“Chúng ta muốn đi đâu?” Lâm Hạ ngồi ở trên xe mờ mịt nhìn phong cảnh bên ngoài, lọn tóc xoăn trên đầu còn vểnh tới vểnh lui.
“Em đoán.” Tần Nhạc khó được ác thú vị.
“Em cảm giác anh muốn lừa bán em.” Nam nhân hôm nay bắt đầu nghỉ ngơi, vậy mà phá lệ không có ôm y ở trên giường ngủ nướng, sáng sớm liền lách cách leng keng sắp xếp đồ vật, thuận tiện cũng dọn y luôn, quần áo là Tần Nhạc mặc giúp, răng là trực tiếp nhét bàn chải vào trong miệng y, dẫn đến Lâm Hạ bây giờ còn bị vây trong trạng thái ngốc manh.
“Anh muốn đem em bán đi làm con dâu nuôi từ bé sao?” Lâm Hạ ngậm hộp sữa bò.
Tần Nhạc vô tội nói: “Sao có thể chứ, nhà ai mà có tiền như vậy có thể mua được em.” Mặt không biểu tình tổng kết: “Vật báu vô giá.”
“Khụ khụ.” Lâm Hạ bị sữa bò làm sặc, cố gắng khiến khóe miệng đang nhếch lên cong trở xuống: “Lần sau muốn nói lời âu yếm phải báo cáo.”
Tần Nhạc biết nghe lời phải đáp: “Được. Báo cáo phu nhân, anh có thể nói lời âu yếm sao?”
Lâm Hạ nhịn không được phụt một tiếng cười cong mắt, hiếu kỳ đánh giá cảnh sắc chung quanh: “Chúng ta đi đâu?”
Tần Nhạc chỉ chỉ một điểm trên GPS vừa mới mở ra.
Lâm Hạ kinh hỉ chớp chớp lông mi dài mảnh, ra vẻ nhu thuận: “Chúng ta đi du lịch?!”
Tần Nhạc bật cười: “Người không biết sẽ cho rằng anh ngược đãi em đó?”
“Làm gì có?” Lâm Hạ xoa xoa mũi, nhưng mà sau khi bọn họ tốt nghiệp đại học, quả thật rất ít đi du lịch, Tần Nhạc nghỉ dài hạn rất ít, thứ bảy chủ nhật lại không đi xa được, hai trạch nam càng nguyện ý làm tổ ở nhà thân thân thiết thiết.
“Đi mấy ngày?” Lâm Hạ vui vẻ hỏi.
“Muốn ở bao nhiêu ngày thì ở bấy nhiêu.” Tần Nhạc buông ra một bàn tay xoa xoa tóc Lâm Hạ.
Lâm Hạ lấy di động của mình cùng di động Tần Nhạc qua, lên weibo phát ra hai weibo không quá giống nhau ——
@ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân: đi hẹn hò với mỹ nhân hảo vui ghê, không nhận tin khẩn, có chuyện nhắn lại. [mừng trộm]
@CV Lan Lăng: đi du lịch, không nhận tin mới không nhận tin khẩn, có chuyện nhắn riêng or chim cánh cụt. [ kèm ảnh ]
Lâm Hạ chụp một tấm ảnh phong cảnh bên ngoài xe, trên cửa sổ thủy tinh còn có thể mơ hồ phản chiếu bóng dáng hai người trong xe.
Lan Lăng không hổ là CV vòng nổi tiếng, weibo vừa phát ra, bên dưới weibo liền xuất hiện một chuỗi bình luận ——
“Vương gia get được kỹ xảo show ân ái ngầm mới.”
“Người bên cạnh có phải vương phi hay không.”
“Ngao! Lái xe là vương gia mà nói, nói cách khác, chụp ảnh là vương phi ngao!!”
“Vương phi nhìn qua, liếm tay liếm tay nghề, chúng em cũng muốn ăn bánh quy nhỏ.”
…
Lâm Hạ nhìn nhìn bình luận, đem di động đã đóng internet của hai người đều ném tới trên ghế sau, hưng phấn vươn ra hai tay: “Giải phóng rồi.”
Đáy lòng Tần Nhạc mềm nhũn, quả nhiên tăng ca làm thêm giờ rút ra ngày nghỉ là đúng, gần nhất chuyện nhị thứ nguyên tam thứ nguyên rất phiền lòng, Lâm Hạ tuy rằng chưa nói, nhưng vẫn nhìn ra được không mấy vui vẻ.
Tần Nhạc dừng xe trước cửa trấn nhỏ, tay trái kéo hành lý, tay phải nắm Lâm Hạ lưng đeo bàn vẽ nhìn trái nhìn phải cực kỳ hưng phấn, cảm giác chính mình tựa như gia trưởng mang theo con nhỏ, nhưng mà, cam tâm tình nguyện. Tần Nhạc cười nhẹ.
Tần Nhạc đưa Lâm Hạ đến khách sạn đã đặt sẵn, Lâm Hạ nhìn kiến trúc mang hơi thở cổ kính, không nhịn được chọt Tần Nhạc: “Mưu tính lúc nào?” Hiện tại đúng lúc nghỉ hè, tuy rằng vừa qua một trận mưa, người không tính nhiều, nhưng mùa cao điểm như thế này, chí ít phải đặt trước nửa tháng mới được.
“Điều này sao có thể gọi là mưu tính.” Tần Nhạc bao lấy tay y, dự mưu còn ở phía sau.
Tần Nhạc báo số di động: “Xin chào, tôi lúc trước có đặt một phòng có giường lớn.”
“Xin chào…” Một giọng nam đồng thời vang lên.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đánh giá lẫn nhau một chút, người kia cười cười vươn tay ra dấu mời anh trước, Tần Nhạc gật gật đầu.
Chủ khách sạn đăng ký thông tin của hắn cùng Lâm Hạ xong, Tần Nhạc lấy lại chứng minh thư, cầm chìa khóa, nắm tay Lâm Hạ chuẩn bị lên lầu.
Sau lưng người đàn ông bên cạnh hắn còn có một thiếu niên mang gương mặt trẻ con, hai người không biết đang nói cái gì, tầm mắt người đàn ông lướt qua bàn tay đang nắm lấy nhau của bọn họ, không khỏi nhíu mày, cười cười với Tần Nhạc cùng Lâm Hạ.
Tần Nhạc không lưu tâm, nắm tay biến thành mười ngón đan chặt vào nhau.
Tần Nhạc đi lên bậc thang, phía sau một giọng thiếu niên vang lên: “Ông chủ, một phòng có giường lớn.” Bước chân Tần Nhạc dừng một chút, cùng Lâm Hạ nhìn nhau cười.
Vào phòng, Lâm Hạ cởi giày liền bổ nhào vào trên giường lớn có khắc hoa lăn hai vòng, thỏa mãn thở dài: “Giống như ở cổ đại vậy.” Nghiêng đầu nhìn nhìn nam nhân đang sắp xếp đồ vật, huýt sáo: “Mỹ nhân, mau tới thị tẩm.”
Tần Nhạc không nhanh không chậm đi tới, thân hình đầy tính áp bách đứng ở bên giường khom lưng nhìn y, vuốt mặt y một cái: “Vương phi hôm nay chủ động như vậy, bổn vương cũng cung kính không bằng tuân mệnh.” Dứt lời đè lên trên người Lâm Hạ.
“Ha ha… Đừng qua đây, anh lấy sai kịch bản, anh mới là mỹ nhân.” Lâm Hạ nhanh chóng bò đến đầu giường.
Hai người đang đùa giỡn, ngoài cửa đối diện vang lên tiếng chìa khóa: “Oa, giường lớn ghê, hoa văn quá tuyệt!” “Cẩn thận, coi chừng đụng…”
Tần Nhạc cùng Lâm Hạ lăn lộn ở trên giường, đầu đối đầu mỉm cười, một sáng lạn một ôn nhu, thật tốt, chúng ta không cô đơn, còn có rất nhiều người giống chúng ta, cùng người mình yêu bước đi dưới ánh mặt trời.
***
Hai người ăn cơm trưa, ngủ một giấc cho tinh thần sung túc, buổi chiều mới bắt đầu du lịch. Không có nghiên cứu không có kế hoạch, đi đến đâu tính đến đó. Trấn nhỏ vừa trải qua một trận mưa trở nên khó được mát mẻ, từng phiến đá xanh trải thành đường đi, cánh hoa nhỏ vụn rơi lả tả, tường trắng ngói đen gợi lên cảm giác hoài niệm, phảng phất trở về năm xưa khi hai người chỉ vừa mười bảy mười tám tuổi.
