MỸ NAM HOA HỒNG
Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa
Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, kim bài đề cử, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên.
Biên tập: Đậu
Chương 28: Chuyện không muốn làm.
Lúc xuống xe Úc Nam dây dưa lề mề mãi, đến tận khi tiểu Chu với tài xế lấy bức vẽ và màu nước từ trong xe ra, trên mặt không có biểu cảm khác thường nào thì Úc Nam mới hết ngượng ngùng bước ra khỏi xe.
Không thể trách cậu da mặt mỏng được, tuy không phải con gái nhưng play gì đó chỗ ngồi sau xe vẫn vượt giới hạn lắm.
Ở trên xe tất nhiên tiểu Chu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vờ như chẳng biết gì, mà dù có biết thì cũng sẽ không biểu hiện ra.
Anh ta chỉ hơi bất ngờ với thái độ của ngài Cung, vì ngài Cung để tâm Úc Nam hơn so với suy nghĩ.
Bây giờ nhìn ngài Cung đứng ngoài xe đợi Úc Nam bước xuống, trong ấn tượng của anh ta thì đây là tình huống chưa từng xảy ra với những tình nhân trước đó của ngài Cung.
Úc Nam vừa xuống xe liền kéo tay Cung Thừa, mặt vẫn đỏ bừng, vừa thẹn vừa sợ chuyện ban nãy.
Cung Thừa trở tay đan mười ngón tay với cậu: "Em còn nhớ mật mã thang máy không?"
Úc Nam ngẫm nghĩ: "611205."
Khả năng ghi nhớ của cậu luôn tốt.
Cung Thừa hài lòng nói: "Nhớ kỹ, phải nhớ cả mật mã cửa, không thích nhớ thì lưu dấu vân tay."
Có lần Úc Tư Tư yêu đương, bà nói với Úc Nam khi người đàn ông cho người yêu của mình chìa khóa nhà nghĩa là rất yêu đối phương, muốn đối phương ở lại đó.
Hóa ra Cung Thừa không những nhớ cậu muốn dẫn cậu về đây mà còn muốn cậu ở lại.
Úc Nam ấm lòng: "Chú cũng lưu vân tay?"
Cung Thừa đáp: "Ừ."
Úc Nam nói: "Vậy em cũng phải lưu mới được."
Cung Thừa dắt cậu lên lầu, tiểu Chu thức thời đi trước.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà bố cục ngôi nhà đã có sự thay đổi, căn phòng ngủ trước đó đầy đủ ánh sáng giờ bỏ đi, chuyển thành chất đầy những thứ như giá vẽ, màu và vải vẽ tranh sơn dầu mới tinh, thậm chí còn chuẩn bị sẵn wacom, máy tính có thể dùng đến, không cần Cung Thừa nói Úc Nam cũng biết đây là phòng vẽ tranh đặc biệt chuẩn bị cho cậu.
Cậu sững sờ trong mấy giây: "Cho em? Những thứ này đều dành cho em?"
Cung Thừa tựa vào khung cửa: "Ừ.
Em xem xem có thiếu thứ gì không, tôi bảo người chuẩn bị."
Úc Nam thích thú không ngớt, cậu buông tay Cung Thừa ra kiểm tra xung quanh: "Em thấy tốt lắm, tuyệt ghê, không thiếu gì hết!"
Điều kiện ở đây khác biệt một trời một vực so với trong ký túc xá, chẳng những ánh sáng không gian tốt hơn mà buổi tối cũng không cần ngủ trong mùi thuốc màu, quan trọng là đủ yên tĩnh, cậu có thể nhanh chóng hòa mình vào bức vẽ.
Ngoài ra điều khiến cậu vui vẻ hơn cả là tâm ý của Cung Thừa, cậu có thể vừa vẽ vời vừa ở bên cạnh chú ấy, với Úc Nam chuyện này thật sự tuyệt không chỗ chê.
Úc Nam chú ý thấy trên tường treo một bức vẽ, là bức vẽ lại từ đầu mà cậu vẽ cách đây không lâu cho Cung Thừa.
"Cái này cũng ở đây?" Úc Nam hơi xấu hổ hỏi.
Lần trước cậu vẽ xong vứt tờ giấy rồi bỏ đi, nó thật sự là chứng cứ cho tội vô trách nhiệm của cậu.
Cung Thừa nói: "Sau này chỉ cần là tranh em vẽ thì đều treo ở đây, thế nào?"
Đây chính là lý do mặt tường để trống, chưa trang trí.
Tưởng tượng ra cảnh từng bức từng bức vẽ lấp kín mặt tường này trong tương lai, Úc Nam hết sức mong đợi, cậu nói: "Vậy đây sẽ là phòng vẽ tranh của Úc Nam!"
Cung Thừa nói: "Lại đây."
Nỗi phấn khích còn chưa tan đi thì cảm giác hạnh phúc dâng trào.
Cậu bước đến, Cung Thừa ôm cậu bằng một tay kéo vào lòng gã.
Cung Thừa cao to chân dài, Úc Nam chỉ đứng đến tai gã, lúc được ôm thì sẽ áp sát lồng ngực vạm vỡ của đối phương, cậu nghe thấy Cung Thừa hỏi: "Em có thích không?"
Úc Nam gật đầu lia lịa: "Thích lắm.
Chú làm từ bao giờ vậy?"
Cung Thừa nói: "Hôm qua mới vừa xong thì đi bắt em về.
Tôi mà còn không đi sợ rằng em sẽ kéo dài đến tuần sau mới quay lại mất."
Úc Nam cảm động, ôm gã giải thích: "Không đâu, em bỏ công bỏ sức ra vẽ luôn mà, tối không ngủ nhiều, lúc nào cũng tranh thủ vẽ.
Đèn bàn chiếu sáng cho bối cảnh hết điện em còn đổi hai cục sạc dự phòng.
Em cũng nhớ chú lắm."
Cậu chỉ vào mắt mình, "Chú nhìn mắt em thâm luôn này."
Úc Nam thức đêm vẽ, quả nhiên có quầng đen dưới mắt.
Cung Thừa véo mặt cậu: "Bây giờ không cần gấp gáp tranh thủ vẽ nữa, hôm nay nghỉ cho khỏe, mai vẽ sau."
Úc Nam hứa rồi nói với Cung Thừa: "Em nằm mơ cũng không nghĩ mình có thể có căn phòng vẽ tranh vừa rộng vừa thoáng mát như thế này, lúc khai giảng thì các bạn dùng chung một phòng.
Thật ra mọi người cùng vẽ rất vui nhưng không thể tập trung tinh thần nổi.
À, nhưng vẫn tốt hơn lúc em ở nhà, lúc ở nhà em thường chỉ có thể vẽ vời trong phòng khách."
Cung Thừa: "Sao thế?"
Úc Nam nói: "Phòng em nhỏ lắm, nó được ngăn ra từ phòng mẹ em."
Úc Tư Tư là mẹ đơn thân, là Diễn Viên Cấp 2 Quốc Gia trong đoàn kịch nhưng một thân một mình nuôi một sinh viên mỹ thuật với bà mà nói không phải chuyện dễ.
Sau khi cha Úc Nam qua đời Úc Tư Tư đã mua căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, dùng số tiền vốn còn lại toàn tâm toàn ý bồi dưỡng Úc Nam.
Úc Nam không hề tự ti ngại ngùng khi nói những chuyện này, cậu như đang chia sẻ chuyện xưa của bản thân cho người mình thích nghe: "Ban đầu hai mẹ con em ở chung một phòng, về sau em lớn, mẹ nói nam nữ khác biệt nên chia phòng ngủ."
Cung Thừa chưa từng nghe cậu kể những chuyện này, gộp với thân thế Úc Nam đã kể lần trước, gã càng thấy cậu đáng yêu.
Là một đứa trẻ trưởng thành trong hoàn cảnh như thế mà khi nhắc đến người nhà chỉ đong đầy tình yêu thương, chứng tỏ người nhà cậu dạy dỗ cực kỳ đúng đắn.
Cậu biết cảm ơn, hiểu cách quý trọng, bất kể cái gì cũng chỉ nhìn thấy khía cạnh tốt đẹp.
"Thỉnh thoảng mẹ em muốn luyện đàn còn em thì muốn vẽ, vậy là em lật đật ngồi vẽ nhân lúc mẹ chưa đàn." Úc Nam nhớ lại cuộc sống ở nhà, giọng nói hóm hỉnh, "Em giành trước một bước nên mẹ không thể luyện đàn, vì sẽ ảnh hưởng đến em."
Cung Thừa nói: "Ở đây sẽ không có ai ảnh hưởng em."
Úc Nam gãi lòng bàn tay gã: "Chú có thể ảnh hưởng em, em không bận lòng đâu."
Tâm Cung Thừa ngứa ngáy như bị mèo gãi.
Gã cúi đầu hôn lên trán Úc Nam: "Tôi cũng phải làm việc, chúng ta không ảnh hưởng lẫn nhau."
Chiều nay Úc Nam không vẽ, gần đây Cung Thừa cũng rảnh, cả hai hiếm khi có thể dành thời gian dài bên nhau.
Điều làm Úc Nam vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ là Cung Thừa còn chuẩn bị một bộ thiết bị chơi game trong phòng khách để cậu có thể giải trí.
Nhưng chơi game một mình không vui, Úc Nam quấn lấy dụ dỗ Cung Thừa chơi cùng với cậu.
"Chúng ta chơi game đi!" Úc Nam nói với gã.
Cung Thừa bằng này tuổi rồi, đã mười mấy năm không chơi những thứ này: "Ngoan, em chơi một mình đi."
Nói xong gã đi lướt qua Úc Nam.
Úc Nam ôm chầm lấy chân gã, tội nghiệp cầu xin: "Đi mà, chơi với em đi, chơi vui lắm."
Cung Thừa không có hứng thú với trò của trẻ con: "Không muốn."
Úc Nam chớp mắt: "Chú thật sự không chơi với bạn trai nhỏ của chú sao? Em bảo đảm chơi một lúc thôi, chơi một lúc thôi không làm phiền chú nhiều đâu mà."
"Còn học được làm nũng à." Hai giây sau gã đàn ông nói, "Bạn trai nhỏ."
May là đầu óc của "ông già" chưa thoái hóa, vẫn có thể chơi mấy trò đơn giản như bình thường.
Nếu bị người khác nhìn thấy Cung Thừa tiếng tăm lẫy lừng ngồi xếp bằng dưới sàn chơi Need for Speed, Assassin's Creed thì e là sẽ hoài nghi mình đã nhìn thấy một Cung Thừa giả.
Phản ứng chơi game của Úc Nam khá nhạy, ban đầu Cung Thừa thua cậu.
Giữa đàn ông và con trai có sự tranh tài đọ sức, Cung Thừa chơi đến mức nổi máu thắng thua, liên tục vùng dậy thừa thắng xông lên cứ như trở lại thời 20 mấy tuổi đi học ở nước ngoài.
Tình nhân trẻ sẽ tiếp thêm sức sống tươi mới cho cuộc sống, thảo nào tất cả những ông lớn đều yêu chuộng bọn họ hơn, không một ngoại lệ.
Úc Nam thua rất thảm.
Cậu cũng có lúc chơi xấu, sau khi lại thua trận thì nằm xuống giả chết: "Em không chơi, chẳng có trải nghiệm chơi game gì hết."
Cung Thừa đặt tay cầm xuống: "Là ai quấn lấy đòi tôi chơi?"
Úc Nam trở người: "Vậy chú nên nhường em tí chứ, ban đầu em cũng nhường chú mà."
Trên tấm thảm màu kem, khi Úc Nam trở người thì lộ ra một phần eo, cánh hoa đỏ thẫm tươi đẹp dán trên vòng eo trắng ngần của cậu làm người ta nhớ lại khung cảnh đã diễn ra ở đây mấy ngày trước.
Cậu không biết mình vô thức khiêu khích người ta, nhanh chóng lật người về lại, mắt long lanh nhìn Cung Thừa: "Chơi lần nữa, lần này em chắc chắn thắng."
Ánh chiều tà hắt qua khe hở cửa sổ trên tòa nhà cao ốc miêu tả đường nét anh tuấn trưởng thành trên gương mặt Cung Thừa.
Úc Nam chợt híp mắt: "Khoan đã! Chú đừng cử động!"
Cung Thừa hỏi: "Sao?"
Úc Nam bò dậy từ mặt thảm: "Em quay lại ngay, chú đợi em chút."
Ham muốn vẽ kéo đến rất bất ngờ, Úc Nam bị bản năng thúc giục, cậu cuống quýt tìm bảng vẽ và màu chạy xộc về.
Không đợi cậu ngồi xuống ổn định thì Cung Thừa trầm giọng hỏi: "Em muốn vẽ tôi?"
Úc Nam gật đầu: "Đúng ạ! Hiện giờ ánh sáng và màu sắc cực đẹp, đỉnh lắm! Em vẽ nhanh thôi, chú đừng cử động nhé."
Cậu xếp bảng pha màu xuống thảm màu kem, chuẩn bị tô màu nền thật nhanh thì gã đàn ông đè tay cậu lại.
"Tôi không vẽ chân dung." Cung Thừa nói, giọng nói lạnh nhạt hơn.
Úc Nam sửng sốt: "Vì sao?"
Cung Thừa đứng dậy, có thể thấy gã không muốn bàn luận chủ đề này: "Không có lý do.
Em có thể vẽ cái khác nhưng không được vẽ tôi."
Úc Nam thất vọng, không hiểu sao Cung Thừa không muốn cho mình vẽ: "Nhưng chẳng phải trước kia chú đã vẽ chân dung rồi sao? Là bức vẽ em đã vẽ lại cho chú đó?"
Cung Thừa nói: "Bé con, nghe lời nào."
Cung Thừa thích Úc Nam ngoan, hầu hết thời gian Úc Nam đều luôn rất ngoan.
Nhưng một khi Úc Nam bướng thì không dễ dàng bị thuyết phục.
Cậu đặt bảng pha màu xuống đi lẽo đẽo phía sau Cung Thừa, truy hỏi đến ngọn nguồn: "Rốt cuộc là vì sao chứ? Vì sao trước kia được vẽ mà bây giờ lại không được vẽ?"
Bọn họ yêu nhau, cậu muốn biết mọi thứ liên quan đến Cung Thừa.
Cung Thừa đi đến tủ lạnh, cầm một chai nước lạnh ngửa đầu uống.
Úc Nam đứng đó nhìn gã uống nước, cậu muốn một câu trả lời.
Ban đầu cậu chỉ đơn thuần là tò mò nhưng hiện tại lại thấy có vẻ chuyện này không đơn giản, vì sao bức vẽ đó lại bị đốt một nửa, là ai vẽ nó, vì sao Cung Thừa xem trọng nó, những chuyện này đều bí ẩn.
Mặt khác cậu rất thất vọng khi không được vẽ Cung Thừa, vì cậu vốn dự định một ngày nào đó sẽ đặc biệt vẽ một bức chân dung cho Cung Thừa, dốc hết tâm huyết của cuộc đời để vẽ.
Cung Thừa bực dọc, gã không kiên nhẫn tiếp tục bàn luận chủ đề này: "Úc Nam ——"
Úc Nam chợt nắm lấy vạt áo gã, nói rất nghiêm túc: "Chú không muốn nói thì em không hỏi.
Đợi khi nào chú muốn nói, em sẽ lắng nghe.
Chú đừng không vui vì chuyện này, mỗi người đều có chuyện không muốn làm, chúng ta không cần miễn cưỡng chấp nhận nó."
Cung Thừa loạn nhịp tim.
Hồi lâu sau gã bật cười: "Em đang dỗ tôi hay đang khuyên bảo tôi?"
Úc Nam nói: "Em đang dỗ chú."
Bầu không khí không vui bị Úc Nam quét sạch.
Cung Thừa ôm cậu, trong giọng nói mang theo mùi vị xâm lược: "Trời cũng tối rồi, ở đây không có ai khác.
Em có thể dùng cách khác dỗ tôi."
Úc Nam hiểu ý gã, mặt hơi đỏ, cậu nói vô cùng chính trực: "Ý của em là giả sử em cũng có chuyện không muốn làm thì chúng ta không cần miễn cưỡng chấp nhận nó."
Cung Thừa hỏi: "Chuyện gì?"
Úc Nam nói: "Em không muốn đau mông."
Cung Thừa: "..."
Úc Nam chủ động đề nghị: "Em sờ cho chú."
Úc Nam cảm giác được nỗi hối hận vì lời đề nghị của mình.
Vì sờ cũng không thoải mái.
Cậu thậm chí không biết giữa đau mông và đau tay thì rốt cuộc cái nào đau nhiều hơn.
Sờ được một nửa, cậu muốn bỏ chạy nhưng bị Cung Thừa đè phía dưới cắn vào gáy, nhược điểm toàn thân bị người ta khống chế giống y như mèo.
Mình tìm không ra hai chú mèo đực nên bà con nhìn tạm hình này nhá
Cuối cùng vẫn là Cung Thừa tắm rửa, Úc Nam được hầu hạ đến mơ màng, thoải mái dễ chịu, thầm nghĩ Đàm Nhạc Phong không lừa mình, đúng thật yêu đương có thể làm chuyện vui vẻ nhất.
Cung Thừa vớt Úc Nam từ trong bồn tắm lớn lên, cậu còn nhớ đưa ra yêu cầu: "Đợi đến khi chú muốn vẽ chân dung thì có thể cho em là người đầu tiên vẽ không?"
Cung Thừa nói được.
Úc Nam vòng hai tay lên cổ gã: "Đừng lừa em đó."
Cung Thừa nói: "Không lừa em.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, sẽ cho em là người đầu tiên."
Úc Nam vừa lòng thỏa ý.
HẾT CHƯƠNG 28.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...