Chương 4: Nam đức
Xin nghỉ học xong, Trang Liên Nhi cũng không rảnh rỗi.
Trang gia giàu có nhất vùng, Hứa gia cũng có địa vị rất cao ở trong giới văn chương, chuyện hôn sự của hai người không thể nào qua loa. Cả hai nhà đều phải lập tức xuống tay chuẩn bị, việc đầu tiên chính là thông báo cho người thân và bạn bè.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trang Liên Nhi cầm bút, thẫn thờ nhìn vào giấy viết thư.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì trong nhà giàu có nên bên cạnh nàng có không ít bạn bè, nhưng chỉ một người được coi là bạn thân của nàng, đại tiểu thư Lý gia - Lý Nguyệt Thiền.
Tuy nhiên, một năm trước bị phủ Thừa Tướng từ hôn, Lý Nguyệt Thiền đã lựa chọn xuất gia trở thành đạo cô, đến nay vẫn chưa trở lại.
Ở Đại Hạ, nữ tử theo đạo không phải chuyện gì mất mặt, ngược lại nó còn có thể tượng trưng cho tài lực của gia tộc phía sau nữ tử đó. Nếu muốn theo đạo, nhất định phải móc ra một số bạc, mang theo thị nữ tùy thân, các tiểu thư được nuông chiều từ bé ăn không hết khổ, mỗi khi đi qua một địa phương đều phải mua một tòa nhà, sau đó lại đặt mua rất nhiều đồ vật. Cho nên, trở thành đạo cô là cái cớ để ra cửa du ngoạn của các vị tiểu thư hiện giờ, vừa không bị gia tộc quản thúc mà còn có thể đạt được danh tiếng tốt.
Một năm này Lý Nguyệt Thiền vân du tứ phương, nhận được không ít mỹ danh, nàng phong lưu ở bên ngoài, liên quan tới rất nhiều công tử, thế nhân gọi nàng một tiếng Tĩnh Thiền tiên cô.
Mực tàu dày đậm nhỏ trên giấy Hành Dương tốt nhất.
Trang Liên Nhi lấy lại tinh thần, đổi tờ giấy khác, nhẹ nhàng trải ra, vừa thở dài vừa động bút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc ấy chuyện từ hôn khiến Lý Nguyệt Thiền trở thành trò cười cho các thế gia tại kinh thành, Trang Liên Nhi cũng không muốn cưỡng cầu nàng ấy tới tham dự hôn lễ của mình.
Nếu nàng cũng bị nhục nhã như vậy, tất nhiên cả đời sẽ không hồi kinh.
Nửa tháng sau khi bức thư được gửi đi, Trương thị dẫn theo tú nương tới đo kích thước thân thể cho Trang Liên Nhi. Trong những ngày qua Trương thị đã được nghe quá nhiều lời chúc mừng, gương mặt tràn đầy ý cười, thời điểm tiến vào phòng nữ nhi bà mới tiết chế lại, nói với tú nương: “Cẩn thận một chút, giá y nhất định phải vừa người.”
Thoạt nhìn tú nương khoảng 30 tuổi, mỉm cười trầm ngâm: “Đó là chuyện đương nhiên, giá y của đệ nhất mỹ nhân tại kinh thành, không cần phu nhân ngài nói, chúng nô tỳ cũng không dám sơ suất!”
Một cô cô hơi lớn tuổi khác cầm thước dây, khoa tay múa chân nói: “Trang cô nương, cởi xiêm y ra đi! Nếu không, kích cỡ sẽ không được chính xác.”
Trang Liên Nhi cũng không ngượng ngùng, nàng cởi từng món xiêm y, hỏi mẫu thân: “Nương, Nguyệt Thiền có gửi thư hồi âm về không?”
Trương thị nghe thấy cái tên này, thở dài nói: “Không có, e rằng nha đầu kia sẽ không trở về kinh thành nữa, nàng cũng là người đáng thương.”
Mẫu tử hai người không ai nói gì, thước dây của tú nương chuyển tới trước ngực Trang Liên Nhi, sau đó chuyển xuống thắt lưng của nàng, lão cô cô ghi chép vào sổ tay, nói lời khen ngợi: “Dáng người của cô nương rất đẹp.”
Trang Liên Nhi khẽ đỏ mặt, không hiểu sao lại nhớ tới Hứa Phỉ.
Hắn, không thể chứ…?
Quả thật nàng có chút kháng cự đối với chuyện phòng the, nhưng nếu sự thành công của nàng dựa trên việc Hứa Phỉ “Không thể”, chuyện này không khỏi quá mức tàn nhẫn.
Tú nương tay chân nhẹ nhàng đo xong kích cỡ, trước khi rời đi còn cười tủm tỉm nói: “Nhân đây lão thân cũng xin chúc mừng cô nương trước, trong khoảng thời gian này cô nương hãy bảo dưỡng thân thể thật tốt, nửa tháng sau, chúng nô tỳ sẽ lại quấy rầy một lần nữa.”
Trang Liên Nhi ghi nhớ lời này, Trương thị ra hiệu cho nha hoàn thưởng tiền cho tú nương, sau đó tiễn bọn họ rời phủ.
Những ngày này Hứa Phỉ khá nhàn nhã.
Bởi vì sức khỏe hắn không tốt, cho nên hầu hết mọi việc đều giao cho hạ nhân, ngoại trừ việc điều dưỡng thân thể, mỗi khi nhàn rỗi, hắn còn có thể quay lại thư viện giúp phu tử kiểm tra văn chương.
Khác với những nữ hài tử còn chưa cập kê, trong thư viện có rất nhiều người viết văn vì giám khảo. Liên quan tới chính trị, văn học và tính toán kinh doanh, bọn họ phải đánh giá về sự việc trong thiên hạ, hiểu được đạo lý nhân gian, cuối cùng viết ra mọi thứ dưới ngòi bút của mình.
Hứa Phỉ ngồi trên ghế mềm, đầu ngón tay kẹp tờ giấy thi, nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái rồi đặt xuống.
Đề mục là “Vịnh nhứ chi tài”, nhưng nội dung lại ngớ ngẩn, hiển nhiên là thiếu nữ bên người không có hứng thú với việc viết văn.
Hắn lạnh nhạt nói: “Viết lại một lần nữa.”
Thiếu nữ đứng bên cạnh, vẻ mặt cao ngạo nói: “Ta tới tìm ngươi không phải vì việc này.”
Quả nhiên là lấy cớ, Hứa Phỉ ho nhẹ một tiếng, thư đồng ngoài cửa vội vàng tiến vào dâng khăn cho hắn.
Mà thiếu nữ kia chính là tiểu thư Tần Tranh của phủ Thừa tướng, nàng ta hoàn toàn không cảm thấy bầu không khí có điều gì kỳ quái, nói thẳng vào vấn đề: “Ta chỉ muốn tới xem, Trang Liên Nhi kia tìm được dạng người gì mà thôi.”
Trong số những mỹ nhân tại kinh thành, Trang Liên Nhi xếp thứ nhất, từ nhỏ đến lớn Tần Tranh đều bị nàng đè ép ở trên đầu.
Hứa Phỉ không nói chuyện, cũng không đứng dậy.
Tần Tranh vẫn tự nói một mình: “Ta đã sớm biết nàng ta không phải người bình thường, không nghĩ tới lại kỳ quái như vậy! Khó trách có thể qua lại gần gũi với Lý Nguyệt Thiền … Hứa công tử, ta thấy ngươi mặc dù sức khỏe không tốt, nhưng tướng mạo không tồi, chẳng lẽ ngươi có chỗ nào hơn người mà ta không biết.”
Tần Tranh hoàn toàn không có ác ý với Trang Liên Nhi, sau khi biết Trang Liên Nhi tìm một người hôn phu như vậy, thậm chí nàng ta còn có chút hận rèn sắt không thành thép.
Nàng ta trong tối ngoài sáng muốn phân cao thấp Trang Liên Nhi, vốn tưởng rằng trên phương diện lựa chọn hôn phu có thể đấu một trận, không nghĩ tới sở thích của Trang Liên Nhi lại khác thường như vậy. Tần Tranh thật sự không nghĩ ra, nhất định phải đến xem.
Tần Tranh nhanh trí nảy ra một ý tưởng, chống nạnh nói: “Nói! Có phải ngươi giả bệnh hay không?”
Ánh mắt Hứa Phỉ lạnh lùng, rốt cuộc cũng đứng dậy, tính toán trực tiếp rời đi.
Tần Tranh luôn cảm thấy có điểm nào không đúng, vội vàng đuổi theo: “Sao ngươi không nói lời nào?”
Nam nhân trước mắt tuy rằng gầy yếu mảnh khảnh nhưng dáng người lại cao lớn, cuối cùng hắn cũng đưa mắt nhìn nàng ta, lời nói xa cách: “Ta là một nam tử sắp thành thân, sao có thể nói chuyện với nữ nhân khác? Sợ rằng phu nhân sẽ ghét bỏ.”
Giọng điệu của hắn có phần âm dương quái khí (*), Tần Tranh phản ứng nửa ngày mới suy nghĩ cẩn thận, hắn, hắn đang giữ mình vì Trang Liên Nhi? Tần Tranh đã quen bộc trực thẳng thắn, nàng ta lập tức chạy ra khỏi thư phòng, không màng mọi người lui tới, lớn giọng chế nhạo: “Hứa Phỉ! Ngươi đọc sách nhiều đến ngốc rồi sao? Ngay cả “Nam đức” cũng bị ngươi nghiền ngẫm rồi có phải không?”
(*): Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
Tiền triều cổ hủ phát hành một quyển sách tên “ Nữ giới”, sau này triều đình mở cửa, nữ tử cũng có thể vào triều làm quan, nữ nhân cũng viết ra cuốn “Nam đức” dùng để phản kháng và chế nhạo. Trong khoảng thời gian ngắn cũng trở thành trò cười cho nhóm nữ tử chốn trà dư tửu hậu (1), tất nhiên Tần Tranh muốn dùng nó để mắng chửi cho hả giận.
Không ngờ Hứa Phỉ không ngại những ánh mắt xung quanh, chậm rãi nói: “Ta nguyện ý.”
(1): Trà dư tửu hậu có nghĩa là cái dư vị ngọt ngào của trà sau khi uống xong còn lưu lại trong miệng. Nghĩa bóng của trà dư tửu hậu là để chỉ thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà hoặc uống rượu những người bạn bè đàm luận về đủ mọi đề tài của cuộc sống.
…
Tin tức công tử Hứa gia vì Trang Liên Nhi mà nghiên cứu “Nam đức” nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Thời điểm Trang Liên Nhi nghe được tin tức, Hứa Phỉ đang ngồi bên người nàng.
Mẫu thân dặn dò nàng năng qua lại với Hứa Phỉ, chuyến này ra ngoài, Trang Liên Nhi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của mấy người dưới lầu.
“Huynh thật sự đọc cuốn sách đó?”
Hứa Phỉ lắc đầu: “Nàng ta hỏi ta trước mặt mọi người, ta không muốn nàng phải chịu ấm ức, nên đành thừa nhận.”
Trang Liên Nhi đau lòng nắm lấy tay hắn.
Hắn nhìn vẻ mặt nàng, nói một cách nghiêm túc: “Nếu nàng muốn, ta cũng có thể đọc.”
“…” Đây là chuyện gì vậy? Trang Liên Nhi lắc đầu, vội vàng cự tuyệt, bởi vì trong mắt nàng, Hứa Phỉ hoàn toàn không cần đọc nam đức nam giới gì cả, hắn đã làm đủ tốt rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...