Khí thể mờ nhạt từ miệng mũi Tô Trí Viễn từ từ bay ra, Hồ Linh Tiêu cúi người hút lấy dương khí thật ít ỏi kia. Nàng vô ý (không cố ý) hại người tới chết, cũng biết cứ hút tiếp như vậy chắc chắn Tô Trí Viễn khó giữ được tính mệnh. Đang định đình chỉ (tạm dừng) lấy hơi, một đạo kim quang chói mắt ập tới, như lưỡi đao sắc bén cắt đứt dương khí đang chậm rãi bay ra từ miệng mũi Tô Trí Viễn.
"Yêu vật, dám hại người giữa ban ngày ban mặt! Hôm này ta liền huỷ đi nội đan của ngươi, lấy tính mệnh của ngươi!" Huyền Cơ tay cầm kiếm đồng, ra hiệu cho Tô Vận Hàm muốn nàng mau chóng rời khỏi. Đợi nàng lui khỏi tầm mắt, Huyền Cơ cũng không tỏ ra tư thái gì nhiều, đạp cửa tiến thẳng vào phòng Tô Trí Viễn. Thời gian hắn tu đạo cũng đã lâu, thiên nhãn đã mở, không cần dùng đạo phù giúp cũng có thể thấy được Hồ Linh Tiêu ngồi bên mép giường.
Quả nhiên là con yêu nghiệt, yêu nghiệt cỡ này chưa diệt trừ, thiên hạ tất loạn! Huyền Cơ thấy diện mạo nàng như vậy liền biết là loại yêu quái gì, đề phòng ngăn miệng Hồ Linh Tiêu phun hồ mị khí, trong lòng niệm chú vung kiếm đâm về phía yêu nghiệt đối diện. Bốc, Hồ Linh Tiêu hoá thành bạch quang trốn khỏi phòng Tô Trí Viễn. Nàng không ngốc, kiếm đồng tiền kia trong tay Huyền Cơ là của tổ sư gia hắn để lại, chém yêu trừ quái dễ như trở bàn tay. Mà linh quang của thanh kiếm này, đủ khiến cho Hồ Linh Tiêu ngàn năm đạo hạnh tâm sinh sợ hãi. Nàng tự biết không chắc thắng Huyền Cơ, mới đành hoá thành bạch quang, tẩu vi thượng kế [bỏ chạy là kế tốt].
Muốn chạy? Huyền Cơ tư thế nhanh như tấn lôi đánh không kịp bịt tại ném một đạo phù chú theo sát sau Hồ Linh Tiêu, đuổi sát nàng tới rừng cây nơi ngoại thành Tô Châu. Kiếm đồng của lão tổ tông trên tay, Huyền cơ lại tung về phía nàng tù võng (lưới giam) kim sắc người thường không thấy được, đợi tù võng cách nàng chỉ còn nửa mét. Hồ Linh Tiêu đột nhiên xoay người, xoay tay hiện ra một thanh trường kiếm chặt đứt tù võng đuổi cùng bắt tận kia, bay giữa không trung nói: "Ta với ngươi không cừu không oán, cớ gì ngươi lại muốn lấy tính mệnh ta? Chẳng lẽ người tu đạo đều không phân thanh hồng tạo bạch* như ngươi sao?"
[xanh hồng đen trắng – chỉ sự không phân rõ được tốt xấu]
"Không cừu không oán? Hay cho câu không cừu không oán! Ngươi hút dương khí người khác chính là oán, suýt hại người tới chết chính là cừu! Ngươi nói, ta có nên giữ ngươi hay không!"
"Hút dương thí thì đã làm sao, dù ta hút dương khí nhưng chưa từng hại tính mệnh người a!" Hồ Linh Tiêu nhìn thẳng Huyền Cơ, nhưng trong lòng thì thản nhiên.
"Phi! Trời đất có linh khí ngươi không lấy, trời trăng có tinh hoa ngươi không dùng, trái lại lại đi hút dương khí của người khác! Phải biết là người bị ngươi hút dương khí không giảm thọ đoản mệnh thì chính là đần độn ngu dại! Nếu ta tha cho ngươi, thiên lý bất dung!" Huyền Cơ hiển nhiên không muốn nói tiếp, ném kiếm đồng tiền lên giữa không trung, nhanh chóng niệm gì đó, kiếm kia phảng phất như vật sống xoay chuyển trên không trung kế tiếp đâm thẳng về phía Hồ Linh Tiêu.
Trên thân kiếm đồng tiền có thêm huyết của Huyền Cơ, hành động của nó đi theo sự thao túng của ngón tay Huyền Cơ, va vào kiếm trong tay Hồ Linh Tiêu phát ra va chạm chói tai. Công không thể công, lui cũng không có đường lui. