Mỹ Nhân Hoàng Gia

Editor: Trà Xanh

Trong sân Bùi Duyên không trồng hoa, chỉ có vài cây đại thụ xum xuê. Thân cây thô ráp, cành lá uốn lượn, mùa đông cũng xanh lá. Cây đại thụ này từ tổ tiên Bùi gia truyền lại, có mấy trăm năm lịch sử, từng chứng kiến những biến chuyển hưng suy của tòa phủ đệ.

Thanh Phong đứng cạnh cây hòe già trước phòng nói chuyện với đại phu về bệnh của Bùi Duyên.

Đại phu nói: “Ngài cũng biết, đây là bệnh cũ của Hầu gia, thỉnh thoảng lại phát tác, ngay cả ngự y trong cung cũng không có biện pháp. Vết thương cũ khi trước không trị tốt, lại ở Tây Bắc hít vào quá nhiều gió cát, gần đây nói chuyện nhiều nên ảnh hưởng vết thương cũ, hai bên yết hầu bị sưng nên phát sốt. Cũng không đến nỗi quá nguy hiểm, nhưng nếu sốt liên tục thì rất phiền. Ta viết đơn thuốc trước, phải để Hầu gia tĩnh dưỡng. Nếu có gì thì gọi ta tới.”

Thanh Phong gật đầu, vẫy tay gọi một gã sai vặt tiễn đại phu. Tuổi Thanh Phong tuy không lớn nhưng làm việc đắc lực, lại là tâm phúc của Bùi Duyên, trên dưới trong phủ đều nghe hắn, lớn tuổi cũng gọi hắn một tiếng “ca”.

“Thanh Phong ca!” Gã sai vặt thủ vệ chạy tới, “Thẩm di nương tới!”

Thanh Phong ngẩng đầu nhìn trời, đoán rằng Thẩm gia lão gia và phu nhân chắc đã đi về. Vừa rồi hắn gặp Dịch cô cô ở Mộc Huy Đường, cố ý để bà thấy hắn đi cùng đại phu. Hắn quá rõ tính tình Hầu gia, bị thương sinh bệnh thì tình nguyện chịu đựng một mình, không quấy nhiễu người khác. Chịu được vài ngày, đến sáng nay không xong, Thanh Phong mới phát hiện sự khác thường.

Trước kia đều do Thanh Phong chăm sóc hắn, hiện tại đã có nữ nhân danh chính ngôn thuận, đương nhiên phải gọi nàng tới hầu hạ.

Nhưng Thanh Phong không rõ Thẩm di nương này có phải người hiểu chuyện hay không, có đáng giá để Hầu gia đối tốt hay không. Trước mắt, nàng chủ động tới đây, trong lòng hắn thoáng an tâm, nói với gã sai vặt: “Ngươi dẫn nàng vào đây. Hầu gia thích thanh tĩnh, lại đang tĩnh dưỡng, kêu người bên cạnh nàng chờ ngoài kia.”

“Dạ” Gã sai vặt tuân lệnh, nhanh nhẹn chạy về cửa thùy hoa, thuật lại lời của Thanh Phong.

Thẩm Oanh phân phó Dịch cô cô đứng tại chỗ chờ, nàng đi vào cùng gã sai vặt.

Nàng cứ tưởng nội trạch Thẩm gia nhiều nha hoàn vú già như vậy, nơi này của Bùi Duyên cũng có không ít người hầu hạ, nhưng trên đường chỉ thấy hai gã sai vặt vẩy nước quét nhà, quạnh quẽ đến nỗi không muốn tới. Xem ra lời đồn đãi quả không sai, Bùi Duyên thật sự không gần nữ sắc.

Nói hắn không gần nữ sắc, nhưng lúc khi dễ nàng thì chẳng lúng túng. Nhớ tới ngày ấy triền miên trên giường, Thẩm Oanh đỏ mặt, ngực nóng lên, thật chẳng biết hắn học ở nơi nào.

Gã sai vặt đi trước dẫn đường, không dám quay đầu lại, cảm thấy nên nói gì đó: “Nơi này của Hầu gia, ngoại trừ đại phu nhân, chưa có nữ tử nào đặt chân vào.”

“Bên người hắn không có nha hoàn sao? Ai hầu hạ tắm gội, thay quần áo?” Thẩm Oanh thấy lạ.

Gã sai vặt nghe Thẩm Oanh nói chuyện, nữ tử Giang Nam có giọng nói mềm mại, thanh âm uyển chuyển thấm vào nhân tâm: “Ban đầu đại phu nhân sắp xếp hai nha hoàn thông phòng, nhưng bị Hầu gia tống cổ trả về. Hắn nói người hành quân đánh giặc không chú ý nhiều chuyện như vậy. Ngày thường có Thanh Phong ca hầu hạ.”

Thẩm Oanh “ừ”, cũng không hỏi gì thêm.

Thanh Phong đứng cuối hành lang, chờ gã sai vặt dẫn Thẩm Oanh lại đây, trước tiên kêu gã sai vặt trở về, sau đó mới nói: “Hầu tật của Gia phát tác, bị sốt. Ta vừa đút thuốc, hiện tại đã ngủ.”

Thẩm Oanh không ngờ, hầu tật có thể gây sốt. Nàng nghe Bùi Duyên nói chuyện, ngoại trừ cố gắng phát ra tiếng, cũng không có gì khác thường. Hiện tại người đã ngủ, muốn nàng tới đây làm gì?

Thanh Phong dường như biết ý nàng nên nói: “Ngày thường Gia ít nói, hầu tật không có gì trở ngại. Gần đây do nói chuyện nhiều, làm vết thương cũ phát tác.” Hắn cố ý liếc Thẩm Oanh một cái, giống như nàng là người gây chuyện, “Sốt lên sẽ ra mồ hôi, cả người Gia đều ướt đẫm. Ta tính thay đồ cho Gia, nếu Thẩm di nương đã tới thì làm phiền ngài vậy.”

Thẩm Oanh vừa nghe thay quần áo thì có chút kháng cự trong lòng. Nhưng nghĩ lại, bên trong chẳng qua là người bệnh, nàng lại là thiếp thất, từ chối thì lại quá đáng. Nàng gật đầu, Thanh Phong nghiêng người đẩy cửa, một luồng gió lạnh tràn ra.

“Trong phòng khá lạnh, Gia không muốn đốt than và địa long. Liên lụy ngài rồi.” Thanh Phong nói.

Thẩm Oanh ôm cánh tay, bước qua ngạch cửa, Thanh Phong liền đóng cửa lại.


Trong phòng có chút u tối, cửa sổ bốn bề đều đóng kín, vật dụng toàn bằng gỗ đen được trang hoàng vô cùng đơn giản, ở đây tựa như một thế giới khác hẳn với Thọ Khang Cư, Duyên Xuân Các và Mộc Huy Đường. Xuất thân từ gia đình có cuộc sống xa hoa như nàng, Bùi Chương, Tạ Vân Lãng, hoặc ít hoặc nhiều đều trải qua vài biến cố và suy sụp, nhưng không ai có thể thoát ra được sự phú quý. Bùi Duyên thì khác.

Xuất thân của hắn chưa từng đem đến cho hắn phú quý và vinh quang, bởi vậy những thứ đó đối với hắn chẳng đáng một xu. Hắn luôn duy trì sự thanh tĩnh, không để bản thân bị thực tế ăn mòn. Nếu Bùi Chương thật sự hiểu hắn sẽ phát hiện, những vật ngoài thân căn bản không thu phục được hắn.

Bùi Duyên nằm trên giường La Hán, chỉ mặc áo trong màu đen, trên người đắp chăn gấm. Bởi đang sốt, sắc mặt hắn đỏ sậm, môi khô nứt da, trên trán rịn đầy mồ hôi. Trên ghế nhỏ kê sát giường có đặt một cái thau đồng, khăn vắt trên vành thau, cuối giường có một bộ áo trong sạch sẽ.

Thẩm Oanh đi tới, tim tự nhiên đập nhanh hơn. Khi hắn tỉnh, nàng chưa từng sợ, nhưng nhìn hắn ốm yếu nằm đó, nàng lại có chút sợ hãi. Biết hắn không phải là người chú trọng lễ tiết, nàng cả gan ngồi ngay mép giường.

Áo trong mà Bùi Duyên đang mặc là áo giao lãnh(*), lộ ra cổ và xương quai xanh, vạt trước dính đầy mồ hôi, hai bên loang lổ vệt nước. Mồ hôi ra nhiều như vậy hẳn là sốt cao lắm. Thẩm Oanh vươn tay, đặt lòng bàn tay lên trán hắn kiểm tra độ nóng. Chẳng trách được, nóng như vậy ý thức sớm đã mơ hồ.

Thẩm Oanh vội vắt khăn lau mặt cho hắn. Khăn lướt qua mỗi nét trên gương mặt hắn cũng tựa như khắc họa hình dáng trong lòng nàng. Tổ tiên hoàng thất hẳn là có huyết thống dân du mục, ngoại hình mang đậm nét người Trung Nguyên mà màu mắt thì không giống lắm. Bùi Chương luôn sống trong nhung lụa nên chẳng khác gì người Hán. Riêng Bùi Duyên có khung xương to nên vẫn thấy thấp thoáng bóng dáng của tổ tiên.

Lau mặt xong thì phải lau người. Thẩm Oanh hơi lưỡng lự, tự nhủ mình đang chăm người bệnh, sau đó đưa tay cởi áo trong. Trên ngực hắn đầy những vết thương ngang dọc vằn vện đan xen, vết sẹo cũ mới chồng chất lên nhau nhìn thấy ghê người. Mỗi một người trở về từ sa trường hẳn là đã từng thoáng gặp thần chết. Bá tánh lê dân sở dĩ có thể an cư lạc nghiệp đều nhờ những tướng sĩ đấu tranh anh dũng để bảo vệ quốc thổ, dùng mạng mình để đổi lấy.

Cái chỗ miếu đường trên cao kia được hắn bảo hộ, không biết nghĩ gì lại muốn tước đoạt binh quyền của hắn.

Tay Thẩm Oanh run nhè nhẹ, miệng vết thương sớm đã lành nhưng vẫn sợ làm hắn đau. Lau phía trước xong, định lau tiếp đằng sau lưng nhưng hắn quá cao lớn, nàng không đủ sức để nghiêng hắn. Thẩm Oanh khó khăn, đến bước này không thể bỏ dỡ nửa chừng, liền dán lên người hắn, vòng tay ra sau lưng hắn để lau.

Tư thế này thật mập mờ, vạt áo hắn mở rộng, làn da và môi nàng cọ xát ngực hắn, giống con cá nhích tới nhích lui trên người hắn.

Bùi Duyên chịu hết nổi, thân thể vô cùng thành thật nổi lên phản ứng.

Hắn giơ tay ôm eo người nọ, xoay người đè nàng ở phía dưới trong ánh mắt khiếp sợ của nàng.

Thẩm Oanh còn cầm khăn trong tay, trời đất quay cuồng, không kịp mở miệng đã bị hắn áp môi. Nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể hắn mau chóng xua đi khí lạnh trong phòng. Da thịt kề nhau giống mặt sông đóng băng bị nắng gắt nướng chín, biến thành dòng nước lượn lờ.

Thẩm Oanh cũng thấy mình nóng lên.

Bùi Duyên luồn tay vào mái tóc dài của nàng, hương khí và nhiệt độ trên cơ thể nàng tựa như có thể dập tắt nguồn nhiệt trên người hắn. Hắn vội vã hấp thu nhưng sốt đến độ đầu nặng chân nhẹ, động tác chẳng nhanh được, đầu lệch một bên, ngã xuống bên tai nàng.

Hai người lẳng lặng nằm yên, chẳng ai nói lời nào. Tay chân Bùi Duyên còn đè trên người Thẩm Oanh, tóc tai nàng rối loạn, quần áo vương vít hắn, nhưng nàng không lo chuyện đó mà nghiêng đầu hỏi: “Hầu gia đỡ chút nào không?”

Bùi Duyên mở to mắt, hơi thở dốc.

Thẩm Oanh bỗng ôm eo hắn, cọ sát ngực hắn, thấp giọng nói: “Thiếp thân lo lắng cho ngài.”

Bùi Duyên sửng sốt, lòng như được nhồi bông vô cùng mềm mại. Hắn giơ tay rờ đỉnh đầu nàng, vừa định mở miệng, Thẩm Oanh đã dành nói trước: “Thanh Phong nói, giọng ngài không thoải mái, ngài đừng nói nữa.”

Bùi Duyên lắc đầu, ý bảo không sao, lại thử mở miệng. Thẩm Oanh dùng ngón tay đè môi hắn, xòe tay ra nhìn hắn: “Không cần cậy mạnh. Ngài viết, thiếp thân đọc là được rồi.”

Bùi Duyên nhìn biểu tình nghiêm túc của nàng thì cười, nâng bàn tay nàng lên và viết: gặp được cha mẹ chưa? Hắn vẫn còn yếu, viết chữ thật chậm, cũng sợ nàng nhìn không rõ. Ngón tay ấm nóng chậm rãi vạch từng nét bút trong lòng bàn tay nàng, tựa như bàn ủi lướt qua.

Thẩm Oanh gật đầu: “Đa tạ Hầu gia. Thiếp thân gặp được người nhà thật vui, chỉ không ngờ ngài phái người đón họ đến.”


Bùi Duyên lại cúi đầu viết tiếp: ngày ấy nàng nằm mơ, luôn miệng gọi phụ thân.

Thẩm Oanh biết ngày nàng bị Vương thị đánh, nàng mơ thấy phụ thân, Bùi Duyên lầm người nàng kêu là Thẩm Bách Lâm. Nhưng phụ thân đã không còn nữa, cha mẹ đời này của nàng chính là phu thê Thẩm Bách Lâm. Nàng vào phủ chưa lâu, chân chưa đứng vững lại có thể gặp lại thân nhân nhanh vậy, trong lòng vô cùng cảm kích hắn.

“Thiếp thân mới thay quần áo cho ngài được nửa chừng…” Thẩm Oanh nhỏ giọng, không dám nhìn hắn.

Bùi Duyên cũng không dám kêu nàng thay, nàng ở trên người hắn rờ tới rờ lui, tự chủ của hắn không cao đến vậy. Huống chi nàng da mặt mỏng, da thịt non mịn, có khi nào hầu hạ người khác. Tuy Thẩm gia không phải gia đình đại phú đại quý, vợ chồng Thẩm thị đối với nữ nhi này vô cùng yêu thương, vừa gặp liền biết ở nhà chưa từng hầu hạ người khác, chắc chỉ đam mê đọc sách. Nếu không bị bắt vào Hầu phủ làm thiếp, có thể gả cho người tốt làm chủ mẫu chính thức.

Không cần nàng làm, kêu Thanh Phong vào thay. Hắn lại viết, tay chân rời khỏi người nàng.

Thẩm Oanh không bị trói buộc, vội ngồi dậy, sửa soạn lại xiêm y gọn gàng. Bùi Duyên nhìn bóng dáng nàng, làn da tuyết trắng, đường cong ở cổ tinh tế tuyệt đẹp giống một món đồ sứ tinh mỹ. Vừa nhìn liền cảm thấy tâm tình sung sướng, còn muốn ôm nàng vào lòng mà yêu thương.

Mí mắt dần trĩu nặng, hắn nhắm mắt lại.

Sửa soạn xiêm y xong, không vấn được tóc, Thẩm Oanh chỉ có thể qua loa búi lên rồi cắm cây trâm vào. Đồ trang sức vương vãi trên giường, nàng lượm bỏ vào tay áo. Chờ thu thập xong xui lại đến nhìn Bùi Duyên, hắn đã hô hấp trầm ổn, ngủ say giấc rồi.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, đem chăn đắp trên người Bùi Duyên, hơi do dự, có chút chột dạ mở cửa đi ra ngoài.

Thanh Phong vẫn luôn canh ngoài cửa, thấy nàng bước ra, cố tình làm lơ tóc nàng, cười nói: “Hầu gia đã tỉnh sao?”

Thẩm Oanh đỏ mặt nói: “Ngài ấy ngủ lại rồi, trước khi ngủ dặn ta kêu ngươi vào thay quần áo.”

Thanh Phong đáp lời tự nhiên, vừa muốn đi vào, Thẩm Oanh gọi hắn lại: “Thanh Phong, có thể cho ta biết yết hầu của Hầu gia bị thương thế nào không? Ta biết không nên hỏi, nhưng ta muốn rõ, thật sự không có cách nào trị dứt sao?”

Thanh Phong thở dài: “Nói cho ngài cũng không sao. Năm đó lão phu nhân châm lửa trong nhà, Hầu gia vì cứu bà và bài vị của phụ thân và huynh trưởng, xém chút bị thiêu chết. Tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng giọng nói bị cháy hư, thanh âm bị hư hại nghiêm trọng, không thể dễ dàng nói chuyện. Ngự y trong cung đã kiểm tra, đều bó tay không có biện pháp. Trước kia Gia ít về nhà, ở trong nhà cũng không nói chuyện, có việc đều phân phó ta làm. Cho đến khi… ngài vào phủ, Gia muốn giao lưu với ngài, không thể không nói, đã vậy còn vài lần nổi giận với lão phu nhân bên kia, đối với giọng ngài ấy cũng ảnh hưởng.”

“Nếu ta sớm biết…” Thẩm Oanh xin lỗi, “về sau ta sẽ chú ý.”

Thanh Phong không ngờ nàng sẽ tạ lỗi, cười nói: “Đây là Chu Du đánh Hoàng Cái, kẻ muốn cho người muốn nhận, không thể trách ngài.”

Thẩm Oanh cáo biệt Thanh Phong, bước qua cửa thùy hoa về lại nội trạch. Dịch cô cô đợi nàng ở hành lang, thấy tóc nàng rối lòa xòa, hoàn toàn khác hẳn bộ dáng lúc đi, kinh ngạc hỏi: “Cô nương… Mau tới đây, ta sửa lại cho ngài.”

Thẩm Oanh xua tay: “Không cần, trở về thôi.”

“Nếu bị người khác nhìn thấy…” Dịch cô cô nói, trước kia cô nương rất chú trọng dung nhan, quần áo không chỉnh tề như vậy, chẳng phải để người khác chê cười? Vị kia ở Thọ Khang Cư còn không biết nghĩ thế nào đâu.

“Chính vì muốn cho họ nhìn thấy.” Thẩm Oanh kiên định nói.

Từ lúc vào Hầu phủ, nàng vẫn luôn cẩn thận, thận trọng từng bước. Thứ nhất là vì thân phận đổi quá lớn, không hoàn toàn thích ứng, thứ hai là vì không giống kiếp trước, có phụ thân, toàn bộ An Quốc Công là hậu thuẫn cho nàng, không có gì sợ hãi. Nàng tứ cố vô thân, không rõ tình huống Hầu phủ, sợ chỉ một chút không cẩn thận sẽ thiệt mạng.

Cho đến khi Vương thị tát hai cái đã hoàn toàn thức tỉnh nàng. Nàng không thể lui lại thủ, tự cho là thanh cao. Phụ thân trong mơ có nói, đường do chính mình chọn, mà lợi thế lớn nhất nàng có thể nắm được là Bùi Duyên. Vì vậy nàng thử vài phen, dỗ Bùi Duyên đưa đồ gia truyền cho nàng mới có thể xác nhận được, người nam nhân này đã bị nàng nắm được.


Không phải Bùi Duyên yêu nàng đến chết đi sống lại, mà chính mình đến đúng lúc nên hắn để ý. Chỉ cần tiếp tục gầy dựng tình cảm của Bùi Duyên đối với nàng, nếu yêu nàng là tốt nhất, về sau trong phủ không ai dám coi khinh nàng và khi dễ nàng.

Người nam nhân này khác xa so với tưởng tượng của nàng trước khi vào phủ. Đời này nàng có mỹ mạo, còn có cả đời làm đích trưởng nữ An Quốc Công, tuyệt đối không để mình giẫm lên vết xe đổ.

Dịch cô cô hiểu, cô nương chính là muốn người khác biết nàng đến tiền viện, được Hầu gia sủng ái. Tuy làm vậy có chút rêu rao, nhưng loại sự tình này không cần thiết che giấu, chi bằng cứ khoe ra. Ở gia đình giàu có, chủ quân sủng ái còn đáng giá hơn tính mạng.

Sau đó, thỉnh thoảng Thẩm Oanh đến chỗ Bùi Duyên, muốn hầu hạ hắn uống thuốc nhưng phần lớn thời gian chỉ có mặt ở đó, chủ yếu do Thanh Phong hầu hạ. Nàng nhìn Bùi Duyên và Thanh Phong tương tác, nhớ chút ngôn ngữ của người câm điếc. Nàng thông minh, phản xạ mau, vài lần cũng học được vài thế.

Tới ngày trừ tịch, trong phủ muốn hiến tế tổ tiên trước, buổi tối còn bày tịch yến ở Thọ Khang Cư, cả nhà trên dưới vô cùng bận rộn. Tuy nhiên những việc này chẳng quan hệ gì với Thẩm Oanh, nàng ngoan ngoãn ở trong Duyên Xuân Các của mình.

Bên ngoài chiên trống vang trời, pháo trúc rộn rã, đang làm tế tổ. Thẩm Oanh nhờ ở cạnh cửa, nhìn khói thuốc xa xa dâng lên từ trước viện, còn có tiếng người ồn ào. Rõ ràng chỉ cách một vách tường lại giống như cách nàng rất xa.

Nàng nhớ rõ trừ tịch năm ngoái, Trường Tín Cung cũng định mở yến chiêu đãi chủ vị các cung, Bùi Chương cũng tới. Nàng vội thu xếp trong ngoài, cả ngày ăn chưa được chút cơm. Đại yến thường nhiều quy củ, lại không thể ăn nhiều, cho nên sau khi yến hội kết thúc, nàng lén ăn ít sủi cảo. Mấy năm đầu mới tiến cung, nàng còn đưa đến cho Bùi Chương, sau nghe Ngọc Bình nói đại nội quan đem sủi cảo đi đổ, nàng không đưa đến nữa.

Thật ra trong lòng nàng, thứ trân quý nhất thế gian không phải vinh hoa phú quý, mẫu nghi thiên hạ, mà là sinh hoạt bình thường một cháo một cơm, từng đường kim mũi chỉ, từng chút đều là thâm tình.

“Cô nương, bên ngoài thật náo nhiệt.” Hồng Lăng đến bên cạnh Thẩm Oanh, khoác thêm áo choàng lông thỏ cho nàng, “Ngài nhớ nhà phải không?”

Mỗi lần đến dịp lễ sum vầy, làm sao lại không nghĩ đến? Đáng tiếc nàng có nhà nhưng không thể về.

“Hôm nay phòng bếp lớn bận rộn cả ngày, buổi tối không biết có cơm ăn hay không?” Lục La quan tâm vấn đề ăn uống nhất. Giữa trưa nàng ăn không no, hiện tại cảm thấy hơi đói.

“Tự mình làm sủi cảo đi. Lục La đến phòng bếp lấy nguyên liệu nấu ăn, Hồng Lăng dựng cái bếp nhỏ ngoài hành lang.” Thẩm Oanh phân phó.

Hồng Lăng kinh ngạc: “Cô nương lúc ở nhà chưa từng xuống bếp, khi nào học được cách làm sủi cảo?”

“Chỉ xem trong sách, chưa từng thử, hôm nay vừa đúng lúc muốn thử xem.” Thẩm Oanh tùy tiện trả lời, cuốn tay áo lên, nhìn hai người đứng nghệt mặt, “Không muốn đói bụng thì mau tay lên.”

Hồng Lăng và Lục La phân công nhau rồi vội đi.

Bùi Duyên chủ trì hiến tế xong, rửa tay đi đến noãn các thay quần áo. Năm ngoái tế tổ có mời trưởng tử, trưởng tôn trong tộc đến, năm nay bởi vì quốc tang vừa qua khỏi vài tháng, không thể xử lý mọi việc, chỉ có thể làm gọn gàng trong nhà. Đối với gia đình hiển quý như họ, hiến tế chú trọng hình thức, Bùi Duyên chỉ cần có mặt quỳ lạy, cắm hương, còn lại có hạ nhân làm.

Bùi An đi theo vào, ngồi trên giường, lắc đầu nói: “Nhị thúc, con sắp hết chịu nổi rồi, đói đến váng đầu hoa mắt. Giọng thúc có đỡ chút nào không?”

Bé thường không thấy Bùi Duyên nói chuyện, biết yết hầu hắn có bệnh cũ nên quan tâm hỏi han.

Bùi Duyên nhìn nó, gật đầu. Tuy đỡ hơn, nhưng đại phu dặn dò, trong khoảng thời gian ngắn thì tạm thời không nói chuyện. Thanh Phong bước vào nói với Bùi An: “Hầu gia còn đang tĩnh dưỡng, không thể nói chuyện. Tiểu công tử đi thay xiêm y, nhanh đến Thọ Khang Cư. Chỗ đó mới chưng đào mừng thọ, thơm ngào ngạt, đủ các loại nhân, nhiều tiểu công tử và tiểu thư đều tranh giành.”

“Ta không muốn đi.” Bùi An mếu máo, “Ta không thích Vương phu nhân. Chờ bà ấy đi ta mới qua đó.”

“Vương phu nhân chọc tiểu công tử khi nào?” Thanh Phong thấy kỳ quái.

Bùi An nhíu mày: “Phải nói sao đây, ta cảm thấy bà ta có mưu đồ với tổ mẫu, ham muốn của hồi môn mà tổ mẫu mang đến từ Định Quốc Công phủ. Lúc không có mặt tổ mẫu thì ngạo mạn vô lễ với người khác, nói chuyện kẹp dao giấu kiếm, Xuân Ngọc từng bị bà mắng. Dù sao đi nữa ta cũng không thích bà ấy.”

Cảm nhận của tiểu hài tử sẽ không gạt người. Lúc trước Bùi Duyên không tán thành Vương thị đón mẫu tử Vương phu nhân trở lại kinh thành, nhưng Vương thị không nghe, hắn cũng lười quản gia đình này.

Hắn nhìn Thanh Phong phất tay: cứ tùy ý nó.

“Hay công tử về Mộc Huy Đường trước? Chờ tiệc tối bắt đầu, tiểu nhân phái người đi kêu ngài.” Thanh Phong hỏi Bùi An. Ngụy Lệnh Nghi hiện giờ rất bận, không rảnh lo cho hắn.


Bùi An gật đầu, vừa lúc nó không có chỗ để đi, nhị thúc lại không thể nói chuyện, cần nghĩ dưỡng nhiều.

Bùi An hành lễ với Bùi Duyên, sau đó rời đi.

Chờ nó đi rồi, Bùi Duyên định đến Duyên Xuân Các, gã sai vặt vội dẫn một người đi vào. Người nọ mặt trắng, nam sinh nữ tướng, vừa thấy là biết nội thị trong cung. Bùi Duyên thấy kỳ quái, nội thị nhỏ giọng: “Hầu gia mau chuẩn bị một chút, Hoàng thượng cải trang giá lâm, xe ngựa đã đến ngoài cửa.”

Bùi Duyên đứng dậy, thiên tử đột ngột tới không kịp phòng ngừa, hắn chẳng có chút chuẩn bị nào. Bởi vì quốc tang, yến hội trong cung năm nay bị hủy. Hoàng đế chắc nhàm chán, chạy đến nhà thần tử ăn ké yến trừ tịch sao?

Nội thị lại nói: “Hoàng thượng cải trang, chỉ gặp mình Hầu gia, không cần kinh động nội viện.”

Vậy càng kỳ quái, muốn đơn độc gặp hắn? Nhưng không thể suy nghĩ nhiều, Bùi Duyên phải ra cửa nghênh đón thiên tử.

Bùi An đi về Mộc Huy Đường, trên đường nghe mùi thơm ngào ngạt. Nó hỏi bà tử phía sau: “Mùi này từ đâu tới?”

Bà tử ngửi xung quanh: “Hình như bên kia.”

Bùi An men theo mùi hương đi tới Duyên Xuân Các, mùi càng ngày càng nồng. Nó nhớ rằng Duyên Xuân Các là chỗ ở của Thẩm di nương, liền nói với hạ nhân: “Các ngươi chờ ta ở đây, ta vào xem.”

Nó định cất bước vào, bà tử vội giữ chặt nó: “Công tử, không phải là nơi ngài nên đến. Ngài kim tôn ngọc quý, không thể ở cùng đám người hạ đẳng.”

Bùi An hất tay bà ta, nét mặt tàn khốc: “Đồ hỗn láo! Mẫu thân ngày thường dạy ngươi thế nào, ngươi dám nói những lời này? Nếu nhị thúc nghe thấy, mạng ngươi là chuyện nhỏ, liên lụy đến Mộc Huy Đường ngươi gánh nổi sao?”

Bà tử bị sắc mặt nó dọa sợ, vội lui ra sau.

Bùi An trừng mắt liếc bà một cái, phất tay áo đi vào. Viện to như vậy mà không có người, tới gần nhà chính mới thấy Hồng Lăng ngồi ở hành lang, tay cầm quạt hương bồ, trên bếp đất đặt một lò nhỏ đang cháy tạo tiếng ‘phốc phốc’. Mùi hương đúng là truyền ra từ nơi này.

Hồng Lăng đang điều chỉnh cho kỹ lưỡng, cảm giác có người nhìn chằm chằm bên này, nghiêng đầu nhìn lại kinh ngạc nói: “Tiểu công tử?” Nàng vội vàng che phía trước bếp lò, ở Hầu phủ không thể dựng bếp riêng, nếu truyền ra ngoài các nàng sẽ gặp phiền toái.

Bùi An chạy đến sau lưng Hồng Lăng, tò mò nhìn bếp lò: “Ngươi đang nấu gì mà thơm quá vậy? Chia cho ta một chút, ta giữ bí mật cho.” Hắn cười khanh khách, đôi mắt cong thành vầng trăng non vô cùng ngây thơ đáng yêu.

Sau một lát, Thẩm Oanh đang gói sủi cảo nghe nói mùi thơm dụ Bùi An tới, nàng ra minh gian gặp nó. Bùi An cầm một chén to ăn ngon lành, miệng hàm hồ nói: “Ta chưa từng ăn sủi cảo nào ngon đến vậy, cho ta thêm vài cái!”

Lục La ở bên cạnh chửi thầm, một nồi nấu được mười mấy sủi cảo, toàn vào bụng nó, mình còn chưa nếm được miếng nào.

“Tiểu công tử sao không ở Thọ Khang Cư mà lại đến đây?” Thẩm Oanh ngồi xuống bên cạnh Bùi An, đứa nhỏ này nhìn gầy yếu hơn so với lần trước, giống con chó nhỏ ốm yếu thấy mà thương.

Bùi An đặt chén xuống, lau miệng, đôi mắt sáng rỡ: “Ngài làm thế nào mà sủi cảo ngon vậy? Sao làm được nhiều màu nữa?”

Thẩm Oanh cười giải thích: “Dùng nước trà trộn vào cho ra màu xanh lục, màu vàng từ gạch cua, màu đỏ là cà rốt. Nếu ngài thích, ta gói vài cái để ngài mang về, nấu chín là có thể ăn. Nhưng chúng ta vụng trộm dựng bếp, không thể để người khác biết. Ngài phải giúp giữ bí mật.”

Bùi An gật đầu: “Ta hiểu mà! Ngài không chỉ tinh thông về trà, còn làm sủi cảo ăn ngon, hèn chi nhị thúc thích ngài.”

Nó khen thẳng thừng, chẳng chút quanh co lòng vòng, làm Thẩm Oanh có chút mắc cỡ.

Thẩm Oanh gói thêm sủi cảo, đặt cẩn thận trong rổ, giao cho Bùi An. Bùi An lễ phép nói lời cảm ơn, sau vui vẻ rời đi.

Nó cầm cái rổ định về Mộc Huy Đường, lại nghĩ, không biết Thẩm thị gói sủi cảo có để dành cho nhị thúc không. Nó muốn nhị thúc nếm thử đồ ăn ngon, về sau không chừng nó còn được ăn ké. Nghĩ vậy, nó nói với đám tùy tùng sau lưng: “Đi đến tiền viện.”

—-

(*) Áo giao lãnh: Áo Tràng Vạt, tràng xiên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận