Mỹ nhân bệnh

Chương 25: Bên hồ
 
Trang Liên Nhi ngầng mặt lên nhìn về phía Hoắc Trường An, trong mắt đầy vẻ chán ghét.
 
Nàng mặc chiếc áo dài màu anh đào, mái tóc đen nhánh hiện giờ đã búi kiểu phụ nhân, dáng vẻ vốn đoan chính thanh nhã, hiện giờ đã trưởng thành hơn một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khác với người ca ca đầu gỗ cổ hủ của mình, Hoắc Phong trà trộn giữa phố phường quanh năm, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn rất nhiều. Hắn ta nhận thấy lời nói của Hứa Phỉ khá kỳ quái, có phần khác xa với vị quân tử trong lời đồn.
 
Nhưng trước mắt không phải thời điểm cãi vã, trên phố nhiều người qua lại, Hoắc Phong vội vàng tiến lên một bước: “Chúng ta tuyệt đối không có ý này.”
 
Lúc này Trang Liên Nhi mới chú ý tới Hoắc Phong cũng ở đây, tình cảnh ngày hôm đó bị hắn ta cầu thân bên đường vẫn còn rõ ràng trước mắt, nàng nhăn mày, càng thêm khinh thường hai người này.
 
Hai lần nói chuyện với Hứa Phỉ, Hoắc Trường An đều gặp phải tình cảnh này, trong lòng cũng có chút nghi ngờ.
 
Hắn ta nói với đệ đệ: “Trước tiên nhận lỗi với Trang cô nương đi.”
 
“Không cần.” Trang Liên Nhi cự tuyệt.
 

Bốn người đứng ngay bên đường, Hứa Phỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, giống như thở dài bất lực: “Có lẽ là ta hiểu lầm, chúng ta trở về thôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ Trang Liên Nhi cực kỳ chán ghét hai huynh đệ này, nàng hoàn toàn không muốn nói nhiều, trước khi rời đi chỉ lưu lại một câu: “Đừng tới làm phiền chúng ta nữa, A Phỉ rất tốt.”
 
Nàng nắm tay Hứa Phỉ, xoay người bước vào tửu lầu, cuối cùng ngay cả khi làn váy cũng biến mất, Hoắc Trường An vẫn còn ngơ ngác.
 
Tâm trạng của Trang Liên Nhi không được tốt, ngồi trên tầng hai vẫn còn hơi tức giận, Hứa Phỉ dính lên người nàng, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là ta thật sự hiểu lầm, Liên Nhi không cần để trong lòng.”
 
“Chàng không phải người như vậy.” Trong khoảng thời gian ở bên hắn, nàng đã biết, Hứa Phỉ là người cực kỳ biết xem mặt đoán ý, nhất định không có chuyện hiểu lầm như vậy: “Chàng còn nói chuyện thay bọn họ? Bọn họ vừa nói không hay về chàng đấy.”
 
Từ ngày trước Trang Liên Nhi đã biết những người khác hay nghị luận sau lưng Hứa Phỉ như thế nào, hôm nay mặc dù không nghe thấy, nhưng nàng cũng đoán được bảy tám phần.
 
Hứa Phỉ đang định mở miệng, tầm mắt bỗng nhiên nhìn ra phía bên ngoài: “Lý cô nương tới.”
 
Đúng là Lý Nguyệt Thiền tới rồi, đi cùng Lý đại phu.
 
Nàng vẫn mặc chiếc áo lụa màu tím, chiếc khăn đạo cô cài trên búi tóc sau đầu, theo động tác di chuyển của nàng, một góc mạng che mặt khẽ tung bay, biểu tượng bát quái nhỏ bên hông cũng nhẹ nhàng kêu vang.
 
Lý đại phu đỡ nàng ngồi xuống, cuối cùng Nguyệt Thiền cũng thở hắt ra: “Mệt chết ta.”
 
Lý đại phu ngồi bên cạnh vẫn giống như lần trước, mặc bộ y phục màu đen, trầm mặc ít lời.
 
Trang Liên Nhi tò mò hỏi: “Hai người không ngồi xe ngựa tới sao?”
 
“Chuyện nói ra thì rất dài.” Lý Nguyệt Thiền tự rót cho mình một ly trà: “Thế nào, thân thể Hứa Phỉ có tốt hơn không?”
 
“Ừm, so với mấy ngày trước thì khá hơn nhiều.” Liên Nhi gật đầu: “Lý đại phu… ơ, hai người cùng họ sao?”
 
Lý Nguyệt Thiền hơi lắc đầu, chỉ sang người bên cạnh: “Không phải cùng họ, tên nhóc này không tên không họ, không cha không nương, sau khi quen biết ta thì theo họ ta. Tuy nhiên, y thuật của hắn thực sự rất tốt.”
 
Trang Liên Nhi vô cùng kinh ngạc, liên tục nói: “A Phỉ đổ bệnh khiến muội rất sợ hãi, cảm ơn hai người.”

 
Khi Lý Nguyệt Thiền đang gọi món, Lý đại phu nhìn Hứa Phỉ, nghẹn họng nói: “Bệnh nhẹ.”
 
Hứa Phỉ uống ngụm trà, đối diện với ánh mắt của Lý đại phu, cười nói: “Quả thật không có gì nghiêm trọng, là Liên Nhi quá lo lắng cho ta.”
 
Lý đại phu không lên tiếng, Nguyệt Thiền gọi xong đồ ăn, vuốt mái tóc dài, than thở: “Hứa Phỉ, huynh có biết một năm nay Tần Khanh xảy ra chuyện gì không?”
 
Tầm mắt của mấy người trong phòng đều dừng trên người nàng, Hứa Phỉ ngẫm nghĩ một lát: “Lần trước gặp mặt, hắn nói hắn sắp thành thân.”
 
Sau khi Tần Khanh từ hôn cùng Lý gia, hắn ta nhanh chóng dính hôn với nhị tiểu thư phủ Uy Hầu tướng quân, đây là chuyện mà mọi người đều biết, không cần nói cũng biết phía sau là một cuộc tranh giành quyền lực trên triều đình.
 
Trang Liên Nhi không ngờ Lý Nguyệt Thiền sẽ chủ động nhắc tới chuyện này, mặc dù Nguyệt Thiền đã buông bỏ, nhưng sắc mặt Lý đại phu vẫn có chút không vui: “Hắn ta, rất phiền.”
 
“Ừ… nếu hắn ta sắp thành thân, vì sao cứ liên tục tới làm phiền ta.” Lý Nguyệt Thiền đau đầu: “Khiến người này ngày nào cũng cáu kỉnh với ta.”
 
Hứa Phỉ đổi hướng câu chuyện: “Nhưng ta nghe nói hôn kỳ của hai người bọn họ bị hoãn lại rồi.”
 
Lý Nguyệt Thiền cười nói: “Huynh rất quan tâm chuyện bên ngoài nha, vẫn giống như trước kia.”
 
Bên trong lời nói của nàng có điều ám chỉ, Hứa Phỉ im lặng rót trà cho Trang Liên Nhi. Trang Liên Nhi vẫn chưa biết chi tiết, tò mò hỏi: “Hắn ta làm phiền tỷ thế nào?”
 
“Lâu lâu gửi thiệp mời, còn mượn tên tuổi của Tần Tranh, ta và nữ nhân kia từ trước đến nay không hợp mắt nhau, nàng ta sẽ mời ta đi uống trà? Thật nực cười.” Lý Nguyệt Thiền khinh thường: “Không biết hắn ta đang tính toán chuyện gì.”

 
Lý đại phu nhét cho nàng một miếng điểm tâm: “Không nhắc tới hắn ta nữa.”
 
“Không nhắc thì không nhắc, hôm nay chúng ta sẽ làm gì?”
 
Trang Liên Nhi chỉ ra bên ngoài: “Gần đây có du hồ trên thuyền hoa, chúng ta có thể xuống đó xem sao.”
 
Lý Nguyệt Thiền đứng dậy nhìn ra bên ngoài, trên chiếc thuyền du ngoạn mặt hồ, nhóm người tốp năm tốp ba đang nói cười vui vẻ, phần lớn đều đọc sách đối thơ. Chỉ có một con thuyền bất đồng, con thuyền này đặc biệt lộng lẫy, quanh thân bị bao phủ bởi một tấm vải gấm màu sắc rực rỡ, bên trên viết một chữ “Tống”.
 
“Người của nhà hát Tống gia tới du hồ?” Lý Nguyệt Thiền lẩm bẩm: “Nói mới nhớ, rất lâu rồi không được xem bọn họ diễn.”
 
Nhà hát Tống gia rất nổi tiếng tại kinh thành, bọn họ đã từng đóng khá nhiều vở kịch nổi tiếng, Trang Liên Nhi cũng xem qua vài lần, quả thật không tầm thường. Giờ phút này, trên thuyền có mấy vị công tử trẻ tuổi, khoanh tay đứng trên mũi thuyền, thu hút một đám nam nữ bên hồ ném hoa lên thuyền.





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận