập một nhịp, nhưng rất nhanh nàng lại quay về trạng thái ban đầu: đôi môi anh đào mím chặt, rèm mi hạ xuống, bày ra một vẻ ngoài thẹn thùng mà sợ sệt.
Lãnh Kỳ Túc con ngươi khẽ híp, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, hắn khẽ nói: “Nhìn bổn vương”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...