Mỹ Nam Nhân FULL
Chương 17
Trần Tuyết Sa hôm nay cùng Vương Thiếu Đình đi thử trang phục cưới, sẵn tiện ghé qua trung tâm thương mại mua sắm một chút.
Lúc dừng lại tại cửa hàng trang sức, hắn nhìn thấy trong cửa hàng sách trước mặt xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, bất quá hắn không quan tâm, tiếp tục cùng cô chọn nhẫn.
Hoa Phi Phi ôm thùng carton từ trong cửa hàng đi ra, lúc ngang qua cửa hàng trang sức, cậu đương nhiên thấy hắn, nụ cười trên môi tắt hẳn, sắc mặt trắng bệt, cậu cố gắng tăng nhanh vận tốc đôi chân khiến cậu ngã ra đất.
May mắn cậu quay mặt ra phía khác nên hắn không hề thấy cậu.
Thấy âm thanh náo nhiệt ở gần đó, hắn quay mặt lại nhìn, là một cậu nhóc nhỏ thân ảnh có chút quen mắt, kiểu ngã này hình như hắn đã thấy qua đâu đó.
Đến lúc cậu dọn dẹp xong đi mất hắn mới phát hiện ra, không nói tiếng nào để Trần Tuyết Sa lại, chạy theo bóng hình kia.
Hắn chạy đến một ngả rẽ, dừng lại phân vân một lúc cuối cùng chọn lối rẽ qua bên trái, cậu đang đứng trong thang máy run rẩy nhấn nút, thấy hắn đang chạy tới cậu sợ hãi vô ý buông thùng carton ra, sách đổ rơi xuống chân cậu.
Hoa Phi Phi ngã quỵ, cậu không hề muốn nhìn thấy gương mặt này.
Gương mặt đã từng và đang làm tim cậu từng ngày đau nhói.
Vương Thiếu Đình thấy cậu như vậy trong lòng vô cùng khổ sở, hắn rõ ràng muốn gặp lại cậu nhưng cậu một chút cũng không hề muốn nhìn thấy hắn.
Vương Thiếu Đình lần này quyết định đem cậu về một lần nữa chiếm lại tình yêu của cậu, hắn chạy nhanh vào thang máy.
Lúc hắn vào trong vừa kịp lúc thang máy đóng lại, cậu đi không được ở không xong.
Hắn nhấn nút tầng cao nhất, cơi áo khoác ngoài ra che lên camera.
Hắn giúp cậu nhặt sách đặt vào thùng carton, nhặt xong đặt thùng carton sang một bên, bất ngờ hắn ôm cậu "Phi Phi! Thời gian qua cậu đã đi đâu ?"
Cậu tròn mắt ngạc nhiên không dám cử động.
Để cho hắn ôm cậu chặt đến muốn ngạt thở.
Vương Thiếu Đình thấy người kia không trả lời mình, tưởng cậu không muốn nói chuyện với hắn nữa "Phi Phi, cậu ghét tôi rồi sao ? Hối hận vì năm xưa đem lòng thích tôi sao ?"
Hoa Phi Phi bắt đầu có phản ứng, gật đầu nhìn ra hướng khác "Tôi hối hận rồi, nhưng tôi không ghét anh đâu, tiên sinh!"
"Vậy..." hắn chưa kịp nói xong cậu đã sớm chặn lại "Đừng nói nữa, xin lỗi vì khi đó đã thích anh, Vương tiên sinh! Sau này tôi không dám nữa"
Lần này đến Vương Thiếu Đình hắn bất động, cậu vừa nói gì ? Sẽ không yêu hắn nữa ? Vương Thiếu Đình trong mắt lóe lên tia giận dữ, mặc kệ Trần Tuyết Sa đang cửa hàng trang sức không biết chuyện gì xảy ra, hắn lôi cậu ra xe bắt cậu cùng mình quay về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...