Mỹ Ngọc Thiên Thành

Edit: phuonganhdao229

Beta: MDL

Beta2: windchime

Làm việc thiện, khi thực sự bắt tay vào thực hiện mới biết có bao nhiêu khó khăn.

Giống như Tiểu Ngọc trước kia khi đọc sách thường xuyên nghe người ta nói một câu: làm người tốt trong chốc lát rất dễ dàng, làm người tốt một đời lại vô cùng khó khăn.

Chăm sóc những đứa bé này, cũng không chỉ đơn giản lấy tiền ra giúp đỡ bọn họ ăn no mặc ấm là được, nhưng mỗi ngày ăn uống cũng tốn không ít tiền. Thật may là Tống Tiềm suy nghĩ cẩn thận chu đáo, biết đây là việc thời gian nước chảy, đã đoán trước để cho nàng mua bốn mươi mẫu đất ở ngoài thành chuyên cung cấp cho cô nhi viện sử dụng.

Đất này hiện tại để cho tá điền thuê cày cấy trồng trọt, chờ thu tiền thuê đất, sẽ duy trì chi tiêu hằng ngày của cô nhi viện. Bằng không mấy năm trước Tiểu Ngọc dù có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì cũng không đủ để bổ sung vào.

Tiểu Ngọc thầm than, trong xã hội nông nghiệp, quả nhiên có loại bất động sản này mới là đạo lý vững vàng!

"Phu nhân, ngài có biết người trên đường nhắc tới ngài như thế nào không?"

Lê Hoa đi một chuyến ra chợ mua trái cây cho Tiểu Ngọc, trở lại trên mặt vui rạo rực.

Tiểu Ngọc vội vàng dụ dỗ Minh Nhi ngủ, không chút để ý trả lời một câu: "Lời khen hay là nói xấu?"

"Tất nhiên là lời khen rồi!" Lê Hoa rửa trái cây sạch sẽ đặt lên đĩa sứ trắng, bưng đến để trên bàn. "Đại nương bán trứng gà nghe nói nô tỳ là nha đầu nhà Tống đại nhân, sống chết cũng không chịu nhận tiền của nô tỳ, nói là đại nhân và phu nhân làm nhiều việc thiện, bọn họ hết sức cảm tạ."

"Vậy ngươi sẽ không thực sự không đưa tiền cho người ta chứ?"


Tiểu Ngọc quay đầu lại trợn mắt nhìn Lê Hoa một cái, Lê Hoa rụt đầu, le lưỡi cười nói: "Nô tỳ nào dám chứ, nếu làm vậy thật, trở về nhất định sẽ bị ngài dùng đạo lý chăm sóc. Nô tỳ thấy bà ấy vui vẻ nói chuyện, nên ném tiền vào gian hàng rồi chạy về đây."

"Vậy còn được… Gọi bà vú đến đây, để cho bà ấy đưa tiểu thiếu gia đi nghỉ ngơi."

Đối với Minh Nhi, Tiểu Ngọc không khỏi có chút áy náy. Mẫu thân nhà người ta mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc con, nàng lại loay hoay chỉ có buổi tối mới rảnh ôm con một lát. Thật may là tính tình Minh Nhi giống phụ thân hắn, không thích khóc lóc, cũng không sợ người lạ, mọi người trong nhà đều rất yêu thương bé.

"Qua ít ngày nữa, Minh Nhi có thể nói rồi…"

Tiểu Ngọc nghĩ tới cảnh dạy nhi tử học nói chuyện thú vị, không khỏi nở nụ cười.

Cứ nghĩ là tháng ba mùa xuân nên ấm áp rồi, không ngờ trong chốc lát thời tiết lại trở nên vô cùng lạnh, Tiểu Ngọc bắt đầu hối hận vì hôm nay không ngồi kiệu ra ngoài.

Vốn tưởng rằng chỉ đi tới khu phố lân cận mua cuộn vải để may bộ đồ mới cho con trai, đường không bao xa, không cần làm phiền kiệu phu. Ai biết đi một đoạn mới phát giác, rét tháng ba vẫn có đủ uy lực, gió lạnh vù vù thổi vào trong cổ, Tiểu Ngọc không khỏi run rẩy một chút.

"Phu nhân, ngài lạnh không?"

Lê Hoa đi theo sau lưng Tiểu Ngọc, nhìn Tiểu Ngọc khẽ run, vội vàng tiến lên đỡ nàng.

"Ta cũng không phải bảy tám chục tuổi, không cần dìu đỡ ta. Không sao, chỉ là run cả người. Đi một chút sẽ ấm, đi thôi!" Tiểu Ngọc cảm giác có lẽ mình ở trong nhà quá lâu rồi, thân thể mới không chịu nổi gió rét như vậy. Ra ngoài nhiều hít thở không khí mới mẻ mới tốt!

"Ah, đây là cái gì?"

Tiểu Ngọc đi ngang qua bên cạnh miệng giếng, nhìn thấy có một gói đồ nhỏ đặt ở chỗ đó không ai trông nom.

Nàng tò mò tiến lên liếc mắt nhìn: "Cái bọc này có phải ai đó làm rơi không? …A!"


Tiểu Ngọc kêu lên một tiếng, mới vừa rồi nàng đến gần nhìn mới phát hiện đó là một đứa trẻ nhỏ!

"Làm sao nơi này lại có một đứa bé?"

Tiểu Ngọc cũng không quan tâm trên đất bẩn, ngồi xổm xuống ôm đứa bé vào trong ngực. Nhưng đứa bé kia cả người lạnh lẽo, đã không còn hơi thở nữa.

Bên cạnh có vị đại nương tới đây múc nước, nhìn thấy Tiểu Ngọc kích động như thế, thở dài nói: "Tiểu nương tử nhất định là người từ nơi khác đến rồi? Loại chuyện như vậy, vẫn thường có, không cần ngạc nhiên!"

Trong lòng Tiểu Ngọc cực kỳ khó chịu, đứa bé này nhìn dáng vẻ cũng là mới ra đời, còn là một bé gái mềm mại. Tại sao lại bị người ném đến nơi này?

Đại nương kia vừa múc nước vừa nói: "Tiểu nương tử, cô đừng đau lòng..., chúng ta đều thấy nhưng không thể nói gì."

Tiểu Ngọc nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống, định để gia nhân đến đưa bé ra ngoài thành an táng. Nàng lau nước mắt bên khóe mắt, hỏi đại nương kia: "Đại nương, thường có đứa bé bị để lại bên cạnh giếng này sao?"

Đại nương kia gật gật đầu nói: "Đúng vậy! Phong tục hiện nay như thế, cũng không biết trách ai!" Dứt lời, lại thở dài mấy tiếng, xách theo thùng nước rời đi.

Đến đây, Tiểu Ngọc cũng không còn tâm tình đi mua vải nữa. Nàng nghĩ vị đại nương kia nói "Phong tục hiện nay", đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

Nàng trở về phủ gọi quản gia vốn làm việc trong phủ đến hỏi, mới hiểu được cái gì gọi là "Phong tục hiện nay ", chính là "Dìm chết con gái"!

Trọng nam khinh nữ, vốn chính là hiện tượng cố hữu trong xã hội phong kiến, Tiểu Ngọc không thấy có gì kỳ lạ. Nhưng mà người Tống đối đãi với nữ nhi, coi như là tương đối khoan dung, chẳng những luật pháp quy định nữ nhi có thể thừa kế một phận gia nghiệp, ngay cả đồ cưới khi nữ nhi xuất giá, từng nhà đều chuẩn bị tốt. Con gái thời Tống mặc dù đi học không nhiều lắm, nhưng cha mẹ cũng tự trọng không cam tâm, trong nhà bần hàn thì đưa đi học dệt, nấu nướng, hoàn cảnh hơi tốt một chút, còn dạy tập cầm kỳ thư họa, địa vị của con gái trong nhà cũng không quá thấp.

Nhưng ở Hải Châu này, không biết từ lúc nào đã bắt đầu có cách nói "Dưỡng nữ vô dụng", cho là nuôi lớn một đứa con gái phí quá nhiều sức, chỉ cần nuôi sống sinh kế mới tốt. Cho nên khi người dân địa phương sinh con gái, đa số là dìm chết, hoặc là ném ra đầu đường cuối ngõ, bên cạnh giếng bờ sông, mặc kệ tự sinh tự diệt.


Tiểu Ngọc chợt hiểu, thảo nào trong cô nhi viện của nàng ít có bé gái, nàng còn tưởng rằng là trùng hợp, thì ra là rất nhiều nữ hài tử vừa sinh ra đã bị cha mẹ ném chết chìm rồi.

Nghe xong quản gia nói, trong lòng Tiểu Ngọc không cách nào bình tĩnh, nhiều lần nước mắt sắp chảy ra, bị nàng liên tục nhịn xuống.

Tại sao có thể như vậy? Đều là đứa con bản thân hoài thai mười tháng đau khổ cay đắng sinh ra, là máu mủ ruột thịt của chính mình, làm sao có thể ác tâm giết chết con bé như vậy?

Rất nhiều người nhìn thấy đứa bé của người khác ngã xuống nước, cũng sẽ cuống quýt nói: "Không xong, không xong, con cái nhà ai rơi xuống nước, nhanh đi cứu!" Chẳng lẽ đứa con ruột thịt của mình, mới vừa ở trong bụng chui ra, đã đành giãy giụa với sống chết sao?

Ngay cả nông phu nhìn thấy gà vịt của mình rơi vào hố phân, cũng sẽ gấp gáp vớt lên, chẳng lẽ con gái của mình đang sống, có mày có mắt, có thể cười có thể khóc, lại nhẫn tâm nhìn con bé giãy giụa đến chết trong đó sao?

Lại nói, hay là sức mạnh của "Phong tục" sao! Tiểu Ngọc hiểu, rất nhiều người cả đời đều sống ngây ngô dại dột, thường là người khác nói cái gì làm cái gì, hắn cũng đi làm theo, không hỏi tốt xấu. Chỉ cần có thể từ từ sửa đổi phong tục này, người sau tự nhiên theo phong trào, nếp sống dìm con gái, vứt bỏ con gái có lẽ sẽ từ từ được thay đổi.

Chuyện này, còn phải dựa vào Tống Tiềm mới được.

Tống Tiềm nghe thấy Tiểu Ngọc nói tình hình này, tâm tình cũng rất trầm trọng.

Loại phong tục này, đối với sinh sản của địa phương là một loại phá hoại cực lớn, chỉ là những người này còn chưa ý thức được.

Có câu nói, nam cày ruộng nữ dệt lụa. Chỉ có nam cày ruộng, mà không có nữ dệt lụa, vậy làm sao được? Hơn nữa, dìm con gái đã thành phong trào, sau này thiếu nữ trưởng thành sẽ giảm bớt, nam tử kia phải tìm ai để lập gia đình, nhân khẩu ở đây không phải sẽ giảm xuống nhanh chóng sao?

"Loại phong tục này, nhất định phải thay đổi!"

Tống Tiềm vỗ bàn đọc sách, phẫn nộ nói. Hắn cũng cực kỳ thống hận chuyện dìm chết máu mủ ruột thịt này, đặt thiên lý luân lý làm người ở chỗ nào?

Tiểu Ngọc nói: "Đúng vậy, việc giết người cường đạo, đánh người cướp của, còn phải bị bắt đến nha môn tra hỏi phân định, tất cả đều vì đền mạng cho khổ chủ đấy. Huống chi đó chỉ là giết người ngoài, giết người trong nhà không phải hoang đường hơn sao? Tại sao lại không cần đến công đường chịu thẩm vấn?"

Tống Tiềm gật đầu nói: "Rất đúng, nhưng mà phải làm như thế nào, mới có thể làm cho phong tục này thay đổi được đây…"


Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra thì, chuyện này phải dày công, không thể một lần là xong. Thay đổi phong tục, nói dễ vậy sao? Thiếp nghĩ, nên thiết lập chế độ thưởng phạt, không dìm con gái thì thưởng, dìm con gái thì trừng phạt, làm vậy hiệu quả sẽ nhanh hơn một chút."

Tống Tiềm nói: "Ừ, cái này còn phải bàn bạc tỉ mỉ, cũng không gấp được… Nhưng mà, thực hiện giáo dục cảm hóa, mới là quan trọng nhất."

Tiểu Ngọc đồng ý với cách nhìn của Tống Tiềm. Thưởng phạt chỉ có tác dụng phụ giúp, nếu như thực sự muốn thay đổi phong tục dìm con gái của nơi này, thì phải khiến dân chúng chân chính biết được dìm con gái là sai lầm, đấy mới là hợp lý.

Buổi tối tại đây, vợ chồng Tống Tiềm đã đưa ra quyết định, để cho hơn mười năm sau khi bọn họ rời khỏi Hải Châu vẫn còn có người không ngừng nhớ về đôi vợ chồng quan ngự sử nhân từ này. Bọn họ lưu lại cho Hải Châu, không chỉ là vạn mẫu ruộng tốt, cũng không chỉ là giao thương phồn vinh trên biển, quan trọng nhất là khiến người Hải Châu thay đổi những thứ phong tục cổ hủ kia, cứu vớt sinh mệnh của vô số bé gái…

Dĩ nhiên, đây đều là chuyện sau này.

Khi đã bớt bận bịu chính vụ và chuyện bài trừ hủ tục, mỗi ngày Tiểu Ngọc vẫn ở trong “Nhạc viên” chăm sóc những đứa bé nàng thu nuôi như cũ. Rất nhiều đứa bé là dân lưu lạc chạy đến, trên người đều mang đầy sẹo hoặc vết thương có mủ lở loét, Tiểu Ngọc lập tức bắc một cái nồi lớn trong sân, nấu một nồi thuốc tắm tam hoàng đậm đặc.

Cảm giác này, thật hoài niệm!

Ngủi mùi thuốc tắm tam hoàng quen thuộc, Tiểu Ngọc cảm thấy như được trở lại khoảng thời gian khi mới chữa bệnh cho Tống Tiềm. Khi đó, Tống Tiềm vẫn còn là một thiếu niên cả người đầy máu mủ, toàn dựa vào thuốc tắm tam hoàng này để ổn định bệnh tình của hắn trước. Loại thuốc này vừa rẻ vừa hiệu quả, thích hợp nhất cho bọn nhỏ dùng lâu dài.

"Phu nhân, phu nhân, chén thuốc này có ăn được không?"

Có một chú mèo ham ăn nhìn khói dày đặc toát ra từ trong nồi, ngậm đầu ngón tay hỏi.

Tiểu Ngọc khẽ cười một tiếng: "Không ăn được đâu! Rất đắng!"

"Ọe… Phì phì…"

Thì ra có một đứa bé khác còn tham ăn hơn đã len lén dùng đầu ngón tay chấm một chút, mới vừa đưa vào miệng đã thấy vô cùng đắng, vội vàng phun ra ngoài.

"Nhìn xem, đã nói là không ăn được rồi mà!" Tiểu Ngọc vội vỗ lưng cho đứa bé kia, vừa ngẩng đầu lên, nàng chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi vào cửa chính Nhạc viên.

Thích Thăng? Sao hắn lại tới đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui