Bùi Kiều rút ra một cây roi da từ trong bọc quần áo, thân roi trơn nhẵn, tay cầm màu gỗ đỏ, chuôi còn gắn một chiếc chuông nhỏ, mỗi lần vụt ra đều sẽ nghe thấy tiếng chuông vang.Bùi Kiều thu lại cảm xúc hốt hoảng ban nãy, khuôn mặt hiện vẻ ác độc nói: “Biết điều một chút thì cút đi! Đừng ép ta phải bẻ gãy đùi các ngươi, cũng đừng ép ta động thủ quất các ngươi ngã xuống đất hô cha gọi mẹ, và chớ có ép ta phải nhân lúc trăng tròn gọi người lạ đến cắn nát chân các ngươi.”Oai phong nói hết câu, Bùi Kiều mới nhớ đến lời của chàng trai diễn tạp kỹ kia, cũng học theo nói: “Ta không có nói phét đâu!”Lúc Bùi Kiều rút roi da ra, tựa như một người khác vậy, đám ăn mày lúc đầu có ý xấu, ngay lập tức chôn chân tại chỗ.
Dáng người Bùi Kiều cao gầy, cánh tay cũng chẳng có tí thịt nào, bọn chúng nghĩ nàng rút roi ra có phải đang hù dọa hay không.Nhưng rất nhanh bọn chúng đã hối hận.Lũ ăn mày không rời đi, ngược lại còn tiến về phía trước một bước, thấy vậy, Bùi Kiều như đã có tính toán trước, cổ tay mảnh khảnh huơ cây roi, chỉ thấy bóng roi mơ hồ, sắc như kiếm, nhanh như chớp, hướng về đầu gối đám đàn ông kia, chỉ nghe “ba” một tiếng, bọn chúng vừa ngã vừa ôm đầu gối rên rỉ: “Đau chết bà cố rồi.”Vết roi hằn rõ tia máu, xương đầu gối cũng giống như “của quý” vậy, nỗi đau da thịt có thể chạm tới linh hồn, làm người ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Bùi Kiều thu lại roi, đôi mắt đen nhánh mà có thần chậm rãi chuyển động, liếc nhìn xung quanh.Những tên ăn mày khác thấy Bùi Kiều có chút bản lĩnh, bị dọa sợ trừng cả mắt, xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng Bùi Kiều lại không cho bọn chúng cơ hội, giơ cao roi huơ về trước, không quất vào chân thì quất vào thân, có nhu có cương, roi xuất tựa rắn bay lên trời, roi thu tựa chuột chạy về hang.Không thở gấp, tóc cũng không loạn, cây roi trong tay Bùi Kiều nhẹ tựa tơ lụa, như mưa rơi xuống, một tiếng chuông vang lên, một tên ăn mày nằm xuống.Không lâu sau, ăn mày khắp nơi đều bị roi quật ngã, hoặc che mặt, hoặc ôm bụng, hoặc khụy gối, tiếng kêu vang trời, máu đổ khắp nơi.Lúc này mặt trời sắp lặn, gió mát thổi qua, chim bắt đầu về tổ.Nhìn lũ ăn mày ngã trái ngã phải, nằm xuống đất giả chết, Bùi Kiều hừ hừ vài tiếng, cầm ra một chiếc khăn sạch, lau đi vết máu trên roi.
Sau đó lại biến thành bộ dáng yếu đuối, tay phải vỗ ngực khôi phục tâm trạng, tay trái lau đi mồ hôi trên trán, núp ở sau một cây đại thụ chảy mồ hôi, nói: “Vừa nãy hù chết ta rồi.”Nàng hít sâu vài hơi không khí, giống như gặp phải sợ hãi kinh hoàng.Sau khi bình tĩnh lại, Bùi Kiều thoăn thoắt đi mất, chạy được trăm thước, cách xa lũ ăn mày mới giảm tốc độ, dẫm đá vụn lá khô, chầm chậm bước đi.Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện rồi, Bùi Kiều cảm thấy nhớ Nghiêm Quân, tìm một hòn đá sau đó ngồi xuống, lấy ra một quyển sổ ghi: “Cha, mẹ, hôm nay thật đáng sợ, gặp phải mấy tên ác nhân, Kiều rất sợ, xém chút là mất mạng rồi, đến bước đường cùng, không thể không rút roi ra.”Sắc trời đã tối, vẫn chưa tới miếu Long Vương, lòng Bùi Kiều hoảng hốt, hai đầu gối chạm đất, tụ đất làm hương, nhìn trời, thành kính hỏi Long Vương: “Ngài Long Vương ơi, thịt của ngài bao tiền một cân, Kiều nguyện lấy…”“A ư… A ư…”Mới hỏi được một nửa, chợt nghe thấy xung quanh có tiếng người, Bùi Kiều đặt bút xuống, theo tiếng động, đi tới một con đường đá, thấy một chàng trai áo lam, đầu tựa vào hòn đá rêu, chảy chút máu, bên cạnh còn có một chiếc xe lăn lật úp.Chân chàng trai có tật, ngã chúi xuống đất, hơi choáng váng, đứng dậy khó khăn, trong miệng rên rỉ, kêu thảm thiết: “A ư… A ư…”Cả người run rẩy, Bùi Kiều che đi sự bất an, đi tới, hỏi: “Ngươi, ngươi có cần giúp gì không?”Mặt trời lặn xuống, ánh sáng lờ mờ, Bùi Kiều lại đứng trong góc tối, Ngu Bán Bạch ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn rõ hình dáng người lên tiếng, nhưng đầu choáng váng, nhìn thấy ảo ảnh, nhìn một lúc lâu cũng không thấy hình dáng của Bùi Kiều, chàng giơ cánh tay trắng nõn lên: “Ờ… Mong cô nương giúp ta một tay.”Vừa mới trải qua nguy hiểm, Bùi Kiều theo bản năng cảm thấy chàng trai trước mắt có điểm lạ, đang giả ngu, mặt người dạ thú, khổ nhục kế, nhưng lại nhớ tới lúc nhỏ Bùi Diễm số bốn mong nàng làm người tốt, thấy người gặp nạn, ra tay cứu giúp.
Nàng nắm chặt tay, lấy dũng khí đi tới đỡ Ngu Bán Bạch ngồi lên xe lăn.Từng cơn đau nhức trên đầu, chui sâu vào xương tủy, Ngu Bán Bạch đau đến ướt nhoè khoé mắt, nước mắt chảy xuống.Giọt nước mắt chảy xuống, biến thành những viên trân châu xanh lam bóng loáng, rơi đầy đất.Bùi Kiều nhặt một viên trân châu lăn đến bên chân lên, ngạc nhiên hỏi: “Công tử, sao mặt ngươi lại rơi ra trân châu?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...