“Ô ô ô ô ô ~~~!” Phía sau vang lên nhiều tiếng hoan hô.
Andre nhướng mày, vừa định đẩy ra……
“Cưng? Andreyevich, tôi nghĩ em tốt nhất nên giải thích cho rõ.”
Thanh âm lạnh đến cùng cực, vẫn luôn trầm thấp như vậy, đâm thẳng vào trái tim Andre.
Hô hấp của Andre như ngừng lại, hoảng sợ đẩy Charles ra, quay đầu há hốc miệng.
“Tôi… Ludwig…… Tôi……”
Người nọ mặc một thân quân phục chỉnh tề, trên tay đeo găng tay màu trắng, bên thắt lưng mắc một chiếc roi da màu đen và một khẩu súng, vành nón đè xuống thật thấp, bông tuyết màu trắng rơi ở phía trên.
Andre thấy đôi môi mím chặt một chỗ của Ludwig, cặp môi kia hơi hơi cong xuống, chứng tỏ hiện tại Ludwig cực kì không vui – bây giờ Andre đã có thể dễ dàng đoán được cảm xúc của Ludwig qua từng cử chỉ dù rất nhỏ.
Trên trời bông tuyết không ngừng rớt xuống, Andre đột nhiên cảm thấy hai tay hai chân lạnh ngắt, hô hấp dồn dập, mắt nháy liên tục, cổ run lên, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy được vẻ mặt giờ phút này của Ludwig.
Ludwig mặt không biểu tình phất tay về phía sau, rất nhiều binh sĩ đảng vệ quân đi đến, toàn bộ đội ngũ vài chục người bước vào trong nhà xưởng, bao vây đám người Andre và nhóm công nhân.
“Buổi trưa tốt lành, thiếu tá.”
Charles mỉm cười nhìn Ludwig, vươn tay kéo Andre ôm vào trong ngực.
“Cưng à, em quen biết thiếu tá?”
Andre không nhịn được rụt lui về phía sau, muốn đẩy cánh tay đang khoác trên vai mình của Charles, nhưng vẫn cố nhịn xuống, ngẩng đầu lên buộc chính mình nhìn thẳng vào Ludwig, lắp bắp nói:
“Không, không quen.”
Andre không thể thừa nhận, cậu đã quyết định không trở lại bên người Ludwig, bây giờ tốt nhất vạch rõ ranh giới luôn đi.
“Bang bang bang –!”
Bên cạnh vang lên vài tiếng súng, mấy sĩ quan vừa rồi cưỡng hiếp phụ nữ bị thuộc hạ theo lệnh của Ludwig xử bắn tại chỗ.
Mọi người cúi đầu kinh hô một tiếng, bọn họ bị tiếng súng và khuôn mặt nghiêm túc của vị thiếu tá trước mặt dọa sợ.
“Các vị, sự việc lần này là do bản thân tôi quản quân không nghiêm, thật xin lỗi, về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh những chuyện như thế này nữa.”
Nói xong, Ludwig mặt không biểu tình nhìn Andre, lạnh lùng nói:
“Em bước qua đây cho tôi, Andreyevich.”
“Không, thiếu tá, tôi muốn ở cùng với nhóm công nhân Soviet.”
Ludwig hừ lạnh một tiếng, “Vậy sao?”
Nói xong, Ludwig gật đầu với phó chỉ huy bên canh, phó chỉ huy dẫn binh lính tiến lên đoạt hết súng ống của nhóm công nhân và nhóm người Charles, sau đó bao vây mọi người ở giữa.
“Charles Patterson là phi công Mĩ trốn ra từ trại tập trung, các ngươi dẫn hắn đi.”
“Rõ, chỉ huy!”
Binh sĩ đảng vệ quân nghe theo lời Ludwig phân phó, dẫn nhóm người Charles đi ra ngoài.
Charles nhìn nhìn tình hình bốn phía – bản thân mình đã bị vây cứng ngắc, tốt nhất nên thành thật đi theo binh sĩ đảng vệ quân ra ngoài — hắn là người rất thức thời, trước mắt giữ mạng mới là quan trọng nhất.
Andre nhìn bóng dáng nhóm người Charles, lập tức đi tới trước mặt Ludwig, tức giận nói:
“Ludwig, bọn họ làm cái gì sai?! Bọn họ cũng chỉ là nguyện trung thành vì nước mà thôi! Tại sao lại muốn đưa bọn họ vào cái nơi như trại tập trung?!”
Ludwig lạnh lùng nói:
“Nguyện trung thành vì nước cũng là trách nhiệm của tôi, lúc trước chính bọn họ đã ném bom đội quân của tôi.”
Ludwig vừa nói, vừa thanh thoát gỡ xuống bao tay.
Andre ngơ ngác nhìn Ludwig tháo từng cái bao tay, Ludwig nhét bao tay vào trong túi tiền, sau đó nâng tay lên tát mạnh vào mặt Andre.
“Tại sao lại đánh tôi?!” Andre bụm mặt, tức giận nhìn Ludwig.
Ludwig nắm tóc sau đầu Andre, thanh âm không có chút phập phồng,
“Đồ đê tiện, sự tình quân đội giải quyết xong rồi, bây giờ chúng ta xử lí chuyện của mình đi.
Là ai lúc trước trong điện thoại còn nói cái gì không có tôi ngủ không được, mới chớp mắt liền ở chung với thằng đàn ông khác?”
Tay Ludwig dùng sức, khiến gương mặt Andre xích lại gần mình một chút.
Ludwig nhìn chằm chằm vào Andre, nghiến răng nói:
“Biết tôi tìm em đã bao lâu? Em đã làm cái gì rồi?!”
“Tôi, tôi không có!”
Andre kiên quyết cãi lại, ánh mắt đỏ cả lên.
Ludwig lại nâng tay lên dùng sức tát vào mặt Andre.
Miệng Andre hộc ra máu tươi, Ludwig nâng chân lên hung ác đá vào bụng Andre, một cước đá Andre lăn qua một bên.
“A –”
Andre ôm bụng, cuộn mình ở trong tuyết.
“Ludwig, anh lại đánh tôi! Tôi ghét anh!”
Ludwig cầm lấy roi bên thắt lưng, bắt đầu dùng sức quất thân thể Andre.
“Bảo bối, tôi sẽ khiến cho em càng ghét tôi.”
“A —! A –”
Andre không ngừng lăn lộn trên mặt đất, sợi roi giống như lưỡi dao sắc bén xé rách áo khoác mỏng của Andre.
“Tôi ghét anh! Ludwig! Có giỏi anh giết tôi đi! A……”
Andre cắn môi, nhưng do thân thể quá đau nên vẫn nhịn không được khóc ra tiếng.
Nhóm công nhân bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn Andre bị Ludwig đánh đập.
Ludwig lạnh lùng nhìn Andre, lấy ra súng lục trên thắt lưng, nâng chân đạp lên người Andre, họng súng chỉa thẳng vào Andre:
“Nói, ngủ với thằng đó bao nhiêu lần rồi?”
Andre nuốt xuống máu tươi trong miệng, cái trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, trên người toàn là vết roi màu đỏ.
Andre tức đến mức cả người phát run, ánh mắt căm phẫn nhìn Ludwig, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cả đêm tôi đều ngủ chung với hắn, bắt đầu từ tối hắn đã làm tôi, làm đến sáng hôm sau, làm đến bây giờ chân tôi đều nhuyễn.”
Ludwig nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, lấy một điếu xì gà ra ngậm vào miệng, binh sĩ bên cạnh vội vàng đi tới châm xì gà cho Ludwig.
Ludwig mặt không chút thay đổi hút một ngụm xì gà, sau đó ném mũ trên đầu vào trong tuyết, cúi đầu nhìn chằm chằm vào Andre.
Andre dùng sức ngẩng đầu lên, thấy trên trán Ludwig bốc đầy gân mạch màu xanh, khói thuốc màu trắng xông ra từ đôi môi đỏ sẫm của Ludwig.
Andre thấy khóe miệng Ludwig hơi hơi cong xuống, khóe mắt cũng đỏ lên.
Andre đột nhiên có một loại cảm giác muốn trả thù mãnh liệt, cậu chưa từng nghĩ Ludwig luôn bình tĩnh lạnh nhạt sẽ có loại biểu tình không khống chế được như thế này, vì thế Andre tiếp tục nói:
“Hắn x cơ thể của tôi suốt một đêm như vậy đó, tôi rất thích, vô cùng thích…… Tôi rất thích bị đàn ông thượng!…… A –!”
Cả người Andre run dữ dội, dưới chân Ludwig dùng sức, cầm súng chỉa vào bả vai Andre, không chút do dự bóp cò.
“Phanh –”
Một tiếng vang chấn động.
“A —!”
Andre ngẩng đầu lên kêu thảm một tiếng, xương bả vai đã bị đạn bắn xuyên qua.
“A — a — a —!!”
Andre đau muốn chết – đau đến thấu xương, nơi bị bắn bắt đầu nóng rồi run lên, Andre có thể cảm giác được viên đạn không ngừng xoay tròn trong xương cốt, từng chút từng chút mài mòn xương bả vai của mình.
Andre muốn đưa tay che bả vai, nhưng cánh tay nâng đến một nửa lại vô lực rớt xuống dưới.
Andre không còn chút sức lực nào, chỉ cảm thấy bây giờ nước mắt cũng chảy không được.
Máu của Andre chảy đầy trên tuyết, giống như một đóa hoa nở rộ trong tuyết.
“Nói, ngủ với thằng đó bao nhiêu lần rồi?”
Ludwig không biểu tình gì nhìn cả người Andre run rẩy, họng súng chỉa vào đùi Andre:
“Nói, nếu không tôi sẽ phế chân của em.
Andreyevich, em quên mình thuộc về ai rồi sao?”
Andre nghiêng mặt qua, cố đưa tay che hai mắt mình, nghiêng mặt đi, không muốn nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Ludwig, bắt đầu cúi đầu khóc.
“Ludwig, cơ thể của tôi thuộc về tôi, tôi muốn bị ai thượng thì sẽ để người đó thượng! Tôi hận anh……”
“Kỹ nữ.”
Ludwig mắng một câu, không chút lưu tình bắn vào hai chân Andre.
Andre kêu thảm thiết hai tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, Ludwig đã xé áo Andre, kéo cậu vào bên cạnh ký túc xá, đá văng cửa ra, trực tiếp ném Andre vào trong, Andre vô lực ngã trên giường.
“Buông thằng bé kia ra!”
“Đúng vậy! Buông thằng bé ra!”
“Nó vô tội!”
Quần chúng bên cạnh bắt đầu nổi loạn, người người bắt đầu chửi mắng Ludwig.
Ludwig quay đầu lại, lạnh lùng nhìn đám người, nói với phó chỉ huy:
“Wolf, ai dám bạo động lập tức bắn chết.”
“Rõ, chỉ huy!”
Wolf nghiêm túc hành lễ.
Binh sĩ đảng vệ quân bao vây đám công nhân lập tức giơ súng lên chỉa vào đám người đang hỗn loạn.
Ludwig nhìn thẳng nhìn về phía đám người, mặt không chút thay đổi nói:
“Chuyện này không liên quan đến các người, Andreyevich là người hầu của tôi, đây là chuyện riêng giữa hai chúng tôi, các người tốt nhất đừng can thiệp.”
Nói xong, Ludwig đóng mạnh cửa ký túc xá lại.
Đám người trợn mắt há mồm nhìn Ludwig đóng cửa, bọn họ không thể ngờ được cậu bé người Nga này lại có quan hệ như thế với vị sĩ quan kia, chuyện này quả thật tương đương với phản quốc, mọi người không ai dám lên tiếng.
Andre bị ném lên giường, thân thể mất máu rất nhiều, trên drap giường màu trắng thấm đầy máu tươi.
Cả người Andre run rẩy, miệng không ngừng nôn ra máu.
Ludwig đứng ở trước mặt Andre, vươn tay thô lỗ xé quần áo Andre.
Hai chân Andre đã gần như không thể nhúc nhích, trên chân có hai cái vết thương thật sâu, là do bị đạn bắn xuyên qua.
Ludwig lật người Andre lại, hung ác x đi vào.
Andre thở hổn hển, vết thương trên hai chân ma sát vào drap giường thô ráp, đau đớn muốn chết, nhưng Andre vẫn gắt gao cắn chặt miệng:
“Ludwig, muốn giết tôi…… Thì giết đi, đừng giết người vô tội…..! Khụ khụ……!”
Ludwig đứng dậy khỏi người Andre, trên người dính đầy máu của Andre, tóc tai lộn xộn.
Ludwig cúi đầu hôn đôi môi tái nhợt của Andre, cầm lấy áo khoác choàng lên thân thể Andre, ôm Andre dính đầy máu đi ra cửa.
“Chỉ huy, nếu chúng ta dùng hình phạt riêng với đám quần chúng này, cấp trên mà biết được khẳng định sẽ không bỏ qua, chúng ta có làm hay không……?”
Wolf nghiêm túc nhìn Ludwig.
Ludwig phất tay.
“Đoạt lại súng ống là được rồi, thả bọn chúng đi đi.”
Nói xong, Ludwig xoay người lại muốn rời đi, Wolf lại thấp giọng nói:
“Thiếu tá, chuyện này là ngài trực tiếp xử lý, nếu cấp trên biết ngài sẽ bị xử phạt.”
Ludwig nhìn chằm chằm vào Wolf:
“Trung úy, thả bọn chúng.”
Sau đó Ludwig cúi đầu nhìn Andre nằm trong ngực, thấp giọng nói:
“Trung úy, con trai của tôi sắp chết.”
Wolf gật gật đầu, biết loại giết hại cũng chẳng có ý nghĩa gì, bọn họ cũng không thích làm loại chuyện này, vì thế liền nghiêm túc nói:
“Chúng ta trở về thôi, thiếu tá.”
Nói xong, Ludwig liền ôm Andre đi về, lúc đi đến trước cửa nhà xưởng thì có một chiếc xe hơi chạy tới.
Ludwig mở cửa xe ngồi lên, thân thể Andre co giật vài cái, khóe miệng không ngừng hộc ra máu.
“Thiếu tá, có phải chúng ta về doanh trại hay không?”
“Đúng vậy.”
Ludwig gật gật đầu, “Tốc độ phải nhanh.”
Tài xế đáp trả một câu, lập tức nhấn ga, nhanh chóng chạy về phía ngoại ô.
Ludwig cúi đầu không ngừng hôn lên mặt Andre, sau đó thấp giọng nói bên tai Andre:
“Andreyevich, đừng nghĩ đến việc chết, tôi bắt em phải sống bên cạnh tôi mãi mãi.”
Mùi xì gà trên người Ludwig xông vào mũi Andre.
Andre đau đớn cắn chặt răng, trong cặp mắt đóng chặt không ngừng chảy xuống nước mắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...