[MỸ NHÂN HỆ LIỆT QUYỂN I] TA XUYÊN THÀNH MỸ NHÂN ĐỆ NHẤT!

"Hắtttttt--xì!"

Lục Trì Mạn bị mùi hương đột ngột xông tới, kéo hắn từ trên bàn cờ với chu công kéo ra bằng một cái hắt hơi đầy nội lực.

"Ca ca sao vậy?" Lục Trì Thanh thấy hắn tỉnh dậy còn hắt xì một cái rõ to liền lật đật chạy tới, tận tình giúp hắn vuốt ngực, vẻ mặt bé ngoan hiện lên một dấu hỏi chấm.

Lục Trì Mạn lắc đầu tỏ vẻ không sao, thầm nghĩ mình thế mà trong cơn đói cũng có thể ngủ quên mất.

Lục Trì Thanh nghi hoặc nhưng cũng không hỏi thêm, xoay người đứng lên quay lại chỗ lúc nãy, vui vẻ mang cá nướng xếp đến trước mặt hắn, nói: "Ta nướng cá xong rồi, ca ca ăn thử xem!"

Lục Trì Mạn nhìn ba cái que xiên ba vật thể màu đen ở trước mặt mình, khóe môi co lại muốn lẳng lặng, hắn còn đang suy nghĩ xem cái mùi hương nồng nàn nào đang tỏa ra ở đây khiến hắn phải tỉnh lại, hóa ra là mùi của "cá nướng bóng đêm", đây là cháy đến mức độ nào mới có thể tạo ra được mùi hương đậm đặc đến như vậy?

Hắn nhìn cá nướng bóng đêm cực kì không muốn thử, nhưng mà vẻ mặt đầy chờ mong của em trai mèo nhỏ còn đang ở trước mặt, hắn cũng không nỡ để em nó buồn.

Cắn răng đem cá nướng cầm lên, lột đi lớp da đã cháy đến không nỡ nhìn của nó, trong lòng mặc niệm xin lỗi mi nhé cá, chết rồi thân thể cũng không được yên, bởi thế đầu thai lại kiếp sau đừng có làm cá nữa nha!

May mà con cá còn thật lớn, sau khi lột đi lớp da của nó thì bên trong vẫn còn rất nhiều thịt, mặc dù cháy đến phân nửa nhưng có thể ăn đã là rất tốt rồi, chứ mà để hắn nướng thì cá nửa chín nửa sống là chuyện không ngoài dự đoán.

Lục Trì Mạn đối vẻ mặt chờ mong của Lục Trì Thanh, hắn mỉm cười bảo: "Tay nghề nấu ăn này của đệ so với ta tốt hơn rất nhiều rồi, trở về cố gắng luyện thêm một chút là được!"


Trong lòng tự nghĩ, thật sự là không thể khen được hơn mà, các ngươi có hiểu không?

Lục Trì Thanh nghe hắn nói vậy liền nở nụ cười tỏa nắng, viền mắt cong cong ánh mắt lấp lánh, giống như bé con được khen vui vui vẻ vẻ, lại ngượng ngùng chạy ra một góc ngồi xổm nghịch đất.

"Ơ?" Lục Trì Mạn lâm vào ngơ ngác, như vậy là sao, không cần ăn à, không ăn thì thôi ta tự ăn là được chứ gì!

...

Đêm, bóng tối ập xuống như thường lệ, trong khu rừng rậm rạp, từng tán cây chen nhau tỏa ra càng khiến cho khung cảnh thêm tăm tối, nổi bật lên giữa một mảnh đen sì mơ hồ là một vệt sáng màu trắng xẹt qua, theo sát phía sau là vài đạo tàn ảnh nhạt nhòa lẫn vào đêm đen tĩnh lặng.

Mấy bóng người gấp rút phóng đi hồi lâu mới dừng lại ở cạnh một khe nước, sóng nước lăn tăn gợn nhẹ đem mặt trăng vốn đã không tròn trịa trở nên càng thêm méo mó.

Bạch y nam tử dừng lại bên gốc cây lớn, tán cây rợp trời đem mặt trăng che khuất, ánh sáng mờ nhạt hắt lên sườn mặt tuấn mỹ của nam tử, y cúi đầu nhìn hộp gỗ trong tay, mi tâm khẽ nhíu lại, dưới gốc cây được soi mờ mờ vẫn còn một con cá nướng bị cháy đen đến chẳng muốn nhìn thẳng nằm lăn lóc.

Hai bóng đen theo sau lúc này cũng lộ ra dung nhan quen thuộc, Lâm Anh nhìn con cá cháy đen suy nghĩ đến phu nhân ăn cái loại cá nướng này lại càng thêm tự trách, bình thường đồ ăn của phu nhân có khi nào không phải sơn hào hải vị, ngự trù bậc nhất làm ra đâu, bây giờ lại lưu lạc đến phải ăn cả cá cháy, mình không đáng chết thì còn ai đáng chết nữa?

Lâm Khiêm thấy chủ tử đang cúi đầu nhìn cổ vương chỉ hướng liền nhanh tay cầm con cá nướng cháy khét lẹt kia len lén ném qua hướng khác, để chủ tử biết được phu nhân ăn qua loại đồ ăn thế này, ngài ấy chẳng phát rồ luôn sao? Chính mình còn không muốn chịu nổi, phu nhân đáng thương như vậy cơ mà! Mà đã đi lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa tìm thấy phu nhân nữa...coi bộ dạng âm trầm càng lúc càng trầm của chủ tử đáng sợ lắm rồi đó!

Cổ Vương nằm trong hộp gỗ chẳng thèm nhúc nhích, trong đêm tối cơ thể nó tỏa ra ánh sáng đặc trưng, Hoa Lạc Vũ cau mày nhìn nó hồi lâu vẫn không thấy nó động đậy, nghĩa là Lục Trì Thanh đang ở rất gần nơi này.


Thế nhưng y đã dùng nội lực dò xét một trăm mét xung quanh mà không dò ra được động tĩnh khác thường, chẳng nhẽ là cổ trùng mất đi tác dụng?

Tiểu nương tử, ngươi rốt cuộc đang ở chỗ nào?

...

Phía trước là một bầy chó sói.

Phía sau là vách đá dựng đứng cao chọc trời.

Trước sau đều là cùng đường, Lục Trì Mạn vẻ mặt cứng đờ không hiện nổi cảm xúc, hắn lúc này căn bản đã chết lặng, hắn đã làm gì chọc qua một bầy thú dữ này đâu, ở nơi nào đột nhiên chạy ra đòi chơi đuổi bắt, lại còn chơi đánh hội đồng?

Ta không đồng ý chơi, bọn mi có hiểu không hả?

Ta chỉ là một mỹ nam đẹp hơn mỹ nam bình thường một chút thôi, bọn mi không cần sống chết chạy theo ta như vậy, bổn mỹ nam ta không thích quá mãnh liệt, bọn mi như vậy đã dọa ta sợ đến chết luôn rồi đó!

Sao một người vừa tốt đẹp vừa thiện lương như ta lại rơi vào hoàn cảnh éo le như vậy cơ chứ?

Cha mẹ ở nơi nào phù hộ độ trì cho con qua khỏi kiếp này a, đáng sợ quá đi à.


Lục Trì Thanh ở một bên phóng tầm mắt nhìn bầy sói vây quanh, cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay mình rịn ra một tầng mồ hôi đang hơi siết chặt, nhưng nhìn khuôn mặt của ca ca không bày ra biểu cảm sợ hãi mà trấn định khác thường, thiếu niên lại thấy an tâm lạ, tựa như chỉ cần có hắn ở đây hết thảy đều trở nên dễ dàng bước qua vậy.

Ở thế giới kia Lục Trì Thanh mặc dù linh lực không nhiều, nhưng bởi vì giàu có nên còn có thể dựa vào pháp bảo với các loại phù chú để đánh, chứ ở thế giới này linh lực bị phong bế, Lục Trì Thanh so với người bình thường cũng chẳng khác gì mấy, có khác cũng chỉ hơn người bình thường khỏe hơn thôi, một con có thể đánh lại chứ một bầy thế này thì bó tay chịu chết.

Dưới ánh trăng soi chiếu, hai thiếu niên đứng trong vòng vây của bầy sói, tay nắm chặt tay, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình.

Nhưng bầy sói kia thì không kiên nhẫn như vậy, con đầu đàn nhìn chằm chằm hai con người trước mắt bằng ánh mắt thèm khát, mặc dù hai con người này vừa nhỏ vừa gầy nhưng đổi lại da trắng thịt ngon mùi máu ngọt cũng coi như cực phẩm, đã rất lâu rồi không được nếm qua mùi thịt người, bây giờ người dâng đến tận miệng thế này nhịn kiểu thần thánh gì được?

"Húuuuu~~..."

"Húuuuu~~..."

Sói đầu đàn rướn người dưới ánh trăng tru lên một tiếng dài làm người ta nghe qua tóc gáy liền dựng đứng, nó phát tín hiệu với đồng bọn bên cạnh bằng sói ngữ mà chỉ có bọn nó mới hiểu, bằng chứng là bầy sói đáp lại tiếng tru của con đầu đàn bằng một âm thanh kinh dị, khủng bố người nghe không kém là bao.

Lục Trì Mạn: "…" Bọn mi định làm gì? Coi thường ta không hiểu tiếng sói nên bọn mi cứ tự rầm rì như thế mà được à?

Aaa! Âm thanh thật khó nghe!

Có phải chúng nó chuẩn bị lao vào ta không hả Diệu Diệu? Ta mặc dù khá thích được nhiều mỹ nhân lao vào vòng tay của ta, nhưng mấy con này với mỹ nhân không có một xu quan hệ nào cả, vừa xấu vừa hung vừa kêu không hay.

[…có lẽ thế!] Diệu Diệu vô ngữ, đây là lúc nào rồi mà tiểu kí chủ còn có tâm trạng soi xét nhan sắc với tiếng tru của sói?


Lục Trì Mạn cũng là trong gấp gáp mới gọi hệ thống, bởi vì sợ tín hiệu kết nối còn bị tắc nghẽn nên cũng không mong chờ gì nó đáp lại, không ngờ nó thế mà đáp lại thật.

Hắn vui mừng như nắm được cọng dây cứu mạng, vội túm lấy nó mà cầu cứu mạng, cầu an ủi, cầu thương xót, cầu bao nuôi,...

Diệu Diệu à, tiểu kí chủ của mi sắp bị chó sói ăn thịt rồi đấy, mi còn không mau chạy ra giúp đỡ, mi còn nỡ nhìn ta sợ hãi hồi lâu không nói câu nào, mi có còn là hệ thống duy nhất của ta nữa không hả? Hào quang nhân vật chính của ta còn không, ta muốn triệu hồi cứu giá!

[…] Nó thấy tiểu kí chủ sợ hãi chỗ nào đâu, sợ hãi kiểu như thế nhà ngoại nó đầy! Thấy không, bình thường mắng nó ghê lắm, đến lúc khó khăn mới lại nhớ đến nhau, mới lại cầu cầu các kiểu. Hừ!

Nhưng ai bảo nó chỉ là hệ thống, tiểu kí chủ vẫn là tiểu kí chủ, không thể mắng không thể oán chỉ có thể mỉm cười vui vẻ tận tâm phục vụ.

Diệu Diệu nói: [Tiểu kí chủ, hào quang nhân vật chính không phải pháp bảo, không thể triệu hồi. Nhưng mà ta nhớ ngài biết thôi miên mà, đem ra dùng đi, ta chỉ là một cọng dây...à không một dãy số mã hóa thôi, không cách nào biến hình ra giúp đỡ ngài đâu, ngài tự mình bảo trọng a!]

Thôi miên à...hình như là ta có biết nha, nhưng mà dùng với người thì được chứ đây là chó sói đó, liệu có tác dụng hay không? Lục Trì Mạn lâm vào suy tư, đã thế trình độ thôi miên của hắn còn không được xuất thần nhập hóa lắm, tùy thời sẽ đột nhiên mất tác dụng, rất phiền phức!

Nhưng mà lúc này không có thời gian để suy nghĩ thêm, bởi vì sói đầu đàn đã lấy đà nhào đến phía hắn cùng với một tiếng gào đầy đáng sợ, Lục Trì Mạn siết chặt bàn tay trong lòng hạ quyết tâm.

Sói đầu đàn rống lên, dẫn đầu co chân nhào về phía hai thiếu niên nhanh đến độ hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen, thiếu niên bên trái hai mắt nhắm lại rồi mở ra, ánh mắt sáng trong như mặt trời mùa hạ tỏa ra sự kiên định nghiêm túc, thiếu niên bước chéo về phía trước một bước chắn trước mặt thiếu niên bên phải, ngẩng đầu đối diện với sói đầu đàn.

Đồng tử đỏ sẫm của sói đầu đàn đối diện với đôi mắt lưu ly sáng chói của thiếu niên đột nhiên co lại rồi dần dần hóa thành một màu đen tuyền, động tác nhào về phía trước của nó cũng dừng lại ngay sát trước người thiếu niên, từ một con sói hung dữ hóa thành sói bảo bảo hiền hòa vẫy đuôi, còn ngước mắt long lanh kêu nhỏ một tiếng: "Ngao~"

Lục Trì Mạn: "…" Chó sói hóa chó!

Lục Trì Thanh: "…" Ca ca uy vũ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui