Mỹ Nhân Đá
Cựu thiên đế thở dài. Thừa biết là hắn cần mình làm việc gì, làm thì làm, nhưng trốn thì cứ trốn.
Thiệu Khải Đăng nhướng mày khi cựu thiên đế từ từ xuất hiện. Hắn đội một
chiếc nón khăn len không biết vớ ở đâu lụp xà lụp xụp, che hết cả mặt
mày. Cộng thêm năng lực che mắt của hắn ta, có lẽ là không lộ:
- Ngươi là…
Ngậm miệng. Tốt nhất là ngậm miệng. Tân thiên đế không biết hắn song Tiểu Tà Tà thì… Tay lại phất lên. Cả đám rắn biến mất. Cựu thiên đế cũng lợi
dụng cơ hội, biến theo. Lấy cớ là giúp giải quyết chuyện. Nhưng mà… Có
tiếng khóc ở đâu đấy. Hix, hôm nay Tiểu Lạc không ai đón, Huệ Lâm có nói với hắn từ sáng. Thằng bé đó không thấy người thường rối lên. Có khi
lại đi lạc mất.
- Này… ngươi là thiên đế, đi theo giám sát đi nhé!
Gần như là ôm lấy thiên đế quăng vào vòng thời gian và vội vã quay trở lại.
- Nè…
- Gì vậy? Ta giúp ngươi rồi. Giờ ta đang bận. Đợi chút đi!
- Không cần biết - Thiệu Khải Đăng ngang ngược - Ta và Tiểu Tiên…
- Này nhé - Cựu thiên đế vịn vai hắn, nghiêm túc - Chuyện Thạch Tiên trở
lại là Thạch Nương Tiên đó, không phải trách nhiệm của ta. Nghĩ lại cũng tốt, ngươi gạt nàng nhiều rồi. Đời mà, có gan giả dối thì cũng có gan
khắc phục hậu quả. Làm thế cũng tốt, khỏi mắc công đóng kịch nữa rồi.
Thi Quỷ cũng lạnh lùng lên tiếng:
- Cô ta muốn quay về nhà nên lúc nãy ta mang cô ta về đó. Chuyện còn lại là chuyện của các ngươi.
Hắn ta cũng đã phất tay đi thẳng. Mỗi người đều có công việc của mình.
Thiệu Khải Đăng cũng không có thời gian chần chừ nữa. Hắn trở thành một
luồng gió, trở lại nhà của ông bà Úc. Nương Tiên dù sao cũng đã biết mọi chuyện, Thiệu Khải Đăng không cần che giấu. Dù thế nào, nàng cũng là
của hắn. Trọn đời này đừng hòng chạy trốn, tiểu mỹ nhân!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...