Đó là lần kiểm tra giữa kỳ đầu tiên kể từ khi Lâm Hạ dạy kèm cho hắn, Tần Nhạc rốt cuộc thoát khỏi hạng chót, tiến lên hạng giữa của lớp. Lâm Hạ đáp ứng chỉ cần có tiến bộ sẽ đồng ý một yêu cầu của hắn.
Chỉ có thể nói Tần Nhạc lúc ấy tuy rằng còn chưa có hiểu ra nhưng trời sinh chính là loại người không chịu thiệt không buông tha bất cứ phúc lợi nào. Tần Nhạc bảo Lâm Hạ dẫn hắn đi ra chơi, cuối cùng hai người đều chưa có kinh nghiệm đi du lịch quyết định đi đến một cái trấn cổ gần thành phố S.
Ngồi lắc lư trên phương tiện giao thông công cộng, băng ghế gỗ, mùi xăng cùng thiếu niên ngủ trên vai. Ngủ lại trong nhà dân chật hẹp, căn phòng bằng gỗ, chiếc giường hai người chen chúc. Lâm Hạ phảng phất còn có thể nhớ lại khi đó chóp mũi tràn ngập hương bồ kết cùng mùi mồ hôi thoang thoảng. Hai người góp tiền mua quà vặt, cậu một miếng tôi một miếng. Bẻ cành trúc khô mảnh làm cần câu, câu được mấy con cá nhỏ đưa cho dì chủ cho thuê nhà nấu canh uống. Cuối cùng lúc lưu luyến rời đi, thiếu niên vẫn luôn ít lời nhìn y nghiêm túc nói: “Về sau chúng ta lại sẽ đi du lịch.” Lâm Hạ lúc ấy chỉ là mỉm cười cho qua, chung quy trẻ con đều dễ quên.
Nhưng mà, may mắn, lời hứa của thiếu niên vẫn còn, người ở bên cạnh này cũng chưa hề thay đổi. Chẳng qua thiếu niên ít lời năm đó đã trưởng thành thành thanh niên tuấn lãng kiên nghị. Đứa trẻ năm đó gối đầu lên vai y cũng biến thành nam nhân có thể dùng bờ vai rộng lớn cho y điểm tựa.
Tần Nhạc cúi đầu nhìn y: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ra ngoài du lịch, cũng là đến một cái trấn cổ sao?”
Lâm Hạ cười nhẹ, quá quen thuộc cũng có điểm không tốt, suy nghĩ cái gì đều bị biết được.
Hậu quả của việc quá mức tùy tâm chính là bị lạc đường ở một khúc quanh trong ngõ nhỏ, Lâm Hạ cách một con phố nhìn Tần Nhạc mặc quần áo giản dị tóc xõa tùy tiện có chút không chuyển mắt, lấy tập tranh phác thảo ra vài nét bút phát họa hình dáng của hắn.
Tần Nhạc đang xem bản đồ nhìn thấy y vẽ mình, quay đầu đang muốn nói gì đó, “Tách” một tiếng, ánh mắt hai người đều dời đến trên người thiếu niên đang cầm máy ảnh.
Thiếu niên đứng ở phía đối diện, thấy bọn họ nhìn qua, giơ một ngón tay cái lên, cười rất vui vẻ: “Trở về gửi qua cho hai người.”
Nam nhân đi cùng với cậu cầm bánh hoa mai mới ra lò trở về, thấy một màn như vậy có chút bất đắc dĩ: “Xin lỗi, Kiều Kiều không có ác ý, nếu hai người để ý…”
Lâm Hạ cười cười: “Không sao, lúc về để lại hòm thư, nhớ gửi cho chúng tôi.”
Lại “Tách” một tiếng, thiếu niên sung sướng cầm máy ảnh đưa cho Tần Nhạc xem, Tần Nhạc thấy thanh niên xinh đẹp bên trong màn hình, không tự giác trở nên nhu hòa.
Thiếu niên ăn bánh từ trên tay nam nhân, quai hàm phình lên, phát âm không rõ nói: “Gặp lại sau.”
Lâm Hạ bị cậu chọc cười, phất tay: “Gặp lại sau.” Nhìn thấy nam nhân cẩn thận lau đi vụn bánh bên miệng cho cậu, mỉm cười sáng tỏ.
Hai người không hề kiêng dè mười ngón siết chặt hưởng thụ nét yên tĩnh của trấn nhỏ, Lâm Hạ đột nhiên nhớ tới cái gì: “A, anh còn nhớ nam nhân kia gọi cậu bé mặt trẻ con như thế nào không?”
Tần Nhạc sửng sốt một chút: “Anh không chú ý.”
Lâm Hạ cào cào tóc, có chút mờ mịt, mình có phải để sót mất cái gì hay không?
***
Tần Nhạc kéo Lâm Hạ lên sân thượng của khách sạn, bốn phía là hàng rào chạm trổ hoa văn, trên đỉnh đầu sao giăng đầy trời. Đột nhiên sao trời lóe lóe, Lâm Hạ chỉ vào bầu trời kích động lôi kéo tay Tần Nhạc: “Có phải sao băng không.”
Nam nhân cười nhẹ: “Vậy thì phải cầu nguyện.” Hai tay Tần Nhạc chắp lại trước ngực bao lấy hai tay Lâm Hạ: “Cầu nguyện phải nhắm mắt.”
Lâm Hạ nghe lời nhắm mắt lại, lông mi cong cong tựa như cánh bướm khép lại đậu trên mí mắt, trong lòng lẩm nhẩm nguyện vọng, đột nhiên cảm thấy được xúc cảm lạnh lẽo trên ngón tay. Có chút mờ mịt mở hai mắt ra.
Ngũ quan phóng đại của Tần Nhạc xuất hiện trước mắt y, tựa vào trán y, đôi mắt sâu thẳm tựa như ngân hà nhìn không thấy đáy, chất giọng hoa lệ thâm tình nói: “Hạ Hạ, có thể biến nguyện vọng của anh thành sự thật không?”
Lâm Hạ lăng lăng nhìn chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay mình, chờ đến lúc y phản ứng lại được, khóe miệng đã toét đến mang tai, đôi mắt cong cong lấp lánh ánh sao: “Được.” Trên đỉnh đầu ngàn vạn sao băng xẹt qua, phảng phất như ngân hà.
“Còn em?” Tần Nhạc đạt thành nguyện vọng lấy ra một chiếc nhẫn khác.
Lâm Hạ cầm lấy chiếc nhẫn lớn hơn đột nhiên quỳ một đầu gối xuống: “Gả cho em đi.”
Tần Nhạc: “…” Hắn có phải bỏ lỡ cái tình tiết thiết yếu gì hay không?
Lâm Hạ lắc tay hắn: “Nhanh đồng ý đi.” Không đợi hắn phản ứng liền đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út tay trái của Tần Nhạc.
Tần Nhạc không biết chính mình nên có phản ứng gì, dứt khoát khom lưng xuống bế bổng người lên.
Lâm Hạ nhìn khuôn mặt có chút bối rối nhưng ôn nhu dưới ánh sao của Tần Nhạc, tay trái lặng lẽ móc lấy ngón áp út của hắn, chiếc nhẫn màu bạc nhẹ nhàng va chạm.
Lâm Hạ cười khẽ: “Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết.”
Tần Nhạc cúi đầu nhìn y thật sâu: “Chấp tử chi thủ, dữ tử huề lão.”
[ Dù chết sống hay chia xa, xin cùng người thề nguyện,
Nắm tay cả đời, bên nhau đến già ]
Ánh đèn lờ mờ bao phủ chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn, hai người tắm uyên ương một lúc lâu đã mệt không mở mắt lên nổi. Lâm Hạ không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên ngồi dậy: “Anh dự mưu đã lâu!”
Tần Nhạc cười nhẹ kéo y xuống: “Trói chặt rồi, chạy không thoát.”
“… Cũng đâu có muốn chạy đâu…” Lâm Hạ mơ hồ nói, nghiêng người lăn vào trong lòng hắn, Tần Nhạc nhìn đầu ngón tay đan vào nhau của hai người, rút tay phải đang ôm chặt y ra chụp một tấm ảnh ——
@CV Lan Lăng: ngủ ngon, cả thế giới của anh. 【 hình ảnh 】
Tần Nhạc cúi đầu hôn người yêu đã ngủ mất một cái, tắt đèn tường, ôm lấy Lâm Hạ ngủ không yên tĩnh vào trong lòng, thỏa mãn tựa như ôm lấy cả thế giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...