Chương 41
Editor: Vermouth
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Đàn xuống giường, sửa sang lại quần áo: “Ngày thành thân nàng có thể thấy. Giờ không còn sớm nữa, Cô về trước đây.”
Minh Hoàn gật đầu: “Được.”
Nàng từ trên giường ngồi dậy: “Điện hạ trở về cẩn thận.”
“Đến ôm Cô một cái.” Lưu Đàn nói: “Vừa rồi Cô thấy nàng ôm Minh Ly, Cô thấy ghen tị.”
Tai Minh Hoàn đỏ hơn, nàng xuống giường, ôm Lưu Đàn một lát: “Được rồi, điện hạ về đi.”
Lưu Đàn đi rồi, Minh Hoàn lại đóng cửa lại, khẽ thở dài. Nàng chậm rãi giơ tay lên chạm lên môi mình.
Vừa rồi bị Lưu Đàn hôn có hơi đau, chắc là bị hắn cắn bị thương rồi. Minh Hoàn đi đến trước gương trang điểm, nhìn thử, quả thật bị hắn cắn bị thương. Minh Hoàn tìm thấy trên bàn một lọ thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên môi mình, xoa nhẹ mấy cái rồi thở dài. Tính tình Lưu Đàn quá thô lỗ, nàng bị cắn thành như vậy, không biết ngày mai có thể lành không.
Nàng bôi thuốc mỡ, cầm lược nhẹ nhàng chải tóc rồi mới bảo Sào Ngọc bưng nước vào để nàng rửa mặt súc miệng một lần rồi mới đi ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Váy cưới vốn nên là bên Minh Hoàn chuẩn bị, ngày hôm sau, Minh Hoàn vừa tỉnh dậy, Sào Ngọc vừa mặc y phục cho nàng vừa nói là phủ Mục vương đưa đến vài thứ làm quà sinh nhật cho nàng.
Minh Hoàn lúc này mới nhớ ra, mình sắp cập kê rồi, ba ngày nữa phải làm tiệc lớn mời khách, phụ thân và huynh trưởng chắc chắn là bận chuyện này.
Lưu Đàn bảo người chuyển quà đến trong viện Minh Hoàn, có mấy cái rương trông rất nặng nề, cũng có mấy cái rương khá nhẹ, Lưu Đàn cố ý dặn dò để Minh Hoàn tự tay mở ra.
Minh Hoàn bảo người đưa vào trong phòng mình, sau khi mở ra một cái rương rất nhẹ, rơi vào mắt là một bộ áo cưới và mũ phượng rực rỡ.
Nàng thật không ngờ, Lưu Đàn bên kia thật sự đã vội vàng chuẩn bị xong tất cả để vài ngày nữa cưới nàng. Minh Hoàn lúc đầu cảm thấy Lưu Đàn lúc trước đang nói đùa, nhìn thấy bộ váy cưới này nàng mới nhận ra là Lưu Đàn nghiêm túc. Sau khi nàng cập kê thì lập tức phải xuất giá rồi.
Ngón tay Minh Hoàn chậm rãi vuốt ve mũ phượng, Lưu Đàn cực kỳ để tâm đối với chuyện của nàng, sợ ngày nàng mang mũ phượng cổ bị đè nặng rồi đau nhức cho nên cũng không yêu cầu hoa lệ quá, không bảo thợ khảm nạm quá nhiều đá quý lên, kiểu dáng mũ phượng đơn giản, chỉ có chín viên đá quý đều là bồ câu huyết hồng, lớn bằng quả trứng cút, khảm nạm vừa đủ thôi.
Váy cưới cũng không dày cộm nặng nề, trời nóng nực, nàng mặc váy cưới quá dày quá nặng thì sẽ khó chịu nóng bức cho nên chất liệu sờ vào phải mát mẻ, chế tác tinh xảo, tơ vàng chỉ bạc, thêu thùa lộng lẫy.
Các cô nương đều thích quần áo và trang sức đẹp, Minh Hoàn rất hài lòng với váy cưới, mặc dù nàng không biết kích thước có vừa hay không nhưng nghĩ đến dáng người mình mảnh mai, chắc hẳn có thể mặc vừa, hiện tại thử chỉ sợ bất cẩn làm bẩn, không hay lắm.
Nàng đóng nắp rương lại rồi mở tiếp một cái ra, sau khi mở ra, Minh Hoàn sửng sốt, sao bên trong vẫn là váy cưới và mũ phượng?
Nàng mở hết rương nhỏ tương đối nhẹ ra, phát hiện bên trong toàn là mũ phượng và váy cưới, khoảng chừng bảy bộ.
Minh Hoàn không hiểu rõ ý Lưu Đàn lắm, ý là bảo nàng trong vòng một ngày thay bảy bộ sao? Hay là nói, hắn muốn cưới bảy vương phi vào cửa liền một lúc.
Minh Hoàn khép rương lại, nàng còn chưa ăn bữa sáng, sau khi xem xong, Minh Hoàn ra phòng ngoài ăn cơm.
Sào Ngọc ở bên cạnh hầu hạ.
Sào Ngọc nói: “Hiện tại vào lúc này đã có rất nhiều người đến rồi ạ, người ta nghe nói người đính hôn với Mục vương điện hạ, chẳng mấy chốc sẽ thành hôn, dù là quan hệ trước kia không thân cũng đều đến ăn mừng đấy ạ.”
Minh Hoàn nhấp một miếng cháo, nói: “Hôm nay nhiều người, chờ lát nữa ngươi đến chỗ quản gia đón khách, ngươi là người thông minh, nếu xảy ra chuyện gì, bất cứ khi nào cũng có thể trở về nói cho ta để ta nghĩ cách xử lý.”
Sào Ngọc cười nói: “Dạ dạ dạ, nô tỳ đã biết, tiểu thư, người đúng là người thích bận lòng.”
Dùng bữa sáng xong, Minh Hoàn vào phòng của mình, xem qua mấy cái rương đồ khác Lưu Đàn đưa đến.
Đều là châu báu đồ gốm bằng ngọc, trông rất quý giá, chỉ cần đưa một món là được, thế mà Lưu Đàn đưa đến mấy rương liền.
Minh Hoàn căn dặn thị nữ trong viện vài lời, tiếp đó nàng đi ra ngoài, căn dặn hạ nhân lo việc chính phải tiếp đãi khách khứa thật tốt, ba ngày này tuyệt đối đừng có sai sót gì để làm mất mặt mũi Minh gia.
Sau khi trở về, Minh Hoàn nghỉ ngơi một lát, vừa uống một chén nước trà, cửa viện bên kia bị gõ mở, Sào Ngọc trở về.
Sào Ngọc đi thẳng vào phòng Minh Hoàn, nói: “Tiểu thư, phụ thân nghiện rượu của Điền Vũ Vận chẳng biết nghe được tin tức từ chỗ nào, nghe nói tiểu thư người làm lễ cập kê, mở tiệc thiết khách, lão gia và đại công tử không gửi thiệp mời cho ông ta, ông ta đến náo loạn, chỉ là không dám náo loạn ở cửa lớn, chỉ dám ở cửa nhỏ làm ầm ĩ la hét muốn gặp lão phu nhân.”
Sắc mặt Minh Hoàn có hơi trầm xuống, nàng nói: “Đi với ta đến chỗ lão phu nhân.”
Đến chỗ Sở thị, nói cho Sở thị chuyện này. Sở thị thở dài, nói: “Đang êm đẹp, Mục vương điện hạ đánh Vận Nhi của ta, làm hại Vận Nhi thê thảm chết đi, hắn thì được xả giận rồi, kết quả lại làm cho nhà chúng ta gặp nạn.”
“Lão phu nhân là đang trách cứ Mục vương điện hạ sao?” Minh Hoàn ngước mắt, ngữ khí có chút lạnh lùng.
Sở thị vội vàng nói: “Không, ta chỉ thuận miệng nói mà thôi.”
Minh Hoàn nói: “Lúc trước đến phủ Mục vương, Mục thái phi chỉ mời một mình con, là người và biểu tỷ đòi đến, biểu tỷ vào trong rồi còn không tuân theo quy củ, tùy tiện vào cấm địa, còn không cho Mục vương trừng phạt sao? Lúc ấy không liên lụy đến Minh gia đã là Mục vương điện hạ rộng lượng lắm rồi. Còn phụ thân biểu tỷ, lòng tham ông ta không đáy, lần trước đã lấy một món bạc rồi, bây giờ nhân lúc nhà ta có việc mừng lại đến đòi bạc, tiểu nhân như vậy vì sao lão phu nhân không đi trách hắn mà lại đi trách Mục vương điện hạ?”
Đến lúc này, rốt cuộc không bằng lúc trước, Sở thị sợ Mục vương Lưu Đàn, Minh Hoàn là nữ nhân của Mục vương, bà cũng không dám nặng lời, chỉ nói: “Hoàn Hoàn còn chưa xuất giá mà đã nói hộ người ngoài rồi.”
Sắc mặt Minh Hoàn bỗng nhiên thay đổi: “Lão phu nhân, con chỉ là đang nói đạo lý với người, từng câu từng chữ không phải là con thiên vị Mục vương mà là chuyện này, quả thực là Điền gia sai. Là người bênh người ngoài, lúc trước thiên vị biểu tỷ, bây giờ lại không trách tội phụ thân biểu tỷ.”
Trong lòng Sở thị thật ra cũng hối hận, bà cũng trách người Điền gia không biết tốt xấu là gì. Nhưng mà, chỉ cần bà thừa nhận chuyện này ở trước mặt Minh Hoàn thì chẳng khác nào nói cho Minh Hoàn rằng trước kia bà làm sai. Sở thị sống lâu như vậy, trọng nhất sĩ diện, sao có thể ở trước mặt Minh Hoàn thừa nhận sai lầm trước kia của mình.
Lúc này, một thị nữ bên ngoài tiến vào nói: “Lão phu nhân, Mục vương điện hạ và đại công tử đến ạ.”
Sở thị kinh hãi: “Bọn họ... mau mời vào đi.”
Sau đó, một nam tử áo trắng và một nam tử áo tím đi vào. Minh Ly ngày thường tuấn tú hơn người, áo trắng giản dị, Lưu Đàn thì tuấn tú xuất chúng, áo tím cao quý, hai người tiến vào, Minh Ly hành lễ: “Lão phu nhân.”
Sở thị chống quải trượng đứng lên: “Lão phu nhân bái kiến Mục vương điện hạ.”
Lưu Đàn lạnh nhạt gật đầu.
Minh Hoàn xoay người: “Đại ca, điện hạ, tại sao hai người lại đến chỗ này?”
“Là Mục vương điện hạ muốn thăm muội, từ Yên Châu đến Mục Châu, muội đi đường vất vả, nghỉ ngơi hai ngày không biết có nghỉ ngơi tốt hay không.” Minh Ly nói: “Vào lúc này, sao muội lại đến chỗ lão phu nhân vậy?”
Sắc mặt Sở thị hơi khó coi, bà sợ Minh Hoàn lặp lại một lần những lời bà vừa nói ở ngay trước mặt Lưu Đàn.
Mắt phượng của Mục vương Lưu Đàn uy nghiêm, không phải một gương mặt dễ chọc.
Minh Hoàn nói: “Phụ thân của biểu tỷ đến, nói là muốn lấy chút bạc. Lúc trước biểu tỷ qua đời là tỷ ấy sai, phụ thân của tỷ ấy cứ tới làm loạn, rõ ràng là vơ vét chúng ta.”
Lưu Đàn cũng nhớ ra: “Biểu tỷ nàng? Là nữ nhân phạm sai lầm lúc trước ư?”
Minh Hoàn gật đầu.
Lưu Đàn mỉm cười, mắt phượng lướt qua Sở thị rồi nhìn về phía Minh Hoàn: “Chuyện này không đáng để nàng lo lắng, trực tiếp thả nô bộc hung dữ trong phủ ra đánh cho ông ta một trận rồi đuổi đi. Mấy ngày này là ngày đại hỷ, nàng không thể kinh hãi, để cho ông ta nếm chút khổ sở, cố gắng không lấy mạng của ông ta là được. Ngày khác còn đến nữa thì cứ đánh chết rồi ném ra bãi tha ma. Đối phó với hạng người vô lại thì phải dùng cách thức vô lại như vậy.”
Hắn nói rất nhẹ nhàng trôi chảy, Sở thị lại rùng mình, bà tuổi đã cao rồi nên sao có thể không nhìn ra, ánh mắt Lưu Đàn nhìn về phía bà không có ý tốt.
Minh Hoàn nói: “Điện hạ, ngài chỉ toàn nói những chủ ý ngu ngốc, đánh chết người bị báo quan đấy.”
“Yên tâm, ông ta đuối lý trước, đánh chết còn nhẹ lắm. Chọc đến nàng mới là nặng, Cô còn có vài chuyện muốn nói với nàng, chúng ta cùng đi ra ngoài đi.”
Minh Hoàn và Minh Ly cáo từ Sở thị.
Bọn họ vừa rời đi, Sở thị mới dám thở phào một hơi. Vừa rồi lúc Lưu Đàn ở đây, bà thật sự không dám nói lời nào. Bà ở Minh gia là trưởng bối, có thể oai phong tùy ý nhưng Lưu Đàn không có chút quan hệ gì với bà nên hắn sẽ không coi bà ra gì. Vừa rồi Lưu Đàn mỉm cười nói cũng làm cho Sở thị cảm thấy tàn nhẫn, hở ra là lại muốn giết người, những người bề trên này và người nhà bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
Chờ sau khi rời khỏi, Lưu Đàn nói: “Tên vô lại Điền gia kia Cô sẽ bảo thuộc hạ đi xử lý, Hoàn Hoàn, không cần nàng quan tâm.”
Minh Ly và Lưu Đàn hợp tính nhau, cùng là nam nhân nên không cảm thấy Lưu Đàn làm vậy có gì quá đáng. Thời gian trước, nếu không phải Sở thị ở đây, Minh Ly đã bảo người ra đánh phụ thân Điền Vũ Vận.
Lưu Đàn lại nói: “Đại ca, Cô đưa Hoàn Hoàn trở về trước, huynh đi tiếp đãi khách khứa đi.”
Lưu Đàn lớn hơn Minh Ly, ngày thường đều gọi thẳng tên Minh Ly, Minh Hoàn gọi hắn là đại ca, Lưu Đàn cũng gọi một tiếng là đại ca, trong lòng Minh Ly ngũ vị tạp trần*. Muội muội còn chưa xuất giá thì Mục muội phu đã đổi cách xưng hô rồi.
*Cảm xúc ngổn ngang, khó nói.
Trên đường trở về, Minh Hoàn hỏi: “Điện hạ, sao ngài bảo người đưa đến nhiều bộ váy cưới như vậy?”
Lưu Đàn nói: “Thời gian eo hẹp, không làm được nhiều hơn để nàng chọn lựa cho nên chỉ đưa bảy bộ đến, lát nữa về, nàng mặc thử một lần, cảm thấy cái nào đẹp thì mặc.”
Lưu Đàn thật sự rất thích nhìn Minh Hoàn mặc các loại quần áo, cô nương mà, tất nhiên phải mặc thật xinh đẹp. Còn giống như Minh Hoàn hiện tại, khép kín mít cổ áo, mặc quy củ giản dị, có chút nhàm chán.
Minh Hoàn nói: “Vậy cũng quá phô trương lãng phí rồi, chỉ dùng một bộ, còn lại để đó, điện hạ...”
“Cô có năng lực nuôi nàng mà.” Lưu Đàn sờ lên tóc Minh Hoàn: “Hơn nữa, váy cưới không phải chỉ trong ngày thành thân mới có thể mặc, sau khi thành thân, nếu đêm nào nàng có hứng thú thì có thể thay mấy bộ cho Cô xem.”
Lưu Đàn làm việc trước giờ muốn sao làm vậy, chỉ cần hắn vui vẻ, căn bản không quan tâm cái khác.
Kiếp trước, ở trong vương phủ, Lưu Đàn dành riêng phòng trống ra để cất quần áo châu báu cho Minh Hoàn, nhiều loại quần áo còn lộng lẫy và quyến rũ táo bạo hơn cả nương nương trong cung mặc.
Nhưng mà, tiếc là, kiếp trước Minh Hoàn chưa bao giờ mặc cho hắn xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...