Bốn người Lục Trì Mạn tìm được một trạch viện miễn cưỡng lành lặn ở mãi sâu phía sau Lục Phủ, ám vệ theo sau bảo vệ hắn với Hoa Lạc Vũ xuất hiện kiêm luôn nhiệm vụ quét dọn, pha trà, còn bưng lên bánh trái hoa quả,...sau đó mới im ắng lẩn vào bóng đêm.
Chúng ám vệ cảm thán, từ ngày có phu nhân chúng ta mới được trải qua cái gì gọi là bụi trần thế gian, mỗi lần ra ngoài đều có thể biết làm thêm cơ số công việc chưa từng làm qua, thậm chí là chưa từng nghe qua.
Rõ ràng trọ lâu sạch sẽ thoải mái không ở, trạch viện rộng lớn chăn ấm đệm êm lại không cần, nhất nhất chạy đến một nơi hoang tàn đổ nát này để bàn chuyện mới chịu.
Nhưng có thể làm sao? Ai bảo chúng ta là thuộc hạ, chúng ta đều tình nguyện bị sai bảo cơ? Chủ tử ấy à, mặc kệ chủ tử đi! Chủ tử có xinh đẹp thiện lương như phu nhân không? Giọng nói có trong trẻo êm tai như phu nhân không? Có hòa ái thân thiện nở nụ cười dịu dàng như phu nhân không? Không có đúng không? Vậy nên chủ tử có vai trò gì ở đây đâu, không cần quan tâm! Chúng ta bây giờ đã theo phu nhân rồi.
Đừng nói là chỉ quét dọn bưng đồ, cho dù phu nhân muốn ngay lập tức dựng lên một trạch viện ở chỗ này chúng ta cũng có thể!
Thấy không, chúng ta chính là ha ha giỏi hết hồn như thế!
Lục Trì Mạn trước tiên bốc lên một miếng bánh ngọt ba miếng liền nuốt hết, uống thêm mấy ngụm trà xong mới đi vào vấn đề chính:
"Còn nhớ hai câu thơ mà ta đã nói không?"
"Đây là gợi ý cho vụ án mười năm trước của Lục Gia, ta đã suy nghĩ rất lâu rút ra được một vài kết luận hai câu thơ này ám chỉ địa điểm là Lục Phủ, thời gian là buổi tối, thêm vào đó là câu "người ra đi trở về" ở đây hẳn là ám chỉ linh hồn còn vấn vương hồng trần chưa thể siêu thoát."
Hướng phu phu nhà các chủ đại nhân, Lục Trì Mạn nói tiếp: "Có lẽ hai ngươi không biết, nhưng ta có khả năng nói chuyện với linh hồn, vậy nên ta nghĩ buổi tối đến nơi này có khi lại gặp được linh hồn của ai đó còn quanh quẩn ở nơi này, may mắn một chút liền có thể tìm ra được hung thủ!"
"Nói chuyện với người chết?" An Mịch trợn trắng mắt, ngạc nhiên cực kì: "Tiểu điện hạ có thể nói chuyện với người chết? Ta X, loại chuyện kì dị như thế mà cũng có thể xảy ra sao?"
Lý Du đỡ hơn nhiều lắm, tốt xấu gì cũng là một người xuyên đến, đối với thiết lập nhân vật chính đã có hiểu rõ, cái gì mà người đời không thể nghĩ ra nhân vật chính đều có thể làm được, đây chính là định lí.
Con ruột của mẹ tác giả không tầm thường được đâu, ha ha.
"Ừ! Đến ta cũng không nghĩ loại chuyện kì dị như thế có thể xảy ra đấy!" Lục Trì Mạn vẻ mặt lạnh nhạt nói, lúc ban đầu hắn cũng không biết thiết lập này từ đâu mà có và có tác dụng gì, gần đây mới đột nhiên nghĩ ra, càng nghĩ càng thấy hợp lí, thầm nghĩ nếp nhăn trên não của mẹ ruột chắc chắn là ngoằn nghèo lắm đây, thật là một con người phi thường.
"Vậy...đêm nay chúng ta sẽ phải ở đây cả đêm sao?" An Mịch nhăn mặt không mấy vui vẻ hỏi.
Lục Trì Mạn rất đương nhiên cho các chủ đại nhân một cái gật đầu khẳng định: "Đúng vậy!"
"…" An Mịch méo mặt rên rỉ: "Nhưng ta sợ! Nơi này đã bỏ hoang những mười năm rồi a, có biết bao nhiêu là linh hồn vất vưởng không tiêu tan chứ? Có thể nào lúc này cũng có ai đó đang đứng bên cạnh ta không? Ta thấy toàn thân lạnh toát rồi nè!"
Lục Trì Mạn nhìn chằm chằm vào khoảng không bên cạnh An Mịch, mỉm cười bảo: "Đúng là có nha! Hơn nữa còn là một cô nương trẻ tuổi, đáng tiếc, mắt lòi mũi lệch miệng vặn vẹo khuôn mặt máu me, không biết làm sao chết thảm như vậy, ngũ quan hỏng hết luôn rồi, chẳng xinh đẹp nổi..."
"Oa...điện hạ đừng dọa ta! Đáng sợ quá ta muốn đi về ~" An Mịch hai mắt trợn ngược, sợ xanh mặt nhào sang ôm cứng Lý Dư, làm nũng: "A Dư, cầu an ủi ~"
"Cút!" Lý Dư bị ôm ôm ấp ấp trước mặt người khác ngại ngùng đến đỏ mặt gắt lên: "Một đại nam nhân như ngươi sợ hãi cái gì, không ra thể thống gì hết!"
An Mịch chớp mắt, khuôn mặt anh tuấn xị ra kéo dài ủy khuất: "Nhưng ta sợ thật mà, A Dư ~"
Nhìn cảnh tượng nhõng nhéo cực kì mất mặt của các chủ đại nhân, Lục Trì Mạn đánh mắt về phía Hoa Lạc Vũ cười tủm tỉm, bắn sang cho y một cái nhìn đầy thâm ý, im ắng hỏi "Ngươi cũng thử một chút xem thế nào?"
Hoa Lạc Vũ lĩnh hội được ý nghĩa trong cái nhìn của hắn liền bó tay, y có thể làm nũng trước mặt hắn nhưng trước mặt người ngoài thì không được!
Cái mặt này y còn cần!
Mặt mũi không còn lấy gì để tiểu nương tử hôn hôn thơm thơm ta đây?
Hoa Lạc Vũ lắc đầu, đưa sang trước mặt hắn một đĩa hoa quả mà y mới vừa gọt xong, đến đây, có một câu hỏi mà chẳng có ai có khả năng trả lời, y từ đầu truyện đến cuối truyện đều gọt hoa quả, bây giờ liệu trình độ gọt hoa quả của y đã đạt đến thần cấp hay chưa?
...
Sáng sớm, Lục Trì Mạn bị ánh sáng chói đến tỉnh, hắn chớp mắt mấy lần mới tỉnh hẳn sau đó phát hiện ra mình đang ngủ trong phòng trọ, bên cạnh không có bóng dáng của Hoa Lạc Vũ, không biết y đã đi nơi nào?
Chuyện là tối hôm qua bọn hắn ở lại trong Lục Phủ đến hơn nửa đêm nhưng không thu được manh mối gì, cũng không gặp được hồn ma vất vưởng như suy đoán nên bọn hắn trở về ngủ, tính toán tối khác lại đến, hắn không tin là không gặp được.
Diệu Diệu! Mi có online không?
Online mọi thời điểm chỉ trừ những lúc không online Diệu Diệu lật đật chạy ra: [Tiểu kí chủ có vấn đề mời nói!]
Nhiệm vụ phụ tuyến ta đã làm mấy cái rồi đã hết chưa? Từ giờ ta có cần phải làm loại nhiệm vụ đó nữa không?
[Hiện tại chưa có thông báo thêm về nhiệm vụ phụ tuyến, khi nào có ta sẽ thông báo ngài ngay!] Im lặng một chút Diệu Diệu lại hỏi: [Nhưng ngài đột nhiên hỏi đến nhiệm vụ là có chuyện gì?]
Ờ! Không có gì, ta chẳng qua là không thích làm cái loại nhiệm vụ đó thôi, lần nào cũng xảy ra chuyện, ta thì không sao, nhưng Hoa Hoa lần này chắc chắn là xảy ra chuyện lớn, tiếc là ta vẫn chưa dò hỏi được mấy hôm vừa ta mất tích y đã xảy ra chuyện gì!
Càng nghĩ càng cảm thấy y gần đây rất lạ thường, trong lòng ta cũng thấy rất bất an, thật khó chịu!
Hừm!
[…]
Ta vừa tiếp thu xong mảnh vỡ kí ức rồi, lần này tiến độ nhiệm vụ là bao nhiêu?
[…A! 75% rồi nè tiểu kí chủ!] Diệu Diệu reo lên.
Hả? Đã 75% rồi, ăn phải tiết gà hay sao mà tăng nhanh như vậy? Chuyện gì đã xảy ra mà ta không biết sao?
Dựa trên tiến độ này thì không lâu nữa nhiệm vụ có thể hoàn thành rồi đi, Diệu Diệu nè, sau khi hoàn thành hết nhiệm vụ ta sẽ đi đâu? Ở lại thế giới này hay trở về thế giới huyền huyễn kia?
Diệu Diệu im lặng một lúc lâu, có lẽ là đang suy nghĩ xem có nên nói hay không, sau cùng nó đáp: [Thế giới này cũng không phải thế giới ngài cần trở về, nên sau khi hoàn thành hết nhiệm vụ cần làm ở đây ngài phải trở về thế giới huyền huyễn mà ngài nói kia!]
Ừm! Ta biết rồi!
Những kí ức mà ta thu được kia còn chưa hoàn chỉnh, chuyện này không biết tới khi nào mới kết thúc đây?
***
Lục Trì Mạn: Mẹ ruột, thật ra thì mẹ đang âm mưu chuyện gì?
Mễ Ly Hi Mộc:??? Ta đã làm gì đâu, ta không phải vẫn đang chăm chỉ viết thôi đó sao?
Lục Trì Mạn:...*chắc chắn là mẹ ruột đang tính toán chuyện gì đó, mười phần là một khúc cua khét lẹt cho mà xem, nếp nhăn trên não của mẹ ấy mà, không đùa được đâu!*
Mễ Ly Hi Mộc: Ha ha *Trong đầu của bổn cung đang bay qua cực kì nhiều suy nghĩ ~ *
*Các tiểu khả ái chuẩn bị tinh thần đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...