Chương 20
"...Giai điệu thân thương ấy
Đã không thể vang lên lần nữa
Phải chăng chúng ta đã trốn tránh
Kết cục vốn đã được định này..."
Vương Thiếu Đình không ngày nào không hành hạ Hoa Phi Phi, bằng cách này hay cách khác hắn đều làm đến cậu đầu óc quay cuồng khóc lóc van xin.
Hôm đó hắn cùng cậu không có làm gì khiến cậu vô cùng ngạc nhiên.
Hắn tựa đầu vào vai cậu kể chuyện bên ngoài cho cậu nghe, chuyện công ty, chuyện đối tác, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, rồi hắn nói ngày mai phải đi công tác nước ngoài 3 ngày, bảo cậu ở nhà phải ngoan ngoãn.
Hoa Phi Phi nghe xong câu nói của hắn mắt lóe sáng, môi mỉm cười thực vui vẻ, hôm nay cậu không có phản khán hắn chỉ là thuận theo ngồi ngoan ngoãn nghe hắn nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn hắn thật lâu rồi cười rất tươi.
Với loại tiến triển nhanh như vậy hắn cũng thực bất ngờ, nhưng như vậy rất tốt, hắn vuốt tóc cậu, đặt lên môi cậu nụ hôn ngọt ngào, ôm cậu từ ban công quay về phòng ngủ, đặt cậu nằm xuống đắp chăn cẩn thận hai người an an bình bình ngủ một giấc đến sáng.
Cậu cười nhưng thật ra lòng luyến tiếc khôn nguôi, phải chi ban đầu hắn đối cậu tốt như vậy thì cậu hoàn toàn không có lý do rời khỏi hắn, vĩnh viễn muốn cùng hắn ở một chỗ.
Đáng tiếc...!Hắn chính là vô số lần thương tổn cậu, cậu hiện tại chỉ cần nhìn thấy hắn thống khổ liền dâng trào.
Đứa con kia của cậu đã chết dưới tay cha nó, hắn còn không thương tiếc cho rằng nó là con của người khác.
Cậu chỉ còn biết cười khổ, thân phận thấp hèn như cậu chỉ là món đồ cho hắn tiêu khiển, có tư cách đòi hắn yêu thương tin tưởng sao ?
Sáng hôm sau hắn ra khỏi nhà thật sớm, lúc cậu thức dậy mặt trời đã chiếu thẳng vào mặt.
Hoa Phi Phi khẽ cười, cảm giác này thật giống ngày trước, lúc nào cậu thức dậy bên cạnh cũng đều là một khoảng không trống rỗng.
Trương quản gia lên phòng đánh thức cậu, Hoa Phi Phi nhìn ông thật lâu rồi nói ra suy nghĩ của mình.
Ông cũng thực thương đứa cháu kết nghĩa này, trước sau gì thiếu gia cũng lấy vợ, giữ cậu lại cũng chỉ làm cậu thêm đau đớn còn làm sự việc thêm rối ren.
Lão gia biết được chuyện này, e rằng cậu sẽ có kết cục không tốt.
Trương quản gia đưa cho cậu một số tiền, đó là tiền riêng của ông, để cậu còn có thể xoay sở.
Hoa Phi Phi mừng rỡ liên tục cảmm ơn ông, lúc cậu đi khỏi Vương gia cũng không dám quay lại chỗ lúc trước nữa.
Cậu đến buồng điện thoại công cộng gọi cho Hứa Thiên Ân rồi mua vé tàu hỏa, chạy trốn đến một nơi thật xa.
Nơi hắn vĩnh viễn không tìm thấy cậu.
Hoa Phi Phi ngồi trên tàu, một trận buồn nôn kéo đến, cậu liên tục chạy ra chạy vào buồng vệ sinh trên tàu, ba ngày trời trên tàu hoàn toàn không có gì bỏ bụng, còn liên tục nôn mửa.
Bà lão bên cạnh nhìn cậu lo lắng, bà tốt bụng cho cậu mượn dầu, giúp cậu đi mua cơm, cậu vô cùng cảm động, lúc xuống tàu đưa cho bà một số tiền, nhưng bà không nhận.
Cầm trong tay 10 vạn tệ, cậu đi tìm thuê nhà, còn phải đi làm.
Cậu ngày qua ngày cuối cùng phát hiện ra có một sinh linh đang từ từ trưởng thành trong bụng mình, mỉm cười một cái, đón nhận đứa con này, coi như là món quà cuối cùng hắn tặng cho cậu.
Trong tháng ngày cực khổ cậu cũng là do có quý nhân hỗ trợ nên có thể coi là tạm ổn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...