Biên dịch : Yên Hy
【 tên khốn nạn kia cũng dám động thủ đẩy vợ tui! Chú cảnh sát ơi a a a!!! 】
(*) từ gốc 王八蛋: Vương bát đản; đồ vô lại; đồ tạp chủng; quân lộn giống; tên hỗn đản.
【 ô ô màn ảnh mau dịch qua, để anh Trì lại đây đá chết ông ta đi huhuhu 】
Người đàn ông làm bộ lại muốn tới xô đẩy Yến Cửu, bị Đinh Tư Dận trừng đến không dám duỗi tay, đành phải méo miệng châm chọc nói: "Quản lý an ninh trật tự, có thể làm gì tao được?"
"Cảnh cáo, phạt tiền, tạm giam hành chính, xem thái độ của tôi." Yến Cửu nhịn không được ho khan một tiếng, sắc mặt có chút khó coi.
Người đàn ông cười ha ha: "Mày là cái rắm? Còn có thể quyết định sống chết ông đây?!"
"Việc này quả thật tôi không quyết định được, chẳng qua ông khả năng đến bệnh viện đo lường thương tật với tôi, quyết định từ tình hình vết thương của tôi," Yến Cửu giơ tay cho ông ta nhìn thất vết sướt đỏ sậm trên cánh tay mình, nói xong vỗ vỗ bả vai Đinh Tư Dận, "Báo cảnh sát đi."
Người đàn ông lập tức hoảng sợ: "Cậu bạn trẻ, thấy cậu là người văn nhã, chuyện vừa rồi là đại ca không đúng, quen biết chính là duyên phận, báo cảnh sát làm gì a ha ha ha, đúng không?"
Yến Cửu chán ghét lui về phía sau nửa bước: "Đừng xưng anh gọi em với tôi."
Người đàn ông cười béo ngậy, chỉ về hướng phòng khám thú y, nói với Yến Cửu: "Lúc mấy người tới chỗ tao, chắc chắn đã nhặt con thú bị tao ném ra kia nhỉ? Muốn mua chó cái về nhà đút sữa à? Bằng không cũng sẽ không dùng nhiều tiền cứu nó."
Ông ta thấy này hai người trẻ tuổi không hé răng, trong lòng cũng có cơ sở, vươn ba đầu ngón tay: "3000, hai tụi nó thuộc về mày."
Đinh Tư Dận kinh ngạc nói: "3000? Ông đi cướp à?"
Người đàn ông nhe hàm răng vàng khè, chẳng biết xấu hổ cười nói: "Nếu mày thiệt tình thích con chó này, cũng sẽ không cò kè mặc cả với tao, mày khẳng định muốn thông qua nó......"
Không đợi ông ta nói xong, đã bị Yến Cửu cười nhạo đánh gãy: "Ông không cần ở chỗ này dùng đạo đức bắt chẹt tôi, tôi không có đạo đức, 300, cả chó mẹ cùng nhau, tôi mang đi, còn nếu không được tôi cũng chỉ có thể làm phiền đồng chí cảnh sát tới giúp một chút, đưa tôi đi bệnh viện."
Người đàn ông không thực hiện được lập tức sụp ý cười xuống, lắm mồm mà mắng: "Mẹ nó, coi như tao xui xẻo, 300 thì 300."
【 Cửu Cửu: Tui có tiền nhưng tui không phải tên ngốc 】
【 dòm tư thế tiêu tiền như nước này của Yến Cửu, làm tôi lại có điểm hoài nghi gia thế cậu ta 】
【 mua hai con chó mà thôi, ai mua không nổi chứ? Nói nữa, sao bên trên biết được Yến Cửu không phải vì lăng xê chứ? 】
【 bị khuôn mặt có tính mê hoặc kia của cậu ta che mắt phải không, bắt đầu không phân biệt thị phi à】
【 dù bởi vì Mạt Mạt đáng yêu, mấy người đã quên mấy những chuyện quá mức Yến Cửu làm với Bạch Lạc kia sao? 】
Đinh Tư Dận từ chối lời đề nghị của bác sĩ thú y để anh ta quét mặt, kiên trì nhất quyết vay tiền người ta, bảo đảm một lát sẽ mang tiền lại trả sau, mới đem ba tờ tiền mặt ném cho chủ ban đầu của con chó.
"Hai thằng nhãi ranh, tụi bây đừng xem thường tao, biết thôn Hiểu Lương này sắp xây phòng tránh nóng không? Chờ tao bán phòng ở đây, tao cmn cũng thành kẻ có tiền! Đừng nghĩ có mỗi tụi bây ghê gớm, ông đây nhổ vào!" Người đàn ông đứng trước cửa viện, hướng về bóng dáng hai người Yến Cửu cao giọng chửi bậy.
Đinh Tư Dận lười để chậm thời gian trên người ông ta, hỏi Yến Cửu: "Cậu thật bị ông làm bị thương?"
Yến Cửu bật cười vươn cánh tay, chỉ thấy mảnh da mới vừa rồi còn đỏ sậm đã khôi phục trắng nõn như như lúc ban đầu: "Lúc xuống xe tôi bị quẹt một cái, vừa rồi vừa lúc có tác dụng, thật đúng dọa ông ta một trận."
【 a a a Cửu Cửu huh u hu tui Cửu Cửu hắc hắc hắc Cửu Cửu 】
【 tui thật sự sẽ yêu ảnh đến chết, hu hu hu tui nhất định phải nói cái này 】
***
Có một cái nhạc đệm như vậy, thời gian xuất phát của Yến Cửu cùng Đinh Tư Dận chậm hơn các ba ba khác rất nhiều.
Nhưng mà khi Yến Cửu đi phần bắp thuộc về mình, lại phát hiện Hạ Vân Sanh giúp cậu giảm bớt nặng nề, trước hết đã giúp cậu gánh phân nửa.
Yến Cửu bất đắc dĩ thở dài, cong eo nâng đòn gánh, đuổi theo hướng mọi người.
Mới vừa đi trong chốc lát, Yến Cửu liền nhìn thấy cách đó không xa dường như có bạn nhỏ bị té lăn quay trên mặt đất, mơ hồ còn thoáng thấy trên cánh tay có chút máu.
Yến Cửu tập trung nhìn vào, phát hiện thế lại là Khâu Khâu!
"Phí Nhân, anh làm gì thế? Khâu Khâu đều té ngã rồi anh còn quay?!"
Thấy Khâu Khâu trở lại làm việc, người quay phim lại chỉ lo cúi đầu quay, Yến Cửu nhăn chặt mày, ném xuống đòn gánh bước nhanh về phía vị trí bọn họ.
【 trời ạ Yến Cửu tới rồi hu hu hu, mau giúp đỡ bảo bối Khâu Khâu với chú Cửu đi】
【 tôi sắp bị này tên quay phim này làm tức chết rồi a a a! 】
【 Khâu Khâu té ngã anhta thờ ơ đứng đó, giống như người chết 】
Nếu té ngã bình thường, còn tính việc nhỏ, nếu thật sự bị thương như vừa rồi vô tình nhìn thấy, người quay phim này có lẽ thật sự không có tâm.
Yến Cửu chạy nhanh tới ngó sắc mặt người quay phimcó chút hoảng loạn, không lo lắng hỏi tình huống anhta, cũng ba bước gộp thành ba đi đến bên người Khâu Khâu, ngồi xổm người xuống xem xét tình huống cậu nhóc.
Khâu Khâu như cũ quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, ngẫu nhiên truyền đến hai tiếng nức nở yếu ớt.
Yến Cửu không dám tùy tiện động vào nhóc, nhẹ giọng hỏi: "Bé Khâu, đừng sợ, chú Tiểu Cửu ở đây, con sao rồi, có thể tự mình đứng lên không?"
Xương cốt đứa nhỏ giòn, lỡ đâu vô ý té ngã gãy xương, nếu cậu tùy tiện nâng lên, chỉ sợ sẽ tạo thành thương tổn lần thứ hai.
Khâu Khâu gian nan động động ngón út, vô cùng đáng thương nhỏ giọng nói: "......!Chú Tiểu Cửu, đau......"
Đứa nhỏ không có biện pháp trong khoảng thời gian ngắn tính xem bản thân đau chỗ nào, Yến Cửu chỉ có thể giúp cậu bé làm phép loại trừ.
"Chân có đau không? Chân đâu nào? Nếu đều không đau, chú Cửu đỡ con ngồi dậy trước đã."
Khâu Khâu nghe lời dựa theo lời của chú Tiểu Cửu cảm thụ một chút chân của chính mình, xác nhận không đau xong, lên tiếng: "Không đau."
"Ba con đâu rồi?" Yến Cửu thật cẩn thận đặt trên bả vai Khâu Khâu, đỡ cậu bé ngồi dậy.
Khâu Khâu chịu đựng đau nói: "Ba đến trong nhà thôn dân đẩy mạnh tiêu thụ bắp."
Đỡ Khâu Khâu ngồi dậy rồi, Yến Cửu mới nhìn đến miệng vết thương máu tươi đầm đìa trên cánh tay cậu nhóc, tức khắc đau lòng đến nhíu mày lại, ngước mắt trừng người quay phim: "Anh còn quay? Sao còn chưa gọi đội y tế tới đây?!"
Người quay phim hoảng sợ, nhưng bởi vì bị Yến Cửu mắng, làm anh ta lại nghĩ tới những ngày đầu tới quay chương trình, anh ta ở trong nhà Yến Cửu bị chó dọa sợ, trong lòng đã có chút giận, tranh luận lại: "Tổng đạo diễn nói, nhiệm vụ chính của người quay phim chúng tôi là quay toàn bộ tình huống thật của khách quý phát sóng trực tiếp cho người xem."
【 đ* má nó, tên quay phim này điên mẹ nó rồi à 】
【 nhìn như vậy nửa ngày thật sự gấp chết tôi! Tôi mẹ nó muốn khiếu nại người quay phim này! 】
【 bạn nhỏ đã bị thương anh ta còn quay? Không sợ Khâu Khâu thật sự có nguy hiểm sao? 】
【 nếu không phải gặp được Yến Cửu, Khâu Khâu còn không biết khi nào mới bị phát hiện đâu 】
Yến Cửu tức đến bật cười: "Anh cmn nói cái gì?"
Thấy Yến Cửu mắng chửi người, người quay phim càng hăng hái, lập tức để sát camera vào, để mic thu âm cách mình gần một chút, sau đó âm dương quái khí nói: "Thầy Yến, tôi chỉ là một người quay phim, nếu có thể biết trước Khâu Khâu sẽ bị thương, tôi khẳng định cũng sẽ dìu nó, hơn nữa mặc kệ như thế nào, ngài cũng không nên mắng chửi người nha."
Thiết bị di động linh tinh lúc làm nhiệm vụ sẽ bị thu lại, lúc này Yến Cửu không có công cụ liên lạc, không thể gọi cho đội y tế tới bên này, duy nhất có thể gọi điện thoại chính là người quay phim.
"Tôi mẹ nó mắng chính là anh," Yến Cửu vươn tay về phía anh, "Anh đưa điện thoại cho tôi, tôi tự mình liên hệ đội y tế lại đây."
Không nghĩ tới camera man thế nhưng lại lui về phía sau một bước, không chịu đưa điện thoại cho Yến Cửu: "Xin lỗi, thầy Yến, trong lúc quay chụp, toàn bộ khách quý cấm bị sử dụng thiết bị liên lạc."
【??? 】
【camera man này rốt cuộc bị cái giống gì? Đến cùng có xung đột với Yến Cửu hay ghi hận Khâu Khâu vậy? 】
【 đứa còn ở đổ máu đó, mẹ nó tức chết tôi, tôi muốn tưởng sút anh ta một cái 】
【 hu hu Hà Nghị và Vân Sanh khẳng định đau lòng lắm luôn, Khâu Khâu bảo bối cụa tui 】
Camera man dám như vậy với Khâu Khâu, một phương diện là bởi vì tính tình Hạ Vân Sanh mềm yếu, về phương diện khác còn lại là người giằng co với anh ta là Yến Cửu, anh ta không nuốt, phải xả ra mới thấy thoải mái.
"Tổng đạo diễn nói anh làm như vậy là đúng à ?"
Camera man không sợ hãi mà thẳng thân thể, "Đúng vậy."
Yến Cửu vỗ tay đoạt điện thoại qua, khi nhấn dãy số cho đội y tế chờ bắt máy, đến nửa ánh mắt cũng không cho người quay phim, lạnh nhạt nói: "Được, vậy hai người điều mẹ nó đừng làm nữa."
Giọng cậu không lớn, biểu cảm cũng cực kỳ nhạt nhẽo, nhưng lại khiến tên quay phim cách đó không xa bỗng dưng đổ một tầng mồ hôi lạnh sau lưng.
【ánh mắt kia của Yến Cửu, rõ ràng là nhìn quay phim, thế nào lòng bàn tay tôi đều ra mồ hôi 】
【 tui cũng dị, có điểm hơi sợ, chẳng qua tui lại rất thích a hắc hắc hắc hắc hắc......】
【 đứa nhỏ có cái gì vấn đề, thì có thể nói chuyện với ba ba bé, để người lớn giáo dục bé lại, loại trả thù này không khỏi quá khủng bố rồi 】
【 Yến Cửu nếu là thật sự có thể loại người quay phim với đạo diễn đi thì tốt quá, cảm giác đạo diễn phụ trách《Xuất Phát Thôi Bảo Bối》năm nay thật sự má nó kỳ dị】
*
Tòa nhà Phát thanh và Truyền hình Phù Vân.
"Có cái gì đáng sợ?" Tổng đạo diễn Nhậm Trát bắt chéo chân ngồi ở ghế dựa to rộng thoải mái, trên tay bưng ly trà, nói với Phí Nhân, "Một Yến Cửu mà thôi, cậu lo lắng có thể nổi được cơn gió gì chứ?"
Trong lòng phí vẫn có chút không yên: "Nhưng tôi thấy biểu cảm của cậu ta, tuyệt đối không phải dáng vẻ chỉ nói suôn thôi."
Nhậm Trát phun ra một miệng bọt lá trà, châm chọc nói: "Còn nói để hai ta đều đừng làm nữa, chê cười, Nhậm Trát tôi nhiều năm như vậy một đường làm đến vị trí tổng đạo diễn, tôi còn có thể sợ cậu ta?"
"Dượng hai, chúng ta thật sự không có việc gì sao? Anh Tần Thụ đã bị điều đi rồi, kế tiếp có thể thật sự đến phiên cháu không?"
Nghĩ đến đây, Phí Nhân không khỏi thấy hối hận với cách làm mặc kệ Khâu Khâu, "Dượng hai, cháu không muốn rời khỏi đài truyền hình Phù Vân, cháu ở chỗ này làm khá tốt, tháng sau cháu phải kết hôn rồi, cũng không thể mất đi công việc này được."
"Cháu sợ cái rắm ?! Có cái gì để sợ?" Nhậm Trát buông thật mạnh chén trà, trừng mắt nhìn Phí Nhân không tiền đồ, "Về sau cháu đi theo dượng hai làm cho tốt, về sau vị trí tổng đạo diễn này không phải cho cháu à?"
Phí Nhân rốt cuộc thoáng nhẹ nhàng thở ra, miễn cưỡng cười nói: "Cảm ơn dượng hai, cháu nhất định sẽ làm thật tốt, tuyệt đối sẽ không phụ kỳ vọng của dượng hai, tranh thủ......"
Lời còn chưa dứt, máy bàn trên bàn làm việc đã vang lên.
Nhậm Trát lại uống ngụm trà, chậm rì rì nhận điện thoại: "Alo, ai vậy?"
Giây tiếp theo, Nhậm Trát tức khắc sặc khụ khụ, "Giám, giám đốc?! Tôi không có! Tôi không có dặn dò như vậy!"
Phí Nhân khẩn trương mà ngừng thở, một ngụm khí lớn cũng không dám hít.
Không biết người trong điện thoại nói cái gì, tóm lại sắc mặt Nhậm Trát đứng ở phía sau bàn làm việc càng ngày càng khó coi, cuối cùng giống như sắp xỉu tại chỗ, sắc mặt xanh mét đến dọa người.
Phí Nhân thầm nghĩ không tốt, tám phần là đã xảy ra chuyện, chẳng lẽ dự cảm vừa rồi của anh ta thật sự ứng nghiệm?
Giám đốc đài truyền hình phẫn nộ cắt đứt điện thoại, lưu lại một mình Nhậm Trát nắm ống nghe, ngây ngốc đứng tại chỗ.
"Dượng hai, cháu làm sao bây giờ ......" Phí Nhân kinh hoảng nói, "Dượng hai, dượng nói chuyện đi......!Dượng hai cháu sợ ......"
Nhậm Trát phục hồi tinh thần lại, nắm một chồng folder trên bàn, quay đầu đánh lên mặt Phí Nhân: "Tôi đã nói bao nhiêu lần, ở đài truyền hình không được gọi tôi là dượng hai!"
"Dượng hai......" Phí Nhân sắp khóc ra.
"Yến Cửu, Yến Cửu thế nhưng con mẹ nó......" Nhậm Trát vẫn như cũ có chút khó có thể tin, "Cậu ta thế nhưng thật sự......"
Nhìn hành động Nhậm Trát gần như hỏng mất, một tia hy vọng trong lòng Phí Nhân cuối cùng cũng tiêu tan thành ảo ảnh: "Dượng hai......!Chúng ta......!Chúng ta làm sao bây giờ ......"
Nhậm Trát gạt bay tàn thuốc trên mặt bàn, khàn cả giọng mà quát:
"Chỉ bởi vì chuyện ngu xuẩn mày làm, hai chúng ta sau này xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!"
***
Phát sóng trực tiếp bởi vì Khâu Khâu bị thương huống mà dừng khẩn cấp, xe cứu thương bay nhanh tới rồi đem Khâu Khâu đi.
Yến Cửu cũng đi theo cùng nhau tới bệnh viện.
Kỳ thật những việc này có thể phân phó người khác tới làm, nhưng Yến Cửu thật sự lo lắng Khâu Khâu xảy ra chuyện, liền cùng Hạ Vân Sanh cùng nhau đến chỗ bàn nhân viên y tế tấp nập, khẩn thiết xin nhất định phải để mắt đến Khâu Khâu.
Trong lúc chờ đợi có kết quả kiểm tra, Khâu Khâu bị Hồ Bằng sai người sếp vào phòng bệnh đơn cuối hành lang, ngoài cửa có hai vệ sĩ hình thể có thể so với Cẩu Dậu, chỉ cần nhìn đi chỗ khác cũng có thể khiến người ta sinh ra xa tâm tư kính nhi viễn chi(*).
(*)敬而远之 [jìngéryuǎnzhī]: KÍNH NHI VIỄN CHI : tôn kính mà không thể gần gũi; kính trọng nhưng không gần gũi
Trong phòng bệnh, Hạ Vân Sanh ngồi ở mép giường thấp giọng khóc nức nở, bả vai đơn bạc không ức chế được mà rung động.
"Anh Sanh, tiết mục sẽ tiếp tục ghi hình, nhưng tổng đạo diễn đại khái sẽ bị đổi đi......" Đầu Yến Cửu choáng váng đến lợi hại, thanh âm nói chuyện cũng càng thêm yếu ớt, "Hơn nữa mấy ngày nay anh và Khâu Khâu đãi ở chỗ này, cũng không thể an toàn hơn."
"Cảm ơn cậu Tiểu Yến," Nước mắt Hạ Vân Sanh ngăn không được rớt xuống, "Nếu không có cậu hỗ trợ, anh thật sự không biết nên làm cái gì mới mới bây giờ"
Yến Cửu giúp Khâu Khâu dịch dịch góc chăn, xua tay nói: "Anh Sanh, anh nói những lời này làm gì."
"Anh thật sự không nên giao Khâu Khâu cho người quay phim, anh không nên tin tưởng anh ta sẽ chăm sóc tốt cho Khâu Khâu." Hạ Vân Sanh hối hận nói.
Yến Cửu khó chịu ho khan hai tiếng, lo lắng đánh thức Khâu Khâu, lại cố tình phóng nhẹ thanh âm.
Hạ Vân Sanh thấy sắc mặt Yến Cửu không tốt lắm, vội vàng lau đi nước mắt, nói giọng khàn khàn: "Tiểu Yến, cậu về nhà trước nghỉ ngơi đi, chờ Khâu Khâu tỉnh, anh sẽ gửi tin nhắn cho cậu."
Yến Cửu lắc đầu: "Em không sao......"
"Tiểu Yến, cậu nghe anh, về nhà nghỉ ngơi." Tính cách Hạ Vân Sanh luôn luôn ôn nhu, lúc này lại để lộ ra kiên cường bất đồng với dĩ vãng.
Yến Cửu biết anh ấy một lòng vì tốt cho mình, vì thế chỉ có thể tái nhợt môi chịu thua: "Vậy được, tôi đi về trước nghỉ ngơi một chút, nhưng một khi Khâu Khâu bên này có tin tức, anh nhất định phải cho tôi biết đầu tiên, có chuyện gì thì kêu vệ sĩ ngoài cửa giúp đỡ, đó đều là người của bạn tôi, có thể tin được."
Hạ Vân Sanh khóc gật gật đầu.
*
Sức khỏe Tư Việt đã hoàn toàn khỏe lại, chỉ một ngày cuối cùng của kỳ cách ly, lại khiến tâm tình hắn vừa chờ mong vừa bực bội.
Mà trùng hợp lại có mấy cái khốn nạn đâm vào họng súng hắn.
Cắt đứt điện thoại với giám đốc đài truyền hình Phù Vân, Tư Việt suy nghĩ, đánh một cuộc điện thoại cho Văn Chinh: "Phòng nghỉ hè tại khu nghỉ dưỡng Hiểu Lương ở ngoại ô phía Tây gần đây sẽ phải trình cơ quan hành chính phê duyệt đúng không?"
Văn Chinh đầu kia điện thoại lật văn kiện bên dưới, cho trả lời khẳng định: "Đúng vậy, tháng sau đăng báo, đại khái năm sau có thể khởi công."
"Ba hộ số 5 thôn Hiểu Lương, không cần phải làm thủ tục chuyển nhượng đất với ông ta".
Tư Việt nhìn hình ảnh vệt đỏ trên cánh tay Yến Cửu dừng tại màn hình, giọng hơi trầm xuống:
"Đúng vậy, vây quanh nhà ông ta."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tư tổng: Não chỉ đang yêu đương phải trở về, nhóm kiến bắt nạt vợ con tôi, chịu chết đi!
Cửu Cửu:......!Hình như có đồ vật bị dơ
Mạt Mạt: Ba ngầu ngầu!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...