Mỹ Nhân Ấm Áp

Lý Diễm Đình ở trong hoa viên tưới nước, bên cạnh là bọn tỳ nữ với ánh mắt hâm mộ

Tỳ nữ A: "Tỷ tỷ, ngươi xem kìa, đây chính là tiểu thiếp Vương gia mới nạp vào phủ đó!"

Tỳ nữ B: "Nghe nói mỹ nhân kia vô cùng xinh đẹp, hiện giờ vừa thấy, haizz, Vương gia quả nhiên bị bẻ cong."

Tỳ nữ A: ( nước mắt chảy dài) "Tỷ tỷ, Vương gia thật sự không cần mỹ nhân nữa sao, lúc trước khi bọn họ hoan hảo ở trong sân, tiếng kêu chính là lớn đến mức toàn bộ phủ đều nghe thấy a! Nếu không phải sợ Vương gia trách phạt, ai thèm làm bộ nói đến mấy chuyện quỷ thần! "

Lý Diễm Đình:……

Tỳ nữ B: "Đáng tiếc cho chân tình lại bị người ngoài quấy nhiễu!"

Tỳ nữ A: "Tra nam đáng giận!"

Lý Điễm Đình vô cùng buồn bực.

Nàng là tiểu thiếp đầu tiên Vương gia nạp vào phủ, lúc trước bị Tả thị lang đại nhân đưa đến vương phủ, nói nàng có khả năng sẽ được Vương gia tuyển vào phủ, làm nàng không thôi mừng thầm. Thiếu nữ nào trong lòng không có giấc mộng làm kiều thê Vương phi của Vương gia bá đạo?

Huống chi Vương gia dáng người nhất lưu, anh tư táp sảng, võ công cao cường, là đối tượng bình luận số một của vô số thiếu nữ khuê các trẻ tuổi trong ‘ Tạp chí bát quái ’, Lý Diễm Đình nàng cũng là một lòng chờ mong có được không!

Ai biết được cởi hết sạch ném tới trên giường của Vương gia, Vương gia nhìn thấy thân thể nàng như hoa như ngọc cũng không thèm liếc mắt một cái, bảo nàng mặc xong quần áo thì mau ngủ, sau đó liền ngủ mất rồi, nửa đêm còn đá người ta, thậm chí còn đem nàng đá rớt xuống đất!


Lý Diễm Đình nghiêm trọng mà hoài nghi Vương gia không "lên" được.

Kết quả ngày hôm sau liền tuyên bố nạp nàng vào phủ. Ngươi nói xem, bản thân ngươi là Vương gia, không "lên" được còn muốn dấu diếm đại chúng, đem thiếu nữ như hoa như ngọc là ta nạp vào trong phủ làm một con búp bê sứ vô dụng không nhúc nhích, thật là một cuộc sống cơ khổ, Lý Diễm Đình một bên tưới nước một bên suy nghĩ làm sao để chạy khỏi quý phủ lưu lạc thiên nhai, lựa chọn một đấng lang quân như ý khác.

Ngày đó Vương gia lại ghé vào giường nệm trong thư phòng mà ngủ, trên tấm lông cáo hắn tình nguyện giữ lại vẫn còn lưu lại mùi hương của mỹ nhân.

Hắn mơ thấy mỹ nhân.

Mỹ nhân vẫn là một thân hồng sa cùng guốc gỗ, tức giận bừng bừng, phấn chấn mà nắm vạt áo hỏi hắn:

“Ngươi sao lại nạp thiếp!”

Vương gia nói: "Ngươi đi rồi, quản ta làm chi."

Mỹ nhân trừng hắn, trên gương mặt nghiên lệ như đào hoa nở rộ:

“Lúc trước ngươi không đáp ứng kết hôn cùng Lãnh Nhược Tình để tỏ vẻ trong sạch, hiện giờ lại muốn tự nạp thiếp, quả nhiên nam nhân đều là liệt căn!”

Vương gia bình tĩnh nói: “Ngươi muốn ta cưới Lãnh Nhược Tình.”


Mỹ nhân có chút hoảng hốt, buông lỏng tay nắm vạt áo, lui nửa bước, lúng ta lúng túng nói:

“Ngươi, ngươi cứ cưới đi.”

Vương gia đỏ mắt, cầm tay mỹ nhân:

“Ngươi đi đâu!”

Mỹ nhân không nói, con ngươi y ngăm đen, ánh mắt chuyên chú mà nhiệt liệt, giống như lúc y hôn hắn ở dưới cây hoa đào năm đó.

Mỹ nhân nói:

“Ngươi cứ cưới Lãnh Nếu Tình cho xong.”

Vương gia nhìn hắn, mặt mày bình đạm không gợn sóng.

Hắn nói: “Được.”

Vương gia nói:

“Ta tuy nạp thiếp, lại không có phu thê thật sự.”

Vương gia lại nói:

“Nếu như đó là nguyện vọng của ngươi, vậy thì liền cưới cho xong. "

=================Hết chương 16==================


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui