My Love
- Ngươi chán sống đến độ dám uy hiếp Long Đế à?
- Ngũ Long Sứ...dừng lại! Nếu cô còn bước tới gần, tôi sẽ bắn thằng nhóc này.
Cậu cảm thấy mình bị xúc phạm. Thằng nhóc? Cậu đâu có nhỏ như vậy. Nhưng mà...
- Đừng thách tôi! Tôi sẽ bắn nó thật đó!
Lần này là kẹp cổ. Cậu cố nhịn để không bật cười. Có ngu mới không nhìn ra là tên này mới hành nghề xã hội đen, cứ xem cái cách hắn giữ con tin và run run tay với khảu súng ngắn thì rõ. Cậu dư sức thoát ra một lần nữa. Nhưng có một chuyện mà cậu cần tìm hiểu.
- Ngươi dám sao? - Nnu45 cưới hết sức tự tin, không hổ danh là Ngũ Long Sứ. Cứ cái đà này, gã đang uy hiếp cậu không sớm thì muộn, cũng bị khí thế của cô ta đè bẹp.
- Dừng lại! - Cậu buộc lòng phải lên tiếng. - Lùi ra sau đi! Hắn bắn thật đó.
Ngũ Long Sứ giơ khảu súng màu vàng óng lên:
- Nếu ngài đã lo sợ như thế...
- Lùi ra sau! Tôi sẽ đi với hắn. Yên tâm, tôi không sao đâu.
- Long Đế?
- Nhắn với công chúa, tôi sẽ đến sau vài ngày nữa.
- Nhưng...
- Tôi ổn mà! Ah, anh có xe chứ?
- Er...cái này...
- Ngũ Long Sứ! Chìa khóa!
Ngũ Long Sứ im lặng ném chùm chìa khóa về phía cậu. Cậu bắt lấy.
- Xe bên cạnh à?
Ngũ Long Sứ gật đầu. Cậu nói nhỏ với hắn:
- Mau đưa tôi đi nhanh! Nếu không anh sẽ khó sống đó.
- Ah...uh!
Chiếc xe lao nhanh ra khỏi bãi. Ngũ Long Sứ nhìn theo.
- Ngài đang tính làm gì đây, Long Đế?
Khi đã ở một khoảng cách khá xa và nhắm chừng như không ai đuổi theo, hắn mới buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này thì không nhịn được nữa, cậu mới cưới to.
- Cậu cười cái gì?
- Không...chỉ là...anh chưa đủ trình độ để bắt tôi, anh biết chuyện này chứ?
- Nhưng đừng quên là bây giờ cậu đang nằm trong tay tôi.
- À há! Một cách tự nguyện à?
- Cậu....
- Bỏ qua chuyện đó! Cho tối biết lý do được không?
- Tôi cần dùng cậu làm con tin trao đổi một thứ với Thần Long Đảng.
- Thứ gì?
- .................
- Ừmm, không nói ra cũng được.
- Vậy còn cậu? Tại sao lại cố gắng giúp tôi?
- Tôi à? Vì anh rất giống một người đã chết mà tôi quen biết. Anh tên gì?
- Matsuki Kendo!
- Anh là người Nhật à? Tiếng Hoa của anh rất khá.
- Mẹ tôi là người Hoa. Nhưng...người đó là ai? Người mà cậu quen biết đã chết ấy?
- Anh thật sự muốn biết sao?
- ..................
- Tô Gia Thành! - Cậu thở mạnh sau khi thốt ra cái tên ấy. - Một người chết vì tôi.
Matsuki mở to mắt nhìn cậu. Phải rồi...hắn đâu có biết tí gì về Tô Gia Thành đâu. Nhửng quả thật là rất giống, đến một cách kì lạ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...