Mỹ Nhân Gặp Hổ

Bắt đầu vào mùa đông, những cơn gió rét mướt cũng bắt đầu thổi từ cửa sổ vào, tuyết trắng xoay cuốn trong gió, như điệu nhảy của bông liễu.

Cửa sổ khuê phòng của Phiến Ngôn được đóng chặt, giữa phòng có một chậu than, chậu bằng đồng mạ vàng đặt trên cái kiềng ba chân, trong phòng vô cùng ấm áp, nhưng nhiệt độ của chậu than hồng đó không thể sánh bằng thân thể ấm áp của Linh Lệ, vừa vào đông, Phiến Ngôn gần như không thể rời khỏi Linh Lệ, mà Linh Lệ cũng gần như không rời được giường của nàng.

“Cảnh sắc mùa đông đẹp quá, nhưng ta lại không thể bước ra cửa, ta cũng rất muốn đi chơi tuyết, rất muốn đắp người tuyết ở ngoài vườn, nhưng ta không thể làm gì được, ngay cả cửa sổ cũng không được mở.” Phiến Ngôn vỗ về một thân da lông ấm áp của Linh Lệ, bất đắc dĩ oán giận.

Linh Lệ rất trầm mặc. Gần đây càng ngày hắn càng trầm mặc, luôn có tâm sự.

“Nhất định ngươi rất muốn đi chơi tuyết đúng không?” Nàng biết hắn sợ nhất là nóng, mùa hè luôn lười biếng, nhưng vừa vào mùa đông hắn liền có tinh thần gấp trăm lần, tuyết rơi càng lớn tinh thần hắn càng tốt.

Linh Lệ vẫn trầm mặc, ánh mắt ngưng trệ, giống như đang suy tư về vấn đề rất nan giải.

“Ngươi phải đi đi!” Phiến Ngôn nhìn hắn không nói lời nào, nghĩ hắn cam chịu, liền rất thông cảm vỗ nhẹ lưng hắn nói. “Ngoài phòng lạnh như vậy, gió to, tuyết cũng rơi nhiều, nhất định ngươi sẽ vui lắm, nhanh đi chơi một chút đi nào. Nếu muốn lăn lộn trên tuyết, thì nhớ là trước khi trở về phải làm sạch sẽ thân thể rồi mới được lên giường đó nhé!” Nàng không thể nhẫn tâm nhốt hắn cả ngày trong gian phòng nho nhỏ này, nhưng cứ nghĩ sau khi hắn rời đi, ổ chăn của nàng sẽ lập tức trở nên lạnh lẽo, đáy lòng lại không hy vọng hắn rời đi.

Linh Lệ vẫn xuất thần cả buổi, mới nhận thấy nàng đang nói với hắn.

“Nàng nói cái gì?” Hắn quay đầu nhìn nàng.

Phiến Ngôn trợn tròn đôi mắt to, không vui chu miệng lên. “Gần đây ngươi cứ là lạ ấy, luôn xuất thần ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì?”

“Ta suy nghĩ một truyện rất quan trọng.” Câu tiếp theo là “đi trộm cỏ linh chi như thế nào đây”, có điều hắn âm thầm bỏ vào trong bụng, không nói ra.

Ánh mắt Phiến Ngôn bỗng sáng lên, mặt mày hớn hở tươi cười.

“Ta biết rồi, có phải đang nghĩ đến sinh nhật của ta không?” Ngày mai chính là sinh nhật nàng mười một tuổi, nàng cho rằng không có chuyện gì quan trọng hơn sinh nhật của nàng.


Sinh nhật đối với một con hổ thật ra không có một chút quan trọng nào cả, không có hổ mẹ nào nói cho hổ con nó được sinh ra vào ngày nào, mà đối với một con hổ đã tu luyện ngàn năm, đó lại càng không được coi là một chuyện. Nếu hàng năm đều phải sinh nhật, qua cả trăm lần cũng thấy mệt mỏi, huống chi còn phải trải qua cả nghìn lần, thật là nhàm chán biết bao.

“Nói vậy năm nay cha mẹ nàng sẽ tốn chút tâm tư chuẩn bị quà cho nàng rồi.” Phiến Ngôn mới trải qua mười lần sinh nhật, tựa như vô cùng coi trùng sinh nhật của mình, lòng nàng còn tràn đầy chờ mong, hắn cũng không hắt nàng một gáo nước lạnh.

“Từ trước đến giờ ngươi đều không tặng quà cho ta……” Phiến Ngôn chu môi, đột nhiên phát hiện lời oán trách của mình hơi quá mức, nàng đã quên hắn là hổ, sao có thể đi mua quà tặng nàng? “Xin lỗi, Linh Lệ, thật ra mỗi lần ngươi tặng cỏ linh chi cho ta đã là món quà tốt nhất rồi, sao ta có thể yêu cầu quá đáng được.”

Linh Lệ ngóng nhìn khuôn mặt nhặt nhỏ nhắn đang lúng túng xin lỗi của nàng, thấp giọng nói:“Ta đang định tặng nàng món quà còn quý hơn cả cỏ linh chi.”

Món quà này có lẽ có thể bài trừ huyết chú trên người nàng, kéo dài sinh mệnh của nàng, đó chính là linh chi tím. Hắn đã tính toán rất lâu, mà tối nay chính là đêm trăng tròn, hắn đã tính sau khi mặt trời lặn liền đến Linh Chi cung trộm linh chi tím.

“Thật ư!” Phiến Ngôn vui vẻ hô lên. “Đó là cái gì vậy? Có thể nói trước cho ta biết không?”

“Không được, có lẽ ta không có cách nào để thuận lợi lấy nó vào tay, chờ ta lấy được nó sẽ cho nàng biết, có điều……” Hắn tiếc nuối thở dài. “Món quà này không thể chuẩn bị xong vào ngày mai, nếu trở thành món quà cho sinh nhật sang năm của nàng có được không?”

“Đương nhiên có thể rồi!” Phiến Ngôn lớn tiếng hoan hô, dùng sức ôm lấy hắn. “Linh Lệ, ngươi thật là tốt với ta!”

Linh Lệ thích nàng cười ngọt ngào, thích nàng làm nũng, thích nàng dùng đầu ngón tay nho nhỏ vuốt ve, thích mùi thơm ngát độc đáo của Xá Nguyệt trên thân thể nàng, hắn càng lúc càng khát vọng dùng hai tay ôm chặt lấy nàng, mà không chỉ là một tấm thân da lông ấm áp sưởi ấm cho thân thể lạnh lẽo của nàng.

Hắn nhất định phải làm cho Phiến Ngôn sống tốt mạnh khỏe, hắn muốn bài trừ huyết chú trên người Phiến Ngôn, cũng muốn bài trừ mê chú giam cầm họ, hắn muốn cố gắng xoay chuyển vận mệnh của hắn và Xá Nguyệt.

Lúc này đi trộm linh chi tím sẽ không thể thuận lợi như trộm cỏ linh chi, thế nên ngày hôm nay trời vừa tối là hắn lập tức đi thẳng tới thiên giới, không thể lãng phí một chút thời gian, nhưng chẳng may sư đệ sư muội của Xá Nguyệt cuốn lấy hắn lâu quá, sẽ hao phí nhiều canh giờ ở thiên giới, thì ở nhân gian nhoáng một cái đã trôi qua vài tháng.

Với hắn, thời gian hắn rời đi chỉ ngắn ngủi vài canh giờ, nhưng mà đối với Phiến Ngôn lại là mấy tháng liền, hắn lo lắng trong mấy tháng không có hắn ở bên, Phiến Ngôn sẽ phải trải qua như thế nào?

“Khi ta không ở đây nàng phải biết tự chăm sóc cho mình thật tốt, phải nghe lời cha mẹ nàng, thuốc có đắng, có khó uống thế nào cũng phải cố gắng uống hết, trời rất lạnh, không thể ngồi bên cửa sổ chờ ta, được không?” Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng.


Phiến Ngôn suy sụp, lập tức hiểu được.

“Không phải ngươi lại muốn lên trời lấy cỏ linh chi giúp ta?” Chỉ có nguyên nhân này hắn mới có thể rời nàng mà đi.

Linh Lệ gật gật đầu.

“Gần đây ta ho ra máu không tính là nghiêm trọng, chờ qua ngày sinh nhật của ta lại nói được không?” Phiến Ngôn bỗng kích động luống cuống.

Linh Lệ không thể đồng ý với nàng, bởi vì chỉ có đêm nay hắn mới có thể khôi phục pháp lực, hắn không thể chờ.

“Ta vẫn chờ mong sinh nhật ngày mai, ngươi ở lại cùng ta nhé, ta không muốn ngươi đi, ngươi ở lại cùng ta đi mà.” Nàng tùy hứng năn nỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ nhăn lại.

“Được, ta sẽ ở lại.” Hắn không đành lòng nhìn vẻ mặt đau lòng của nàng, không suy nghĩ nhiều đã đồng ý.

Phiến Ngôn rất nhanh đã nở một nụ cười tươi như hoa, cánh tay gầy yếu lại ôm lấy hắn.

“Ta chỉ biết ngươi tốt với ta nhất!”

Linh Lệ có chút ảo não, hối hận vì đã nhận lời quá nhanh, hắn muốn sớm đi trộm linh chi tím để cứu nàng, phải chờ một tháng nữa, nàng sẽ phải chịu đau ốm hành hạ thêm một tháng, trong lòng hắn, đi trộm cỏ linh chi để cứu mạng sống của nàng quan trọng hơn rất nhiều so với ở bên nàng trong ngày sinh nhật.

Hơn nữa hắn biết Toàn Cơ nương nương và Lê Sơn Lão Mẫu, Kim Trì Thánh Mẫu ước hẹn đến thịnh hội Vu Lan, mười ngày không ở Linh Chi cung, mười ngày đó trên thiên giới là mười năm dưới hạ giới, vậy nên mấy năm nay hắn trộm cỏ linh chi dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng tính toán canh giờ, Toàn Cơ nương nương cũng sắp trở lại Linh Chi cung rồi, hắn muốn đánh cắp linh chi tím trước mắt bà là chuyện không có khả năng thành hiện thực.

Lòng hắn âm thầm lựa chọn, tâm ý đã quyết.


“Ta…… đi ra ngoài một chút.” Hắn chậm rãi đứng dậy. Đại tuyết che đậy bầu trời, hắn không thấy rõ lúc này mặt trời đã lặn chưa, lo lắng bỗng nhiên biến trở về hình người sẽ dọa nàng sợ.

“Ngươi muốn đi đâu?” Hai tay Phiến Ngôn ôm chặt lấy hắn không chịu buông.

Hắn còn chưa nghĩ ra cái cớ gì, bỗng chốc không trả lời được.

“Không phải ngươi lừa ta đấy chứ? Lúc này ngươi thật sự muốn đi sao? Ngươi không ở lại mừng sinh nhật với ta?” Phiến Ngôn hoài nghi theo dõi hắn, hai chân cũng bò lên người hắn, ôm chặt hắn kéo về phía sau.

“Phiến Ngôn……” Muốn thoát khỏi vòng ôm của nàng là chuyện rất dễ dàng với hắn, nhưng hắn không hề muốn làm nàng bị thương, cho nên vô cùng khó xử.

Đột nhiên, hắn nhìn da lông đen vàng của hắn bị hai tay Phiến Ngôn ôm đang dần dần cởi bỏ, tiếp đó thấy biểu tình kinh ngạc của Phiến Ngôn, không thể tin được mở to hai mắt nhìn hắn, hắn hiểu mình đang biến về hình người, mà Phiến Ngôn lại tận mắt trông thấy.

Hắn có chút bối rối, giống như làm chuyện gì sai bị bắt được.

“Linh Lệ…… ngươi……” Mắt hạnh của Phiến Ngôn mở to hết mức.

Nàng vừa mở miệng, Linh Lệ lập tức thổi nhẹ một hơi lên chóp mũi của nàng, nhẹ nhàng niệm vài câu chú ngữ, thi triển pháp thuật làm cho nàng đi vào giấc ngủ, hắn hy vọng nàng ngủ một giấc tỉnh lại sẽ quên chuyện này.

Bị làm phép, Phiến Ngôn từ từ nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.

Linh Lệ thật cẩn thận đắp lại chăn cho nàng, nhanh chóng nhảy xuống giường, trước tiên làm phép tác động vào chậu than, làm than cháy mạnh hơn một chút, tiếp đó biến ra quần áo nhanh chóng mặc vào, phi thân mà ra.

Ngay khi hắn vượt gió muốn tới thiên giới, bỗng nhiên lòng chấn động, ngưng trệ trên không trung, quay đầu nhìn Trúc Châu thành bị tuyết trắng bao trùm……

Thân thể Phiến Ngôn lạnh run lên một cái, từ từ tỉnh lại trong cái lạnh.

“Phiến Ngôn, con ngủ lâu quá, nếu không tỉnh lại mẹ sẽ lo lắng lắm.” Lan Khanh giơ tay sờ lên trán nàng. May quá, không bị sốt.

“Mẹ, đầu con cứ mơ màng……” Phiến Ngôn trừng mắt nhìn, cảm thấy thân mình rất lạnh, hai chân cũng lạnh lẽo.


“Nhất định là do trời lạnh quá, mẹ đã đặt thêm một chậu than đồng trong phòng con rồi, phòng sẽ ấm hơn một chút.” Lan Khanh đứng dậy gẩy than trong chậu, gắp mấy hòn than để vào cái lư nhỏ giữ ấm, lại cẩn thận cất cái lư vào trong quần áo. (Nguyên văn là cái ấm lô, không phải cái lư, nhưng cái ấm lô cũng gần như cái lư, mình dịch luôn thế cho dễ hiểu.)

“Linh Lệ đâu ạ?” Nàng biết vì sao mình cảm thấy lạnh, bởi vì cái lò sưởi ấm áp nàng ôm mỗi ngày bây giờ không thấy đâu.

“Sáng sớm mẹ đã không thấy hắn, đêm qua tuyết rơi rất lớn, cũng không biết hắn đi đâu? Nhưng con cũng không cần lo lắng quá, tuyết ngoài kia không làm hắn lạnh cóng đâu, trời càng lạnh hắn càng vui vẻ đó!” Lan Khanh đi tới trước giường, nhấc lên một góc chăn, bỏ cái lư vào trong chăn.

Suy nghĩ của Phiến Ngôn vẫn còn chút hỗn độn, nàng như mơ thấy Linh Lệ biến thành một nam nhân, tại sao đột nhiên lại mơ như vậy nhỉ? Nàng mơ mơ màng màng, nghĩ không ra.

“Phiến Ngôn, hôm nay là sinh nhật của con, buổi tối cha mẹ ở ngươi trong phòng cùng con ăn bữa cơm, con thích ăn cái gì? Mẹ bảo đầu bếp làm cho con. Đúng rồi, bánh đào mừng thọ? Mứt táo? Hay là bánh hoa quế?” Lan Khanh định để cái lư vào lòng nàng, bỗng nhiên chạm đến cái gì đó cứng cứng. “Đây là cái gì?” Lấy ra nhìn, lại là một miếng ngọc bội khắc hình hổ.

Phiến Ngôn mê hoặc nhìn miếng ngọc bội, trông thật lạ, nó không phải là của nàng mà, sao lại có trên người nàng?

“Trên mặt miếng ngọc bội này điêu khắc hình hổ, đẹp thật, Phiến Ngôn, ai cho con thế?” Lan Khanh đặt trong lòng bàn tay quan sát.

Ngọc bội khắc hổ? Phiến Ngôn từ từ mở to đôi mắt, rướn người lấy ngọc bội từ trong tay Lan Khanh, nâng trên tay cẩn thận đánh giá.

Đúng là ngọc bội hình hổ, khắc một mãnh hổ đang nằm, thân hổ có vằn, có thể thấy được da lông của nó sặc sỡ mềm mại, cái đuôi cuốn trên lưng, vừa vặn tạo thành một vòng nhỏ có thể buộc dây đeo vào người.

“Mẹ, đây nhất định là của Linh Lệ tặng cho con.” Nàng tin là vậy, nhất định là vậy!

“Linh Lệ?!” Lan Khanh kinh ngạc. “Linh Lệ làm sao có thể đi mua ngọc bội? Tuy hắn có thể nói tiếng người, cũng có linh tính, nhưng hắn dù sao cũng là hổ mà!”

“Nhất định là hắn, không có người khác, ngọc bội này nhất định là hắn tặng cho con.” Tiếng nói của Phiến Ngôn mỏng manh, cũng rất kiên định.

Lan Khanh không khỏi hít một hơi khí lạnh, lông mày nhíu sâu, càng nghĩ càng bất an.

“Phiến Ngôn, Linh Lệ có nói cho con hắn đi đâu không?” Trong lòng nàng tâm tư nhấp nhô không ngừng.

“Hắn lại đi lấy cỏ linh chi giúp con.” Phiến Ngôn cắn môi, như bị tủi thân rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui