Edit: Pa
Ngày hôm qua tuyết rơi cả đêm, buổi sáng thức dậy, Thẩm Thanh vừa mở cửa sổ liền thấy một mảng trắng xóa, mênh mông.
Từ đỉnh núi xa xăm cho đến những viên ngói trước mặt, từ ngọn cây cao đến nền đất thấp đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày.
Gió cuốn theo tuyết lạnh buốt nhưng trong nhà đốt giường đất [1] nên vẫn ấm áp.
Thẩm Thanh khoác thêm áo rồi đi xuống bếp.
Điền Dã đang ra sức nhồi bột, Mãnh Tử đứng bên cạnh học theo dáng vẻ của anh trai, cũng nhồi một cục bột nhỏ bằng cái bánh bao.
Hai anh em tay chân bận rộn, cười nói bên bếp lò, Đại Hắc quanh quẩn dưới chân hai người, không khí vô cùng ấm áp.
Điền Dã nhìn thấy Thẩm Thanh tới liền với cái nắp nồi đậy lại tranh thủ cho bột nghỉ một lúc, sau đó lại giục Mãnh Tử đi rửa tay dọn cơm, anh lau tay rồi đưa Thẩm Thanh vào trong.
"Cảm giác thế nào?"
"Vẫn ổn, có lẽ năm nay chưa sinh được."
Điền Dã đỡ Thẩm Thanh, để cậu ngồi xuống ghế đã lót đệm.
"Nhóc con thật lề mề"
Chờ Mãnh Tử dọn cơm xong, ba người liền quây quần bên bàn ăn.
"Chị dâu, đây là cháu trai hay cháu gái ạ?" Mãnh tử vừa nhai cơm vừa hỏi.
"Chị dâu cũng không biết được" Thẩm Thanh gắp cho Mãnh Tử một cái đùi gà.
"Mãnh Tử muốn có cháu trai hay cháu gái nào?"
"Ừm, cháu gái đi ạ, bé gái đều đáng yêu.
Mà thôi vẫn cháu trai đi ạ, về sau em sẽ mang nó đi leo núi, trèo cây, bắt cá."
Mãnh Tử tay ôm bát cơm vui vẻ, hí hửng tưởng tượng liền Điền Dã táng cho một đũa lên đầu.
"Ăn cơm của ông đi, muốn cái gì mà muốn"
Bỗng nhiên Thẩm Thanh bất động, Điền Dã thấy Thẩm Thanh nhăn mặt lại liền hoảng sợ, vội vàng buông đũa hỏi: "Sao thế?"
"Bên dưới, hình như vỡ ra" Thẩm Thanh chết lặng ôm lấy bụng không biết phải làm sao.
Điền Dã nhìn xuống dưới ghế đã tích một vũng nước mới phản ứng lại: "Không xong rồi, vỡ nước ối"
Anh vội vàng khoác áo chạy ra ngoài.
Vừa đi vừa quay đầu lại kêu: "Mãnh Tử, đưa chị dâu vào phòng anh đi tìm thầy lang"
"Dạ, Dạ!" Mãnh Tử vội vàng buông chén đũa đưa Thẩm Thanh vao phòng.
Lúc ở trên bàn Thẩm Thanh chỉ cảm thấy có gì đang chảy xuống nhưng vừa nằm trên giường đột nhiên một cơn đau ập đến.
Thẩm Thanh sợ dọa đến Mãnh Tử đang đứng bên cạnh đành cắn chặt chăn, chịu đựng từng cơn gò chuyển dạ [2].
Điền Dã hoảng loạn chạy ra khỏi cửa, đi hỏi mấy nhà mà vẫn không biết thầy lang đang chúc tết ở chỗ nào.
Cuối cùng anh mới tìm được ông ấy ở nhà trưởng thôn uống rượu, thầy lang tươi cười gọi lại, định mời Điền Dã mấy ly, ai ngờ chưa kịp nói gì thì bị anh khiêng lên vai.
"Có, có chuyện gì xảy ra thế?" Trưởng thôn và thầy lang đều bối rối.
"Vợ cháu đẻ rồi." Điền Dã gào lên, còn chưa kịp thở dốc, đã hổn hà hổn hển khiêng thầy lang trên vai chạy về nhà.
Trên bờ ruộng có mấy đứa nhỏ mập mạp đang túm tụm ngồi xổm đốt pháo.
Xa xa, làn khói mỏng nhẹ nhàng bay lên từ mấy chiếc đèn lồng treo trước cửa.
Những thửa ruộng bậc thang trống trải bị bao phủ bởi lớp tuyết dày trắng xóa.
Tuyết dày đến tận mắt cá chân, chân dẫm xuống còn vang lên những tiếng bịch bịch.
Điền Dã chẳng còn nghe thấy gì nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm về hướng chiếc lồng đèn treo trước cửa ấy, co chân nhảy qua một rãnh nước.
Cuối cùng cũng về được đến nhà, Thầy lang được thả xuống mặt còn khó coi hơn cả Thẩm Thanh.
Ôm lấy vùng bụng bị bả vai cứng như đá cộm lên cả một quãng đường rồi hổn hển nói:
"Cháu, cháu vội cái gì? Làm ta sợ sợ muốn chết"
"Thầy lang, thầy xem đi em ấy giờ đang vô cùng đau đớn"
Thầy lang nghe xong vội vã chạy vào trong, chẳng bao lâu tiếng bé con khóc "oe oe" từ phòng vọng ra.
"Chà, là một bé trai, cháu xem đi."
Điền Dã vội vã mang tã lót đã chuẩn bị sẵn định bọc em bé lại.
"Ấy, đừng mặc vội.
Phải tắm rửa đã."
"Thầy lang, thầy lang..." Âm thanh yếu ớt của Thẩm Thanh gọi tới: "Phía dưới giống như..."
Bác sĩ thăm dò lại liền thấy.
"Ôi, thế nào lại còn một đứa."
Bác sĩ đứng rửa tay trong chậu, Thẩm Thanh mồ hôi nhễ nhại đang hôn mê, bất tỉnh, chỉ còn lại Điền Dã đứng ở mép giường, gương mặt thất thần, một tay ôm con nhỏ đã tắm rửa sạch sẽ, bên tai còn nghe thấy tiếng oe oe của mấy đứa nhỏ.
"Chao ôi, xin chúc mừng, ta không ngờ là một cặp song sinh long phượng [3], chúc mừng nhé!"
Điền Dã hồi tỉnh, tức giận, đè thấp giọng nói: "Bác còn là thầy lang đấy à.
Bác không nhìn thấy trong bụng có bao nhiêu đứa sao?"
"Thực xin lỗi, ta đã sơ suất.
Vốn dĩ rất ít người lưỡng tính có thể đậu thai, hơn nữa ta cũng chưa từng gặp được người mang thai đôi.
Thực xin lỗi!"
Điền Dã nghĩ đến việc ông thầy lang hồ đồ gây đã sơ suất mà sợ hãi, nhưng nhìn hai đứa con bé nhỏ, nhăn nheo trong tay mình, bất giác cảm thấy đây là niềm hạnh phúc bất ngờ.
Nhà có thêm cục cưng khiến Thẩm Thanh vô cùng bận rộn, ngày nào cũng phải thay tã, ru ngủ, cho con bú.
Điền Dã luôn thích lầm bầm khi con bú.
Vốn dĩ Điền Dã tưởng tượng rất đẹp, khi sinh xong bé con ngậm một núm vú, anh cũng được ăn vú còn lại, không nghĩ tới lại có tận hai đứa, mỗi đứa chiếm một bên còn bản thân mình chỉ có thể đứng ngó.
"Được rồi, ăn nhiều bữa vặt như vậy không tốt đâu."
"Ai ô, em gái nhỏ nấc cụt à? Em no bụng à nha?" Thẩm Thanh mặc kệ anh, vẫn cho bọn nhỏ ăn tiếp, hai đứa bú chán xong mới đưa vào nôi.
Điền Dã vội vàng chạy tới ôm lấy hai bầu vú của mình để mút.
"Sao không còn nữa? Hai đứa nhỏ này làm sao ăn được nhiều thế?"
Thẩm Thanh cười kéo cái đầu đang dính lấy hai vú ra: "Được rồi, đi rồi!"
Điền Dã miễn cưỡng quay lại sân sau để đóng thêm một cái cũi nữa.
Trước đây, khi trưởng thôn đến mai mối cho Điền Dã, anh đã nói với ông rằng mình đang sống cùng thầy Thẩm, hơn nữa Thẩm Thanh còn sắp sinh con cho anh.
Trưởng thôn không thể nào hiểu nổi, ông chỉ nghĩ rằng Điền Dã kiếm cớ từ chối cuộc hôn nhân mà ông giới thiệu.
Thế mà chẳng bao lâu trong nhà họ Điền lại có thêm hai đứa bé, thầy lang còn đích thân đỡ đẻ, cuối cùng trưởng thôn đành chấp nhận sự thật mà ông không thể tưởng tượng nổi.
Thời gian trôi qua, dân làng đã tiếp nhận sự thật rằng có một gia đình nam nam trong làng.
Một số người nói rằng Thẩm Thanh thật ra là phụ nữ, chỉ là cô ấy ăn mặc kỳ lạ, rồi một số người khác lại nói rằng Thẩm Thanh đúng là đàn ông, còn hai đứa nhỏ được họ nhận nuôi.
Cuối cùng, không biết có bao nhiêu phiên bản đã ra đời, nhưng mọi người đều thống nhất một điều, đó là Điền Dã và Thần Thanh đã kết hôn.
_____
[1] Giường đất: Kang (tiếng Trung: 炕; bính âm: kàng ; tiếng Mãn: nahan, tiếng Kazakh: кән) là một nền tảng truyền thống dài (2 mét trở lên) dùng để sinh hoạt, làm việc, giải trí và ngủ thường được sử dụng ở miền bắc Trung Quốc, nơi có mùa đông khí hậu lạnh.
Nó được làm bằng gạch hoặc các dạng khác của đất sét nung và gần đây là bê tông ở một số địa phương.
Phần bếp có thể dùng để nấu nướng, nhà nhỏ sẽ đặt ở trong phòng cũng có thể đặt bên ngoài tạo thành gian bếp riêng biệt.
[2] Cơn gò chuyển dạ: Cơn gò tử cung trước khi sinh con.
[3] Song sinh long phượng: một cặp sinh đôi trai gái..