Sáng hôm nay đã là tháng thứ 2 kể từ khi xuyên. Nhã Tâm cũng dần thích nghi với cuộc sống bình dị, an nhiên tự tại này. Hai tháng qua nàng học được nhiều thứ, kể cả các thói quen sinh hoạt của người dân cổ đại. Có điều, nàng không quen với cách vệ sinh răng miệng mỗi buổi sáng bằng bàn chải làm từ lông heo như này. Chúng vừa trông mất vệ sinh vừa không có khả năng làm sạch. Nhưng điều này cũng không làm khó nàng gì mấy, không có thì nàng tự làm vậy.
Kem lại hết, phải làm thêm nữa. Sẵn trong nhà vốn dĩ có rất nhiều thảo dược, nàng lấy một ít bạc hà trộn thêm với muối, tiêu, vài bông hoa có hương thơm nàng thích.
- Xong, kem đánh răng mang thương hiệu Tâm Tâm, hắc hắc, bảo đảm còn tốt hơn cả p/s hay colgate, cũng may, lúc bé không đánh được kem, mẹ làm thứ này cho ta đánh, ai da… chính là mẹ thương con nhất.- Tiếng vỗ nhẹ vào đầu Nhã Tâm làm nàng xoay người lại.
- Nha đầu, cháu lại tiếp tục làm thuốc à? Thảo dược của ta thật hao tốn vì cháu quá. Nhưng nha đầu, cháu thông minh thật đấy, những thứ này đều bổ trợ tốt cho răng miệng đấy.- Ông lão xoa xoa đầu nàng.
- Hihi, ông quá khen ạ, cái này cháu học từ cổ nhân thôi, hay cháu làm một ít đem ra chợ bán lấy tiền mua trà thượng hạng cho ông nhâm nhi nhé.- Nhã Tâm lém lỉnh. Thật sự thì nàng xem ông bà Phương như ông bà ngoại của nàng vậy, chỉ muốn chăm sóc, lo lắng cho họ, với Nhã Tâm, họ còn là người cứu nàng một mạng.
- Nha đầu, tốt nhất cháu đừng đi, nơi đấy hạng người gì cũng có, ta không an tâm để cháu đi, với lại cháu là người nơi khác đến, nguy hiểm lắm.- Ông lão chau mày, lo lắng.
- Nhưng ông, cháu ở đây 2 tháng rồi, cũng muốn đi cảnh chợ nhộn nhịp xem thế nào, có giống như nơi cháu ở không? Nha ông, cho cháu đi nha..- Nhã Tâm kéo kéo cánh tay áo ông lão ra chiều làm nũng, khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ hồng chu chu lại khiến người khác không nỡ từ chối.
- Đúng đó, hay là ông đi cùng với Tâm nhi đi, vậy sẽ an tâm hơn.- Bà lão mềm lòng với cái dáng điệu đó, gợi nhắc cho ông lão.
- Được, nhưng nha đầu, cháu không được làm càn nha.- Ông lão vỗ vỗ bàn tay đang níu váy áo của Nhã Tâm. Nàng nheo mắt cười hì hì, làm sao qua được chiêu này của nàng, nũng nịu kiểu này đến ông bà ngoại khó tính còn không chịu nổi cơ mà.
- Dạ, cháu biết rồi.
- Tâm nhi, khoan đã, cháu đeo mạng che vào, với nhan sắc này, gặp họa nhiều hơn lành đấy.- Bà lão đưa cho nàng một tấm mạng che mỏng có thêu hoa nhìn đẹp mắt.
- Dạ, thế nào cũng được ạ, miễn sao được ra ngoài là được ạ.- Nhã Tâm biết nàng được trời ưu ái cho ngoại hình này, nàng đi học cũng thuộc trong top hotgirl và là hoa khôi của trường rồi. Nhưng ở hiện đại, nhan sắc như nàng không thiếu, chỉ là cổ đại này, không có nhiều thẩm mỹ viện hay các loại sản phẩm chăm sóc nhan sắc nên thật hiếm ai có được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Phố chợ đông đúc, nhộn nhịp. Kẻ đi đi, người lại lại, buôn bán tấp nập, thật là đông vui.
- wow, là cảnh chợ cổ đại, y như trên phim, không, còn hoành tráng hơn cả phim, ai da, thật là thích quá đi….aaaa….phải chi có điện thoại, ta tự sướng 1 pic rồi up lên mạng hẳn sẽ được 1000 like, không là 10000 like mới đúng,…hắc hắc, không uổng khi xuyên qua mà… tận mắt chứng kiến như này quả không phí đời này ta sống, hoho…- Nhã Tâm vừa cười, vừa nhảy nhót, nàng cái gì cũng muốn ngắm, muốn mua a….
- Nha đầu, đừng quên lời ta dặn, không được bát nháo như thế, dễ sinh chuyện lắm đấy.- Ông lão lo lắng cho Nhã Tâm, luôn miệng nhắc nhở nàng, nàng chính là con bé quá hiếu động, lanh lợi.
- Dạ, cháu biết rồi, hihi.- Nhã Tâm vừa cười, vừa nheo mắt, đôi mắt tinh anh to tròn với hàng mi dài cong vút cũng đủ khiến người ta không nỡ trách mắng thêm câu nào. Nàng đáp lại với ông lão xong lại xoay người bay nhảy. Bất chợt, phía trước có đám đông ồn ào, tụm lại, gây cản đường.
“Vui vẻ như thế thì làm sao thiếu ta được chứ, hắc hắc..”- Nàng nhanh chân chen vào dòng người, lách mình vào trong, chợt thấy một thiếu phụ nằm bất tỉnh, chân tay co giựt, toàn thân tím tái, lưỡi đơ ra.
- Nhanh chóng đưa đi đại phu.
- Sao vậy? sao tự dưng đang đi đứng lại bất tỉnh như vậy?
- Có chết không?
- Cứu người đi, cứu người!!
Đám đông bát nháo, la loạn cả lên, nàng tiến thêm vào trong, ngồi bên cạnh thiếu phụ.
- Tiểu cô nương, tránh ra, để người khác đưa đi đại phu.- Một lão bá kêu lên, hành động kéo vạt tay áo nàng.
- Không được di chuyển, nếu di chuyển sẽ chết đấy!- Nhã Tâm hét to, ngăn cản những người muốn đem thiếu phụ đi. Nàng thấy biểu hiện này quen lắm, như đã gặp đâu rồi.
“Tâm Tâm, bình tĩnh, chắc chắn là gặp rồi… trạng thái hôn mê, co giựt, tay chân cứng đơ ra, người tím tái…giống…giống…đúng rồi…giống bệnh của ông ngoại…nếu ta đoán không lầm, thì….”- Nhã Tâm đưa mắt nhìn, nàng ra hiệu cho ông lão vừa mới chen chân được vào trong.
- Ông, cho cháu mượn kim châm.- Ánh mắt khẩn trương, đôi tay chìa ra nhận kim từ ông.
Ông lão lúc này cũng không hề biết Nhã Tâm định làm gì, sợ nha đầu lại gây chuyện, vội vàng hỏi:
- Nha đầu, cháu thật không cần bắt mạch mà định chữa trị sao?-Nhã Tâm không đáp lại, nhận kim từ tay ông, gương mặt có phần lo sợ, mồ hôi ướt đẫm. Thật lo lắng, con bé có biết gì về y thuật đâu, trong khi, bản thân ông còn không đoán ra được thiếu phụ bị gì, họa hoằn nếu được bắt mạch còn may ra, đằng này. Tâm Tâm à, cháu là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...