Chương 38: Mã Gia Nuôi Quỷ
Đoàn không mất quá lâu mới chỉ hơn một tháng đã sắp đến Kinh Thành có lẽ chỉ khoảng mười ngày nữa sẽ nhìn thấy cổng thành.
Lần này trở về Hoắc Uy Thần định sẽ mang theo cả lão Khổng và Vương Dã nhưng Lão Khổng đã nhanh chóng từ chối, lão nói ban đầu khi đồng ý với Cảnh Vân làm việc này cũng có nghĩ sẽ quay lại quan trường nhưng nghĩ lại lão vẫn tiếc nuối cuộc sống an ổn bao lâu nay, hóa ra lòng lão thật sự đã nguội lạnh, lão nói sau này nếu biên cương có sự vụ mà lão còn sống, lúc ấy lão chỉ xin được ra trận tận nghĩa bảo vệ Tây Quốc.
Vương Dã thấy sư phụ không đi theo hắn cũng quyết định ở lại hắn nói cả Kinh Thành rộng lớn hắn chỉ có quen vài người thà rằng hắn ở lại đây còn có đám hồ bằng cẩu hữu sẽ vui vẻ hơn, Hoắc Uy Thần không gượng ép tôn trọng lựa chọn của hai người bọn họ.
Sau ấy cả đoàn lên đường đi không ngừng nghỉ.
Nhưng hôm nay đến dịch trạm ngựa cần phải đổi nên Hoắc Uy Thần đã quyết định đến khách quán gần đó qua đêm.
"Tiểu thư có thư gửi đến." A Kiệt đi vào phòng Cảnh Vân báo.
"Thư? Phụ thân gửi sao?" Chẳng phải sắp đến Kinh Thành rồi sao vì sao phụ thân nàng còn gửi thư.
"Thuộc hạ cũng không rõ có lẽ là việc gấp." A Kiệt đưa thư đến trước mặt Cảnh Vân nàng nhanh chóng mở ra xem.
"Khi vào thành sẽ có một xe ngựa đọn con, sẽ đưa con đến chùa Am Tự mẫu thân con đang ở nơi ấy."
Trong thư viết rất ngắn nàng khó hiểu vì sao mẫu thân nàng lại đến chùa Am Tự: "Thư này có người gửi đến?" Cảnh Vân lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy thuộc hạ cũng rất bất ngờ, bình thường sẽ là có một người được thuộc hạ giao trọng trách đưa thư nhưng lần này lại là người khác." A Kiệt bẩm báo lại.
"A Kiệt ngươi bí mật trở về Kinh Thành trước tìm gặp phụ thân." Cảnh Vân thấy đây không phải chuyện đơn giản nàng liền hạ giọng phân phó nhiệm vụ: "Hơn nữa đêm nay bảo A Lân và A Cao nâng cao cảnh giác."
A Kiệt nhận lệnh xong liền rời đi Cảnh Vân đi tìm Hoắc Uy Thần đưa hắn bức thư nàng nhận được: "Ta không hiểu vì sao mẫu thân lại đến đây và phụ thân lại mong ta đến đó, theo ta nhớ mẫu thân trước nay chưa từng tín phật." Cảnh Vân nói.
"Mật thám nói mọi chuyện ở Kinh Thành đều ổn thỏa có thể vì sắp đến lễ cập kê của nàng nên mẫu thân nàng mới đến đó xem quẻ thì sao?" Hoắc Uy Thần cầm lấy tay Cảnh Vân.
"Ta không biết vì sao cứ cảm giác mọi chuyện không đúng cho lắm dù là vậy không phải vài ngày nữa ta sẽ về đến Kinh Thành hay sao? Mẫu thân chắc chắn rất mong gặp ta bà sẽ không vì mấy chuyện này mà lại không ở nhà đón chờ ta về." Cảnh Vân nói ra nghi vấn trong lòng.
"Có người đến tìm ngươi." Một giọng nói vang lên trong đầu Cảnh Vân.
"Mã gia gặp nạn?"
"Không mà là ngươi."
"Sẽ không sao đâu ta sẽ cho người theo dõi." Hoắc Uy Thần nhìn thấy được nàng đang rất lo lắng cố gắng áp chế sự lo lắng ấy của nàng: "Đúng rồi khi nào gần tới Kinh Thành ta sẽ cho người đưa nàng về tận phủ, chúng ta không thể đi cùng nhau hơn nữa vì nhận được bức thư này ta càng không an tâm việc để nàng tự trở về."
"Được." Đến chính Cảnh Vân cũng đang lo lắng, nàng sẽ gặp phải nạn gì?
"Đêm đã muộn hãy mau nghỉ ngơi." Hoắc Uy Thần đưa nàng về tận phòng.
Cảnh Vân đương nhiên sẽ không thể chìm vào giấc ngủ nàng ngồi xếp bằng trên giường im lặng suy nghĩ trong bóng tối.
Đột nhiên cửa chính có tiếng cạch rất nhẹ, thân thủ nhanh nhẹn đi đến bên giường thấy nàng đang nhìn hắn đầy nghi hoặc, hóa ra A Cao hắn ra hiệu nàng im lặng, sau đó nàng được hắn đưa xuống lầu vào một căn phòng khác.
"Chuyện gì?"
"Tiểu thư thuộc hạ phát hiện có người đang cố tiếp cận phòng của tiểu thư nhưng Tiểu Thất huynh đệ đã nhanh chóng giả vờ tạo tiếng động để hắn lùi bước thuộc hạ nhanh chóng đưa người đi, mọi người đã vào vị trí chuẩn bị bắt hắn, Đại Nhân đang ở quan sát động tĩnh ngài ấy muốn bắt sống tên này." A Cao nói lại sự việc.
Cảnh Vân không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào vậy mà hóa ra bên ngoài đã có biến cố lớn.
A Lân từ ngoài bước vào, hai người họ để Cảnh Vân ở tận trong buồng ngủ còn hai người canh ở gian chính.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng náo loạn rất rõ, từng đuốc lửa được thắp sáng, A Lân hé cửa thấy được tầng trên đã nhanh chóng bắt được sát thủ, liền quay lại báo với Cảnh Vân.
"Vậy chúng ta mau ra ngoài." Cảnh Vân rất nóng lòng muốn ra, nhưng là Hoắc Uy Thần đến tìm nàng trước.
"Nàng không sao chứ?" Hoắc Uy Thần lo lắng hỏi.
Cảnh Vân lắc đầu: "Kẻ kia bắt sống được?" Cảnh Vân trực tiếp hỏi.
"Đúng vậy có lẽ nàng muốn nhìn một chút." Câu nói này của Hoắc Uy Thần làm nàng tò mò, người này nàng quen sao?
Vừa nhìn thấy kẻ này Cảnh Vân có chút không rõ: "Hắn liên tục nói quen biết nàng."
"Là ta ngươi quên rồi sao, ở Quý Châu tại chợ cá." Hắn cố thoát khỏi không chế của Tiểu Thất nhưng bất thành.
"Hải Hòa? Ngươi...vì sao lại ở đây." Cảnh Vân cuối cùng cũng nhớ ra hắn là ai, cái tên giả gái bị nàng phát hiện, nàng với hắn gặp nhau tổng cộng có hai lần hắn vì cớ gì lại tìm đến nàng.
"Đó ta đã nói rồi ta không phải kẻ xấu ta chỉ muốn tìm nàng ta nói chuyện mà thôi, các ngươi thật là." Hải Hòa lớn giọng.
"Ta và ngươi có chuyện để nói sao?" Câu nói này như dội gáo nước lạnh cho Hải Hòa.
"Ta vì cảm thấy ngươi đúng là kẻ có tài nên mới có lòng tốt đến báo chuyện với ngươi, vậy mà ngươi lại nỡ lòng nói ta vậy sao?" Hải Hòa thở hắt ra giận dữ nói.
Cảnh Vân thấy có thứ rơi xuống đất rất lạc lõng là một cái ống tre, nàng liền tiến tới nhặt nó lên bên trong hóa ra có một bức thư.
Người viết là Âm Tư Sư Phụ cái tên này vốn thuộc dòng ký ức cũ của thân chủ này.
"Ngươi quen biết Âm Tư Sư Phụ?" Cảnh Vân mở miệng hỏi.
"Đúng vậy không ngờ tiểu thư khuê các như ngươi cũng biết lão ta, lão ta kêu ta đến tìm ngươi." Hải Hòa nhếch mép nói.
"Thả hắn được, hắn tạm thời không nguy hiểm." Cảnh Vân nhỏ giọng nói với Hoắc Uy Thần: "Ta sẽ tìm Đại Nhân sau cho ta nói chuyện với hắn đã."
Hoắc Uy Thần gật đầu đồng ý lập tức thu người, A Cao và A Lân ở trong phòng trực tiếp bảo vệ Cảnh Vân hơn nữa Âm Tư Sư Phụ vốn là sư phụ của bọn hắn.
"Ngươi đến tìm ta có việc gì?" Cảnh Vân vừa hỏi vừa cố gắng lục lọi mọi ký ức về Âm Tư Sư Phụ.
Người này có giao hảo với phụ thân nàng, cũng là sư phụ của tử sĩ Mã gia, nàng vốn không không nói chuyện với Âm Tư Sư Phụ nhiều lắm cũng chỉ gặp qua vài lần.
Thế gian này cũng quá tròn rồi khi không ngờ Hải Hòa hắn ta quen biết Âm Tư Sư Phụ.
"Âm Tư lão sư nhờ ta chuyển tới ngươi bức thư ban nãy thôi, không ngờ ngươi đó cũng lợi hại thật sự được Âm Tư lão sư tin tưởng còn cất công tìm đến ta để đưa tin cho ngươi." Hải Hòa tự nhiên như đây là địa bàn của hắn cứ tự mình châm trà uống.
Cảnh Vân nghe vậy mới đọc nội dung của th: "Nuôi quỷ? Đây là sao ở Kinh Thành có tin đồn thất thiệt như vậy sao?"
"Không những thất thiệt mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến Mã gia, bọn quan lại ngày hôm qua thi nhau đệ sổ con đòi khám Mã phủ tìm ngươi đó, họ nói chỉ cần Phó Đô Ngự Sử chứng minh được Mã tiểu thư còn sống thì sẽ bỏ qua chuyện này."
"Chuyện này có phải quá vô lý hay không? Tự dưng vì sao lại nghĩ đến chuyện Mã gia nuôi ta thành quỷ?" Cảnh Vân thấy thật nực cười.
"Nghe nói là từ Cao gia, tiểu thư bên đó nói vài ngày trước đã gặp tiểu thư ở sảnh Cao gia gương mặt trắng bệnh thân tàn ma dại khiến nàng ta khiếp sợ một phen lúc ấy chỉ có nàng ta với nha đầu thân cận mà cả hai đều luôn miệng nói gặp quỷ, thế là dần dần có lời đồn đoán ta chỉ không biết vì sao lời đồn lại nhanh như vậy." Hải Hòa xoa cằm nói.
"Ngươi nghĩ Mã gia chỉ là phủ bình thường, nhưng ta vẫn thắc mắc vì sao phụ thân không gửi thư cho ta mà lại là Âm Tư Sư Phụ chẳng lẽ phụ thân ta đang bị theo dõi." Cảnh Vân suy đoán tình hình.
"Chính xác, có phải ngươi đã nhận được một bức thư kỳ lạ hay không? Âm Tư lão sư bảo rằng chỉ cần ngươi đến chùa Am Tự sẽ là tự đưa mình vào lưới."
Cuối cùng thì Cảnh Vân cũng hiểu được mọi chuyện.
Nàng lập tức viết một bức thư nhờ Hải Hòa gửi lại cho Âm Tư Sư Phụ.
Hắn cũng vui vẻ nhận lời giao thư sau ấy nhanh chóng rời đi nhưng trước khi đi hắn còn nhỏ giọng nói: "Lần này là ta đã sơ suất mà thôi ngươi cấm có được coi thường ta."
Cảnh Vân chẳng thèm để tâm nàng cứ thế xoay người đi tìm Hoắc Uy Thần nói chuyện: "Ta không nghĩ chuyện này lại phức tạp như vậy, ta cũng vừa mới nhận được tin báo đám người kia đệ sổ muốn Hoàng Thượng ban lệnh tìm người, đám người này cũng thật rảnh rỗi hết chuyện để làm."
"Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm chuyện lông gà vỏ tỏi cũng đều sẽ bị lôi ra." Cảnh Vân thở dài nói.
"Nàng định thế nào?" Hoắc Uy Thần hỏi ý kiến Cảnh Vân trước.
"Không phải sắp đến lễ cập kê của ta rồi sao? Thật là trùng hợp nó diễn ra vào đúng ngày chúng ta đặt chân đến kinh thành, ta đã gửi thư cho Âm Tư Sư Phụ nhờ lão sư báo với phụ thân ta việc này, lễ ngày hôm ấy không phải là minh chứng tốt nhất cho việc ta...là con người hay sao?" Cảnh Vân nở nụ cười tươi.
Hoắc Uy Thần bỗng thấy tự hào hắn vậy mà có thể tìm được một thê tử thông minh như vậy: "Theo ý nàng, hôm ấy có lẽ ta nên góp vui, thật ra cũng có vài lời đồn việc ta ốm bệnh sắp chết rồi, nhân cơ hội ấy xuất hiện cũng rất hợp tình hợp lý dù sao ta với Đông Sơn cũng giao hảo rất tốt, hắn võ công không tệ." Hoắc Uy Thần mỉm cười.
"Nhưng ta vẫn thắc mắc là vì sao Cao tiểu thư lại là nguồn cơn của sự việc?"
"Ta sẽ cho người điều tra nàng yên tâm, cứ làm những gì nàng thích ta không ngại đi sau thu dọn tàn tích." Hoắc Uy Thần đây là bắt đầu công cuộc chiều hư Cảnh Vân.
"Mạnh miệng như vậy Đại Nhân có chắc chắn làm được không vậy, ta bình thường đều hòa nhã hoan hỉ nhưng nếu quậy phá chắc chắn ngài sẽ phải xoa đầu than thở đó." Cảnh Vân nhướng mày tươi cười nói.
"Nữ nhân của ta, ai dám động đến." Hoắc Uy Thần đương nhiên là tự tin hắn nhìn thì có vẻ chẳng có mấy quyền lực nhưng chỉ hắn và Tể Tướng cùng vài người mới biết quyền lực vốn đã xoay chuyển nhiều.
Đây là bí mật mà Tể Tướng vốn không muốn lộ ra mà hắn thì càng không, đối với hắn lý do đơn giản là không nên để địch biết khả năng của bạn đến đâu, đánh phủ đầu là thứ hắn thích.
Tể Tướng bao năm cầm quyền giờ đây vốn không còn mạnh mẽ như trước, trong các buổi thượng triều Phụ Hoàng luôn tỏ ra bất lực trước Tể Tướng, nhưng ông làm vậy chính là để hắn càng có nhiều thời gian chuẩn bị.
Thời cơ chỉ cần đợi thời cơ nữa thôi, hắn sẽ lật đổ Tể Tướng, sẽ đem đầu lão ta treo trước cổng thành, để bá tánh có thể thấy được thời kỳ bù nhìn đã chính thức kết thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...