Mỹ Nhân Đá

Thiệu Khải Đăng nhìn ốm yếu vậy nhưng thể lực thật tốt. Cả đêm ” nỗ lực làm việc”, vậy mà sáng dậy, Nương Tiên mới nhúc nhích, hắn đã động
tình, muốn “làm” thêm nữa:
-Không thích…Đau lắm!
-Vợ chồng là phải như vậy.Rồi nàng sẽ quen mà.
-Vợ chồng…Thế thì không làm vợ chồng đâu…-Nương Tiên đẩy ra khi hắn
ôm gác chân nàng lên vai, chuẩn bị ” làm tiếp”- Tôi muốn về chỗ đó…Không muốn ở với người…
-Về đó sẽ bị thú dữ ăn thịt đấy- Biết nàng không có nơi nương tựa
nào ngoài mẫu thạch, Thiệu Khải Đăng tiếp tục thực hiện chiến dịch hù
dọa- Làm quen rồi nàng sẽ thích nữa là khác…Ngoan!
Thích? Thích đâu không thấy chỉ thấy mỏi và khó chịu…Cái gì đó nóng
và cứng cứ đâm vào người nàng, khiến Nương Tiên nhíu đôi mày liễu…Còn
phải chịu đựng đến lúc nào đây?
Cuối cùng Thiệu Khải Đăng cũng thỏa mãn buông tha Nương Tiên, bồng nàng vào phòng tắm.

-Cái gì vậy?
Vừa chạm vào nước, Nương Tiên giật mình co người lại ngay. Thiệu
Khải Đăng bật cười, bồng nàng vào trong,thích thú khi nàng bám chặt lấy
người hắn:
-Đừng sợ…Là nước nóng thôi!
Nảng chưa thấy thứ này bao giờ…Thứ này chứa nước, mà nước nóng, ngâm mình đúng là khác, nhưng cũng thật dễ chịu.
-Thích không?
-Thích…
Nàng hồn nhiên tung tăng trong bồn tắm, thân hình mảnh mai không che lấp, phô bày trọn vẹn trước mặt hắn. Lại nuốt nước bọt…Tinh lực mình mà cứ dồi dào thế này, sợ một ngày sẽ chết trên giường mất.
-Lại đây…
Tay hắn lại sờ loạn khắp người nàng… Không được, phải mặc áo cho nàng. Thời gian còn dài, từ từ hưởng thụ.
Hắn giúp nàng lau khô tóc, lau người rồi bồng nàng ra ngoài:
-Muốn ở trong đó nữa.
-Ra ngoài kẻo cảm lạnh đấy- Hắn bọc nàng vào tấm chăn lớn, dịu dàng- Đó gọi là tắm nước nóng, có thích không?
-Thích lắm!
-Chỉ cần đêm nào cũng cho ta ôm, ta hôn, ta sẽ cho nàng tắm nước
nóng thường xuyên.- Hắn hôn nhẹ lên má Nương Tiên-Thôi, ta ra ngoài đi
làm việc…Nàng ở trong phòng ngoan ngoãn.
Cũng trong lúc đó, có tiếng gõ cửa…Rồi tên thuộc hạ khép nép áp má vào cửa, trên tay là một mâm thức ăn, gọi khẽ:
-Sơn vương…
Vừa nhận lấy thức ăn, thấy ánh mắt tò mò của hắn, Thiệu Khải Đăng lừ mắt:
-Biến!

Gã thuộc hạ chạy mất…Nương Tiên nhìn mâm thức ăn trên tay hắn, háo hức:
-Cái gì vậy?
-Điểm tâm- Cưới một cô vợ trong núi ra có điểm thú vị như thế, Thiệu Khải Đăng kiên nhẫn giải thích cho nàng- Đây là bánh ngọt…Đây là cháo
và đây…- Hắn thầm rủa cái đám thuộc hạ của mình..Rượu bổ dương! Cái đám
khốn kiếp này, không lẽ nghĩ đại vương của chúng phải cần thứ này mới ”
làm ăn” được hay sao?
-Dùng làm gì?
-Để ăn…Nàng ăn đi!
Đôi mắt ngây thơ nhìn hắn…Nhưng Nương Tiên không hỏi…Nàng không muốn trở thành kẻ cái gì cũng không biết. Dựa dẫm quá vào một thứ, tự nhiên
có cảm giác không hay.
-Ăn đi!
Hắn cầm một cái bánh, đút vào miệng cho nàng…Nương Tiên đành mở miệng, ngậm nó vào.
Vị ngọt ngọt, thanh thanh…Nàng nuốt vào…Cảm giác bụng đầy lên, rất ngộ…
Nương Tiên lấy thêm một cái nữa. Nhìn cái miệng xinh xinh của nàng nhai bánh, lòng Thiệu Khải Đăng dâng lên cảm giác ngọt ngào.
-Ăn hết rồi ăn luôn chén cháo này nhé…Lát nữa sẽ có người mang trang phục sạch cho nàng…Ta ra ngoài làm việc đây.

-Ừm…
Không nén được, Thiệu Khải Đăng lại cúi xuống. Vẫn ngô nghê như đêm
qua, nhưng hương vị mỹ nhân làm ” anh hùng” lưu luyến không rời. Hắn vỗ
nhẹ má nàng, âu yếm:
-Ngoan ngoãn nhé tiểu nương tử. Ta hứa, sẽ đối xử tốt với nàng. Cả đời này…
Trên thiên giới, thiên đế cũng xiêu lòng chút chút vì những lời nói
ấy…Tuy là cướp, tuy gian tà nhưng hắn đối xử tốt với Nương Tiên, thế
thôi cũng được. Duyên nợ cứ để chúng trả cho hết, sau đó mang con gái về thiên giới, vứt bỏ hết nợ trần. Cuộc sống một con người cũng đâu có bao nhiêu năm…
-Con hắc miêu đó…trước khi chết, đã thề với con gái ngươi là đời đời kiếp kiếp…Ta cũng sẽ chờ, xem chuyện này diễn biến đến đâu.
Thần số phận và con phượng hoàng khúc khích trong một góc…Sắp xếp số phận hoài cũng chán, để cho chúng tự viết nên số phận của mình sẽ có
nhiều chuyện để hóng hớt hơn là theo dõi một cuốn phim mà mình biết
trước phần kết cuộc. Lâu rồi không vui thế cơ mà….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận