Editor: Trà Xanh
Thẩm Oanh không ngờ Bùi Duyên lại đánh vào mông nàng trước mặt mọi người, mặt nàng đỏ bừng, đột nhiên cảm thấy xấu hổ không dám gặp người khác, thẹn quá thành giận.
“Ngài, ngài làm gì vậy!” Nàng nhíu mày nói.
Bùi Duyên ôm ngang nàng: “Tiểu hài tử không nghe lời phải bị đánh. Ôm chặt vào, coi chừng rớt xuống.”
Thẩm Oanh vội vàng giơ tay choàng qua cổ hắn, nghe hắn lẩm bẩm: “Sao nhẹ hơn trước đây? Những người đó chăm sóc nàng kiểu gì? Muốn nàng ăn nhiều thịt mà không nghe lời phải không? Quả nhiên ta phải nhìn nàng, kén ăn không tốt cho hài tử…”
Thẩm Oanh nghe hắn lải nhải như bà lão, khóe miệng nở nụ cười, bỗng nhiên cảm thấy như vậy mới là cuộc sống chân thật. Có người quan tâm, có người lải nhải, có người quản.
Bùi Duyên ôm nàng về Duyên Xuân Các, kêu Dịch cô cô giúp nàng thay xiêm y sạch, đặt nàng ngồi trên giường đất, hai tay ôm eo, nhìn nàng một cách trịch thượng: “Ai cho phép nàng chạy lung tung khắp nơi hửm?”
Thẩm Oanh cười nói: “Cả ngày ở trong phủ phát chán, đi ra ngoài uống trà cũng không được ư? Hầu gia vừa trở về liền khó khăn với người ta.”
Bùi Duyên cúi người nhéo cằm nàng, vốn đang định nói vài câu, bắt gặp đôi mắt long lanh của nàng, hắn nuốt nước miếng, trực tiếp hôn lên môi nàng. Thẩm Oanh đã quen với việc hắn thân mật với nàng bất kể địa điểm hay trường hợp nào. Nhưng râu của hắn cọ xát làm làn da nàng bị đau, vì thế vừa giãy giụa vừa đè vai hắn, nghiêng đầu nói: “Hầu gia đi tắm trước đi, trên người có mùi làm ta muốn nôn.”
Bùi Duyên nghe vậy ngừng lại, đứng thẳng lên, kéo áo trước ngực ngửi, là mùi mồ hôi. Hắn vội vàng trở về, bị Ngột Thuật nghịch ngợm đến kiệt sức, hơn nữa chỗ dừng chân dọc đường cũng không tiện tắm gội, cho nên thân thể quả thật không được sạch.
“Ta đi tắm.” Bùi Duyên nói rồi xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Oanh ngồi dậy, vuốt thẳng quần áo, thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi ra khỏi tửu lầu, nàng hoàn toàn bối rối, không kịp suy nghĩ nhiều chuyện. Hiện giờ nghĩ kỹ lại, Lam Yên chính xác là đang làm gì? Tại sao nàng phải sống sót, điều gì đã xảy ra với gương mặt? Trước đây nàng là nữ tử dịu dàng ít nói, nhưng từ cách xưng hô với Bùi Chương có thể nhận ra rất nhiều hận thù, nhất định có bí ẩn gì đó.
Thẩm Oanh chưa bao giờ quản chuyện của Bùi Chương. Năm đó sau khi Vĩnh Vương và Định Vương bị lưu đày, Thẩm Oanh biết được tin tức về bọn họ phần nhiều là thông qua Ngọc Bình. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ có Lam Yên và Bùi Chương mới biết đáp án.
Trước đây Thẩm Oanh nhờ Trần thị giúp mình hỏi thăm tin tức không chút do dự, bây giờ biết phía sau Trần thị là Lam Yên, nàng không dám để Trần thị hỏi thăm.
Bùi Duyên đi rồi quay lại, cả người sảng khoái và tràn đầy năng lượng. Thẩm Oanh đã kêu Dịch cô cô chuẩn bị nước ô mai ướp lạnh, bảo hắn ngồi xuống uống một chén.
“Thời tiết nóng nực, uống cái này giải nhiệt. Băng này được để dành từ mùa đông năm ngoái, mới lấy ra khỏi hầm băng.” Thẩm Oanh nói, “Quả mơ còn non, nhưng ta đã ướp một thời gian, hiện giờ ăn là vừa.”
Bùi Duyên ngồi xuống, nhìn nàng: “Nàng không thể ăn nhiều đồ lạnh.”
Thẩm Oanh cười nói: “Ta biết, cái này đặc biệt chuẩn bị cho ngài. Nếm thử xem vừa ăn không?”
Bùi Duyên nghe xong, cảm thấy hạnh phúc, nàng đang mang thai còn nghĩ đến hắn, còn cầu gì nữa? Hắn vùi đầu ăn hết một chén lớn nước ô mai, không bỏ sót chút nào.
Thẩm Oanh biết hắn xưa nay ăn to uống lớn, tưởng rằng hắn uống không đủ nên hỏi: “Ngài muốn uống nữa không? Ta kêu Lục La chuẩn bị thêm.”
Bùi Duyên đưa tay lau miệng: “Đủ rồi.” Thật ra hắn không thích ăn những thứ tinh tế như vậy. Đối với hắn, thức ăn không no bụng hoặc đồ giải khát là vô nghĩa. Nhưng đây là tấm lòng của Thẩm Oanh, hắn không muốn từ chối. Đồ uống chẳng có hương vị gì nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Thẩm Oanh bảo Hồng Lăng dọn chén, nàng lấy khăn ra, rất tự nhiên lau vệt nước trên khóe miệng Bùi Duyên và hỏi: “Sao Hầu gia về sớm thế? Chỉ có một mình ngài hay sao?”
Bùi Duyên ngửi thấy mùi hoa trên khăn nàng, cảm thấy sảng khoái trong lòng, hắn nói: “Không phải một người, Thanh Phong về với ta. Thát Đát phái đoàn sứ thần đến Đại Nghiệp, Tứ vương tử là sứ giả lại mất tích giữa đường. Hoàng thượng ra lệnh muốn ta tìm hắn. Ta tìm được rồi đưa về kinh thành, nhưng tiểu tử này gian xảo, vừa vào kinh thành liền giở trò chuồn mất tăm không dấu vết.”
Thẩm Oanh cảm thấy lạ: “Đi sứ nước khác mà còn làm vậy? Hắn đi rồi, đoàn sứ thần thì sao?”
Bùi Duyên rờ trán, có vẻ đau đầu: “Nàng không hiểu tiểu tử kia đâu, rất nhiều thủ đoạn. Mẫu thân hắn vốn bị đưa đến Thát Đát làm nô tỳ, mang một nửa dòng máu người Hồ cho nên ngoại hình rất xinh đẹp, biết cưỡi ngựa bắn cung, rất mau chóng được yêu thích. Hãn vương yêu ai yêu cả đường đi, vô cùng cưng chiều tiểu nhi tử này, để mặc hắn du sơn ngoạn thủy khắp nơi mà không hề gò bó. Cho nên hắn không giống một vương tử, giống một lãng nhân hơn.”
“Nghe Hầu gia nói, ta muốn quen biết hắn. Nhất định là người rất thú vị.”
Trước đây Bùi Chương không bao giờ nói chuyện chính sự với Thẩm Oanh, bởi vì hậu cung không được phép tham gia vào chính sự. Hai người ở bên nhau, ngày càng có ít chuyện để nói thì tình cảm tự nhiên cũng dần phai nhạt.
Bùi Duyên nằm bên cạnh Thẩm Oanh, hai tay gác sau đầu, nhắm mắt lại nói: “Nàng nên cách xa hắn, tâm trí hắn không giống người bình thường, không ai kiềm chế được cơn điên của hắn. Ta nghỉ ngơi một chút để lấy lại tinh thần rồi đi bắt hắn…” Giọng nói của hắn yếu ớt, hẳn là vô cùng mệt, chẳng mấy chốc phát ra tiếng ngáy.
Thẩm Oanh lấy chăn nhẹ nhàng đắp lên người hắn. Hắn xoay người, hai tay ôm eo Thẩm Oanh, dựa đầu vào đùi nàng nhẹ nhàng tựa như sợ đè lên nàng. Thẩm Oanh cúi đầu nhìn hắn, sự quyến luyến lộ ra trên vẻ mặt dịu dàng của hắn đánh trúng tim nàng. Đời này, nàng giữ được người này và hài tử của bọn họ là tốt rồi.
Thẩm Oanh nhìn hắn ngủ say, bất giác có hơi buồn ngủ nên nằm xuống bên cạnh hắn, không bao lâu sau cũng chìm vào giấc ngủ. Khi nàng tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối, nàng đang ở trên giường mình, Dịch cô cô ngồi bên cạnh.
“Cô nương tỉnh rồi?” Dịch cô cô giơ tay đỡ Thẩm Oanh dậy, “Trước lúc rời đi, Hầu gia dặn đừng quấy rầy cô nương, còn nói buổi tối sẽ về. Nếu quá muộn, cô nương đừng chờ hắn.”
Thẩm Oanh dựa vào đầu giường, đầu còn lùng bùng. Nàng không thích trong phòng quá sáng, cho nên chỉ thắp một ngọn nến. Nàng xoa xoa thái dương hỏi: “Thọ Khang Cư và Mộc Huy Đường đã biết Hầu gia trở lại chưa?”
“Cô nương yên tâm, ta đã phái người thông báo. Báo cho lão phu nhân rằng Hầu gia còn công việc, sau đó sẽ tự đến chỗ bà thỉnh an. Dạo này lão phu nhân có vẻ không khó tính lắm, chẳng nói gì cả.”
Thẩm Oanh nghĩ thầm, dù Vương thị không hài lòng cũng tạm thời chịu đựng vì nàng đang có thai. Chờ nàng sinh xong, có thể bà sẽ tính toàn bộ số nợ.
Dịch cô cô lại nói: “Vừa rồi Hầu gia trở về nên ta chưa kịp hỏi ngài, hôm nay đi gặp người kia thế nào? Nàng có nói chuyện gì xảy ra trong cung không?”
Từ góc độ của Thẩm Oanh, Lam Yên chỉ là một người xa lạ. Thật ra nàng không có thông tin mà mình muốn, Lam Yên chỉ muốn nàng đừng quản chuyện trong cung. Nhưng nàng cảm thấy đối phương đang bố trí một cục diện rất lớn, nàng vô hình cũng đang ở trong đó, chỉ không biết mình đóng vai trò gì.
Nếu Tống Viễn Hàng còn ở Thuận Thiên Phủ, Bùi Duyên sẽ dễ dàng tìm được Ngột Thuật, bởi vì Tống Viễn Hàng có thể ghi nhớ cách bố trí của toàn bộ kinh thành. Nhưng hiện giờ Tống Viễn Hàng bị Bùi Chương chuyển đến Bảo Định, nói là thăng một bậc, trên thực tế là chuyển hắn ra khỏi kinh thành, tương đương việc hủy đôi mắt của Bùi Duyên.
Bùi Duyên không tìm được Ngột Thuật nên chỉ có thể kêu Thanh Phong báo cho Thuận Thiên Phủ, nhờ Thuận Thiên phủ doãn phái người tiếp tục tìm, hắn vào cung để báo cáo với Bùi Chương.
Bùi Chương nghe tin Bùi Duyên tìm được người, rồi lại mất người, khẽ cười: “Tứ vương tử Thát Đát này là người thế nào mà có thể khiến Tứ thúc bó tay không có biện pháp. Trẫm rất muốn gặp.”
Bùi Duyên cho rằng hắn không tin, quỳ xuống nói: “Thần thẳng đường hộ tống vương tử Ngột Thuật về kinh, nhưng hắn có quá nhiều thủ đoạn, khó đề phòng. Khi vừa vào kinh vẫn bị hắn trốn thoát. Tuy nhiên hắn là sứ giả của đoàn sứ thần Thát Đát, giữ chức vụ quan trọng. Thần cho rằng hắn chỉ ham chơi, sẽ mau chóng trở lại.”
Bùi Chương gật đầu, dựa lưng vào ghế, nhìn thoáng qua tấu chương chưa phê duyệt xong trước mặt thì lộ vẻ mệt mỏi. Nhưng hắn vẫn tập trung tinh thần nói: “Trẫm nghe nói Tứ vương tử làm việc vô nguyên tắc. Tứ thúc là người hiểu rõ chuyện Thát Đát nhất, có biết vì sao Hãn vương muốn để hắn dẫn đầu đoàn sứ thần không?”
Bùi Duyên trả lời: “Trong bốn vương tử của cựu Hãn vương, tân Hãn vương thân với Tứ vương tử nhất, đương nhiên tin tưởng hắn. Hoàng thượng thấy hắn hành động không theo quy tắc nhưng hắn đã du lịch khắp thiên hạ từ nhỏ, kiến thức uyên bác, quen thuộc với Trung Nguyên và người Hán. Cho nên đây cũng là lý do Hãn vương phái hắn tới Đại Nghiệp.”
“Nếu thế, Tứ thúc không cần vội vã quay về, tạm thời ở lại kinh thành thay trẫm chiêu đãi vị Tứ vương tử này. Hiện giờ không có chiến tranh ở biên giới, Tứ thúc có thời gian dành cho người nhà và nhìn hài tử ra đời. Trẫm còn chưa giúp ngươi đạt được một tâm nguyện.”
Bùi Duyên nghe hoàng đế nhắc đến người nhà thì rất lo lắng, thấy hắn không đề cập cụ thể đến Thẩm Oanh mới yên lòng. Nhưng nhất thời không đoán được hoàng đế đang nghĩ gì nên hắn chỉ có thể tạ ơn.
Đại nội quan vội vã đi vào, nhìn thấy có mặt Bùi Duyên, do dự không nói.
Bùi Duyên biết hắn có chuyện muốn bẩm báo nên tự giác cáo lui đi ra ngoài. Chờ hắn đi ra, đại nội quan mới bước lên nói với Bùi Chương: “Hoàng thượng, Cẩm Y Vệ điều tra nhiều lần thì phát hiện kẻ quản lý thuốc kia thường ra vào một nơi ở kinh thành kêu là Ca Nguyệt Phường.”
Bùi Chương vừa đọc tấu chương vừa nói: “Không có gì kỳ lạ khi nam nhân thường đến những nơi tìm hoan mua vui thế này, có lẽ thân mật với cô nương nào đó nên không nỡ xa người ta.”
“Điều kỳ lạ là nơi đó rất đắt đỏ, tiêu tiền như rác là chuyện thường, không phải là nơi mà người như hắn có thể thường xuyên ra vào. Ngài hỏi Hoắc Lục công tử sẽ biết, hắn là khách quen chỗ đó. Nếu đã từng gặp kẻ đó, hẳn có thể nhận ra.”
Lúc này Bùi Chương mới thấy có điểm bất thường và hỏi: “Ai điều hành Ca Nguyệt Lâu?”
“Nghe nói là một thương nhân Thục trung, mua một nhóm cô nương trẻ tuổi có tài nghệ ở Dương Châu đến kinh thành làm ăn, không ngờ công việc kinh doanh cực kỳ thuận lợi. Chỉ vài năm đã đứng đầu giới phong nguyệt. Văn võ bá quan thường đến đó để đãi tiệc.”
“Xem ra nơi này có chút thú vị, có thể thu hút văn võ đại thần của Trẫm nhưng Trẫm chẳng hề hay biết. Ngươi cho truyền Hoắc Văn Tiến.” Bùi Chương đặt bút xuống nói.
Đại nội quan xoay người đang định gọi người đi truyền, nghe phía sau một tiếng vang tựa như có vật nặng rơi xuống đất. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Chương té xuống đất, hoảng hốt hét to: “Người đâu! Mau tới đây! Truyền ngự y!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...