Giống như nghe không hiểu hàm ý trong câu nói của nàng, Lãnh Kỳ Túc chỉ hơi kinh ngạc trong phút chốc, rồi lại nhẹ cười ôm vai nàng, “Vương phi thấu tình đạt lý như thế thật khiến Bổn vương vui mừng. Thôi, nàng nhanh đi chuẩn bị, chúng ta vào cung một chuyến.”
“Vào cung?”, sắc mặt Mặc Sương dần trắng bệch.
“Uhm, vào cung thỉnh an Thái hậu”, hắn nhìn nàng bằng đôi con ngươi đen sẫm đầy thâm trầm, khóe miệng khẽ kéo thành một đường cong, sau đó cười như không cười bổ sung thêm, “Chẳng lẽ Vương phi sợ sao?”
Nàng đương nhiên là sợ rồi, chỉ là nguyên nhân của nỗi sợ này tên nam nhân trước mắt làm sao hiểu được?
Mặc Sương mím mím môi gật đầu, “Vâng, vì thiếp thân chưa từng đối diện với chuyện trọng đại như thế này bao giờ nên sợ sẽ làm Vương gia mất mặt”
“Không sao, chỉ cần lúc đó nàng nói ít chút là được”
***
Từ Ninh cung.
Xung quanh là khung cảnh cung vàng điện ngọc, huân hương lan tỏa.
Một người phụ nữ ước chừng ba mươi mấy tuổi, thân mặc một bộ phượng bào màu xanh đang tựa vào ghế phượng. Mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười thậm chí từng lời ăn tiếng nói của người đó, từ đầu đến cuối vẫn luôn là sự điềm đạm, cao quý; tuy có thân thiết đấy nhưng lại không mất đi tính uy nghiêm. Thật quả đúng là hình tượng tiêu chuẩn của một bậc mẫu nghi thiên hạ.
Mặc Sương cúi đầu, để mặc Lãnh Kỳ Túc kéo tay dắt đi. Hắn quỳ, nàng quỳ; hắn đứng, nàng cũng đứng; còn khi hắn cùng Thái hậu hàn thuyên, nàng chỉ biết lắng nghe.
“Thái hậu phượng thể vừa hồi phục, nhi thần không dám làm phiền quá lâu, mong Người về sau bảo trọng thân thể, nghỉ ngơi nhiều hơn, đã vậy… nhi thần xin được phép cáo lui”, Lãnh Kỳ Túc nhíu mày, thái độ cung kính nhưng không xu nịnh.
Mặc Sương khẽ thở phào, cuối cùng cũng kết thúc rồi, may mắn trong lần tiến cung này không xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc hai người hành lễ chuẩn bị lui xuống thì Thái hậu đột ngột lên tiếng, “Ai gia có vài lời riêng muốn nói với Tứ vương phi, Vương gia trước cứ lui đi!”
Lãnh Kỳ Túc liếc nhìn Mặc Sương một cái, sắc mặt có chút trầm xuống, thế nhưng tức khắc lại cười nhạt nhìn Thái hậu, “Vương phi từ nhỏ chỉ sống nơi thâm khuê, không biết nhiều lễ nghĩa, chỉ sợ lời nói của nàng sẽ mạo phạm thái hậu, còn có…”
“Nhìn Vương phi quy củ lễ nghĩa thế kia, chuyện “mạo phạm” gì đó sao xảy ra được? Theo ai gia thấy ấy à, tất cả là vì Vương gia không nỡ mà thôi. Chỉ xa nhau có chốc lát, không lẽ con sợ ai gia ăn thịt thê tử mình sao?”, Thái hậu mỉm cười đầy ý vị.
Lãnh Kỳ Túc nhíu nhíu mắt, một tia lo lắng khẽ xẹt qua, nhưng hắn chỉ hạ mắt gật đầu, “Đã vậy, nhi thần cáo lui trước”
Trong điện không khí vô cùng trầm lắng, Thái hậu nhìn Mặc Sương đang đứng giữa điện với bộ dạng bối rối cực điểm, mắt bà khẽ sáng lên.
“Người đâu, đem ghế cho Vương phi ngồi”
Mặc Sương cắn cắn môi, khẽ nhún người hành lễ sau đó ngồi xuống.
“Không cần quá câu nệ, ai gia chỉ muốn trò chuyện với con vài câu mà thôi”
“Vâng!”, Mặc Sương tuy bên ngoài bày ra bộ dạng nhu nhược nghe lời song bên trong, trái tim của nàng bất giác đập mạnh.
Có thể giành chiến thắng trong cuộc chiến Hậu cung và trở thành Thái hậu ngày nay cũng đủ chứng minh nữ nhân trước mắt không hề đơn giản. Huống hồ, người này còn là cô cô của Vân Triều Tịch, nàng càng phải đề phòng nhiều hơn.
“Vương phi, mời dùng trà”
Một ma ma hai tay nâng khay ngọc cung kính dâng đến trước mặt nàng.
Mặc Sương nhã nhặn cười một tiếng, nàng đón lấy ly trà song lại không có ý định uống.
Ma ma đó cúi người rời khỏi, bất ngờ, một làn hương thơm nồng nàn lướt qua chóp mũi của nàng.
Mặc Sương ngẩn ra, không kiềm được ngẩng đầu đánh giá ma ma đó. Nhìn dáng vẻ bà ta ước chừng hơn bốn mươi tuổi, đã là độ tuổi như thế hà cớ gì vẫn dùng phấn thơm của các cô nương trẻ tuổi?
Nhưng không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, nàng đã bị Thái hậu kéo đến không ngừng hỏi thăm một số chuyện trong phủ.
Do từ trước đến nay nàng cùng Lãnh Kỳ Túc từng tiếp xúc qua khá nhiều lần, cho nên nàng đại khái cũng có thể ứng phó được.
“Thái hậu nương nương”, một cung nữ chạy nhanh vào điện, và trong lòng nàng ta đang ôm một con mèo toàn thân trắng muốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...