Mỹ Nam Ngư Tiên Sinh Anh Đừng Lại Đây!


Nạp Lan Dương vừa nghĩ như vậy làn da dưới eo đã bị ngón tay thon dài mang theo vết chai do cầm viết lâu ngày mà tạo ra ma sát hai cái.

Tấm lưng cậu lập tức căng thẳng, bất giác dựng người kéo kéo khóe miệng cứng ngắt đáp lại: "Chưa từng..."
Cậu lại không nghĩ giây tiếp theo hắn lại trực tiếp hỏi: "Tại sao không phản kháng?"
Cố tình muốn chọc vỡ nội tâm của cậu.
Lúc nói cái tay còn không ngừng nhúc nhích nơi phần lưng nhạy cảm của cậu, kích thích cậu run rẩy toàn thân, lại mạnh mẽ dùng nó để phụ họa cho lời nói của mình.
Nạp Lan Dương tiến thoái lưỡng nan, trong lúc rối bời lại chỉ biết làm ra hành động bản năng là né tránh.
Ai biết cậu vừa nhích một chút đã cảm thấy mé bên mông có cái gì cộm cộm.

Thế là Nạp Lan Dương trực tiếp hóa thành tượng đá, cực lực chịu đựng trêu chọc của người đàn ông chứ chẳng dám động đậy chút nào nữa.

Đàn ông là động vật thân dưới, suy nghĩ này toát ra trong đầu cậu như sao xẹt, vô học cũng tự thông.


Đồng thời lại khiến cậu ẩn ẩn cảm giác được nguy cơ to lớn đang đến gần mình.

Từng thớ cơ trên người đều ở kêu gào cậu mau chạy, thế nhưng thân thể tàn phế lại khiến cậu bất lực ngồi im tại chỗ chờ đợi nó đến.
Nhưng người đàn ông lại chẳng cho cậu có nhiều thời gian hơn để nghĩ đối pháp.

Thấy cậu không trả lời hắn lại tiếp tục bám theo cậu hỏi: "Tại sao tôi như vậy với em, em lại không phản kháng?"
Ực...
Hơi thở nóng rực của hắn dán lên bên tai, Nạp Lan Dương bất giác nuốt khan một cái, bản năng lại vô thức liếm liếm đôi môi cứ có cảm giác hơi hơi khô khốc, cật lực khiến bản thân đừng quan tâm cảm giác vừa khổ cực đáp: "Sao...!Sao lại không phản kháng...!Tại vì không phản kháng nổi thôi."
"Hôm trước tôi đã phản kháng."
Nhắc đến chuyện hôm đó, cánh tay trên eo cậu có chút khựng lại.
Nhưng chưa đợi cậu kịp nhận ra gì thì đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông mang theo chút nguy hiểm khó nói thành lời ép sát bên tai cậu: "Em như vậy mà là phản kháng? Tôi thấy không phải."
Âm thanh dễ nghe cùng hơi thở nóng rực tràn ngập hocmor nam tính phả hết lên vành tai non mềm của cậu, bỗng chốc đem nó nhuộm cho đỏ chót.
Người bên cạnh lúc nói còn đem cậu kéo sát vào người hắn, cái mông trực tiếp đè lên nơi nào đó tràn ngập tính sự uy hiếp khiến Nạp Lan Dương như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Cậu trong lòng mếu máo lại không thể không cố gắng trấn định mình, làm lơ sự uy hiếp kia cũng như cật lực khiến cho mình không quá kích động mà trông giống như đang hưởng ứng hắn vừa biện giải: "Sau...!Sau đó tôi nghĩ thông."
"Nghĩ thông cái gì?"
Người đàn ông vậy mà tỏ ra rất có hứng thú với câu nói của cậu.

Cái tay hắn đang làm càn trên eo cậu cũng ngừng, trở lại trạng thái lười biếng chống cằm nhìn cậu, đợi cậu nói.
Nạp Lan Dương lại không dám thả lỏng tinh thần chút nào dù bên ngoài cậu cố gắng khiến cho thân thể mình mềm đi, để hưởng ứng với lời cậu sắp nói ra một chút cho có sức thuyết phục hơn.

Sau đó cậu nói: "Tôi nghĩ...!Cả hai đều là nam nhân, sờ một cái cũng không chết gì."

Ai biết cậu vừa nói xong không khí xung quanh bỗng trở nên mát lạnh như tuyết trong ngày đông khiến cậu không khỏi đánh cái rùng mình.
Thôi xong...!Nạp Lan Dương chết trong lòng một chút khi muộn màng nhận ra lời vừa rồi của mình có cái gì không đúng.

Cũng không phải nó không đúng, chỉ là đặt vào hoàn cảnh này, nó cực kỳ không nên được nhắc đến a...
Một người đàn ông đang theo đuổi một người đàn ông khác, người đàn ông kia lại nói hai người đàn ông thì có cái gì mà kích động, nghe không khác gì đang bác bỏ nổ lực của anh ta, khiến cho anh ta nhận ra mọi công sức của mình đều là công cốc.

Ai sẽ chịu được? Gặp đối thủ yếu hơn, anh ta sẽ...
Nạp Lan Dương chết lặng mặc cho bản thân bị người đàn ông bất ngờ đè ra hôn ngấu nghiến một trận, hoàn toàn không có ý định phản kháng chút nào.

Ai biểu cậu đã nói không có gì để bận tâm kia chứ.
Giờ cậu nói lại còn kịp không...
Rốt cuộc được buông ra, Nạp Lan Dương không khác gì con cá mắc cạn ngã đầu trên nệm ghế sofa, nước mắt sinh lý đọng trên khóe mắt, đuôi mắt còn có cảm giác đau rát cùng với tê dại trên đôi môi sưng đỏ ngơ ngác nhìn trần nhà, trong lòng hối hận không chịu được.
"Hai người đàn ông thì không cần phải để ý đúng không?"
Giọng người đàn ông khàn khàn lại mang theo mùi vị nguy hiểm khiến Nạp Lan Dương vô thức phản bác: "Không..."
"Là do chính em nói."
"Tôi..."

"Dù sao hai người đàn ông cũng chẳng mấy miếng thịt nào."
"Không..."
"Còn có thế an ủi nhau."
"A...!Đừng!"
"Em muốn phản kháng?"
"..."
Mệnh căn nằm trong tay người, Nạp Lan Dương lòng phèo xoắn hết cả lên, đầu óc lung tung rối loạn trong lúc nhất thời lại không biết nên trả lời làm sao nữa.
"Vậy thì sao?"
"..."
Hu hu...!Cậu hối hận rồi được không!!...
Thế là trong lúc nóng đầu Nạp Lan Dương đã bật ra một câu có phần đập nồi dìm thuyền thế này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận