Mỹ Kiều Thê Của Ta

Tổng tài, Kim tiên sinh đã đến.” Điện thoại của thư ký truyền đến.

“Tốt, bảo hắn vào đây.”

“Hi, Duẫn Hạo ca, đã lâu không gặp.” Một nam hài đáng yêu dựa cửa ban co6gn dưới ánh nắng mặt trời, lém lỉnh giơ hai ngón chào ra chào, “Lần này cần ta giúp cái gì?”

“Tuấn Tú, ngươi rốt cuộc đã đến, luôn hẹn ngươi nhưng luôn bị ngươi cự tuyệt a.” Duẫn Hạo làm bộ bi thương nói.

“Duẫn Hạo ca, ngươi biết rõ ta không muốn gặp người kia, ngươi bớt làm việc tốt đi.” Nam hài đáng yêu thở phì phò.

“Được rồi, hôm nay ta tìm ngươi đến, quả thật có chuyện quan trọng kính nhờ đại trinh thám giúp nga.” Duẫn Hạo nghĩ chuyện hai người bọn họ thì bọn họ nên tự giải quyết đi, “Giúp ta tìm một người, tư liệu trong này.”

Lấy xấp văn kiện, Tuấn Tú nhìn nội dung bên trong, cười nói: “Ca, rất khó khăn nga! Chỉ có cái tên và bức ảnh, chỉ biết hắn là người Trung Quốc.”

“Chuyện không khó ta đâu có phiền đến ngươi, Tuấn Tú.” Duẫn Hạo tin tưởng năng lực của Tuấn Tú.

“Ta sẽ cố hết sức.”

“Phải nhanh một chút.”

“Duẫn Hạo ca, ngươi thiệt tình. Có thể nói cho ta biết hắn là gì của ngươi không?” Tuấn Tú cảm thấy ngạc nhiên.

“Bà xã ta muốn tìm hắn.”

“Bà xã của ngươi? Duẫn Hạo ca, kết hôn lúc nào? Sao ta không biết.” Tuấn Tú chấn động.

“Để ta chậm rãi nói cho ngươi nghe.”


Đi vào văn phòng Duẫn Hạo.

“Tuấn Tú, Tuấn Tú.” Nghe có tiếng người gọi, Tuấn Tú không kiên nhẫn xoay người, hắn biết ai gọi hắn.

“Có gì sao a? Phác Hữu Thiên.” Tuấn Tú tức giận nói.

“Lão bằng hữu đón tiếp ngươi mà.” Hữu Thiên cười hì hì nhìn Tuấn Tú.

“Ai cùng ngươi là lão bằng hữu?”

“Không làm người yêu được, ngay cả bằng hữu cũng không thể sao?” Hữu Thiên dùng loại biểu tình nghiêm túc hiếm thấy được nhìn chăm chú vào Tuấn Tú.

“Đúng vậy, ta không muốn làm bằng hữu với ngươi.” Nói xong câu đó, Tuấn Tú cũng không quay đầu lại rời đi.

Hữu Thiên chỉ bất lực nhìn Tuấn Tú rời đi.

Hai ngày sau.

“Tuấn Tú, năng lực làm việc của ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng a.” Duẫn Hạo cùng Tuấn Tú trò chuyện.

“Hắc hắc, đó là đương nhiên, Duẫn Hạo ca đã nhờ ta sao dám chậm rãi. Đúng rồi, ca, khi nào thì cho ta gặp chị dâu a?” Tuấn Tú đã biết hết chuyện của Duẫn Hạo, nôn nóng muốn gặp người thật.

“Cơ hội sẽ đến nhanh thôi, bởi vì ta nghĩ đưa ngươi theo cùng chúng ta đến Thượng Hải một chuyến. Tuấn Tú từng sống ở Thượng Hải hai năm, hơn nữa lại biết tư liệu về Hàn Canh, cho nên Duẫn Hạo muốn Tuấn Tú đi theo.

“Này ‘chúng ta’ là chỉ ai?” Tuấn Tú không nghĩ sẽ gặp người kia.

“Ta và Tại Trung.”


“Nga, kinh phí toàn bộ ca sẽ trả phải không?”

“Việc nhỏ thôi.”

“Ta đi, ca đừng chê ta là bóng đèn (tương tự như kỳ đà, ý chỉ người thứ ba luôn đi cùng một cặp khác) là được rồi.”

“Sao có thể chứ?” Đương nhiên có người sẽ đi chung với ngươi, “Quyết định vậy đi.”

“Hảo, bye.”

Trịnh gia.

Duẫn hạo về nhà đã là đêm khuya, Tại Trung nhất định ngủ rồi. Duẫn Hạo nghĩ.

Nghe tiếng cửa mở, Tại Trung liền vội vàng chạy xuống giường, y luôn luôn chờ Duẫn Hạo trở về.

“Bảo bối, hôm nay nhiệt tình vậy, em xem em nha, ngay cả dép lê cũng không mang, cảm lạnh thì sao?” Ôm lấy Tại Trung trở về giường.

“Duẫn Hạo, anh tìm được tư liệu của Hàn Canh rồi phải không?” Mắt to chớp chớp, tràn ngập mong chờ.

“Hôn một cái trước rồi nói.” Tại Trung mặc áo ngủ bằng gấm màu trắng, thoạt nhìn giống baby xinh đẹp khả ái, Duẫn Hạo nói xong muốn hôn ngay.

“Nói xong hãy xong.” Tại Trung trốn không cho Duẫn Hạo hôn.

“Được rồi, chúng ta sẽ đến Thượng Hải tìm người.” Duẫn Hạo sủng nịnh nhéo cái mũi Tại Trung.


“Thật sao? Hàn Canh đang sống ở Thượng Hải à?” Tại Trung nghe Duẫn Hạo trả lời, thật phần hưng phấn.

“Xong rồi.” Vấn đề đã trả lời, có thể hôn nhẹ đi?

Rõ ràng là nói hôn nhẹ, sao quần áo lại bị Duẫn Hạo cởi sạch ra? Tại Trung trong lòng bất mãn. “Duẫn Hạo, anh đi tắm trước đi, đừng vậy mà.”

“Làm xong rồi tắm luôn.” Trầm mê trong tình dục, nam nhân đem Tại Trung đặt dưới thân, không ngừng cắn cắn thân hình mê người.

Rất nhanh Tại Trung cũng bị nam nhân khiêu khích dục vọng. “Ân ân ân… Duẫn…”

Duẫn Hạo động thân một cái tiến nhập vào thân thể Tại Trung, bên trong mềm mại gắt gao hấp trụ dục vọng, Duẫn Hạo thong thả trừu cắm. Tại Trung khiến hắn có cảm giác rung động trước đây chưa từng có, Duẫn Hạo thấy biểu tình thống khổ dần dần chuyển sang hô hấp dồn dập, tốc độ trừu cắm cũng dần dần nhanh hơn. Duẫn Hạo không thể khắc chế đem nam căn sát nhập thật sâu bên trong cơ thể, một cỗ điện chạy toàn thân hắn, hai người cùng nhau đoát đến cao trào.

Kích tình qua đi, “Ngủ ngon, bảo bối.” Duẫn Hạo hôn trán Tại Trung.

“Anh cũng ngủ sớm một chút.”

Trước khi đi Trung Quoc, Tại Trung đến bệnh viện thăm ca ca mình: “Ca, ta sẽ mang Hàn Canh về gặp ngươi. Đến lúc đó ngươi đừng làm ta thất vọng a!”

Tại sân bay.

“Sao ngươi lại ở đây?” Hữu Thiên cùng Tuấn Tú đồng loạt hỏi.

“Duẫn Hạo ca muốn ta đi chung.” Tuấn Tú thần khí nhìn Hữu Thiên.

“Ta theo Duẫn Hạo đi khai thác thị trường Trung Quốc.” Hữu Thiên cũng không yếu thế.

Lúc này Duẫn Hạo ôm Tại Trung đi tới. “Duẫn Hạo ca, ngươi không phải nói là cùng ngươi và chị dâu đi Thượng hải sao? Sao lại có người này a?” Tuấn Tú liếc mắt ghét bỏ Hữu Thiên một cái.

“Ta nói là có ta và Tại Trung đi Thượng Hải, cũng không dùng từ ‘chỉ có’ nga.” Tuấn Tú biết mình bị chơi xỏ.

“Được rồi, Tuấn Tú, giới thiệu với ngươi, người này chính là bà xã mà ngươi tò mò đã lâu, Kim Tài Trung.” Duẫn Hạo nghĩ vẫn là nói sang chuyện khác tuyệt hơn.


Oa! Thật là người đẹp a, cũng chỉ có người tài năng như vậy mới bắt được tâm của Duẫn Hạo ca, “Chị dâu, xin chào, ta gọi là Kim Tuấn Tú, là học đệ của Duẫn Hạo ca thời trung học.”

“Đừng gọi ta là chị dâu, gọi Tại Trung là được rồi.” Là lần đầu gặp nhau nhưng Tại Trung thật thích người trước mặt, khuôn mặt đỏ hồng giống quả đào.

“Tốt, vậy ngươi cũng gọi ta Tuấn Tú đi.” Trên thực tế, Tuấn Tú so với Tại Trung còn lớn hơn vài tuổi.

“Tại Trung a, nếu muốn tìm Hàn Cnh, còn phải dựa vào Tuấn Tú đấy.” Ngụ ý, Tuấn Tú nhất phải đi Trung Quốc.

“Tuấn Tú, ta giúp ngươi cầm hành lý.” Hữu Thiên nghĩ tỏ ra ân cần, kỳ thật hắn thật cao hứng vì được đi Trung Quốc cùng Tuấn Tú.

“Không cần, Tại Trung a, chúng ta cùng nhau đi thôi.” Bỏ lại Hữu Thiên, Tuấn Tú kéo Tại Trung đi mất.

Hữu Thiên bất đắc dĩ nhìn bóng dáng Tuấn Tú, “Đừng nóng vội, từ từ sẽ được, trong thời gian đi Trung Quốc, hảo hảo nắm chắc cơ hội đi.” Duẫn Hạo vỗ vỗ vai Hữu Thiên.

“Duẫn Hạo, cám ơn ngươi a.” Hữu Thiên biết Duẫn Hạo tạo cho mình cơ hội cùng Tuấn Tú.

“Là bằng hữu cũng đừng luôn cảm ơn với không cảm ơn, chúng ta đi thôi.”

Phi cơ tư nhân của Duẫn Hạo.

“Ngươi ngồi chỗ kia đừng ngồi kế ta.” Tuấn Tú chỉ vào chỗ ngồi xa xa.

“Ta sẽ ngồi ở đây, các ngươi ba ngươi đều ngồi chung, làm sao bỏ ta lạc đàn được a?” Hữu Thiên không để ý đến Tuấn Tú bất mãn.

“Được rồi, được rồi, các ngươi đừng náo loạn, phi cơ chuyển bị cất cánh.” Duẫn Hạo lên tiếng.

“Duẫn Hạo a, Hữu Thiên cùng Tuấn Tú làm sao vậy?” Tại Trung cảm thấy Hữu Thiên với Tuấn Tú hình như thân lắm nhưng khi hai người gặp nhau liền gây nhau, quan hệ hình như không được tốt?

“Em mặc kệ bọn họ, chuyện của họ tự họ giải quyết đi.”

“Nga.” Tại Trung nhìn ra ngoài cửa sổ, Hy vọng chuyến đi Trung Quốc này có thể thuận lợi a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui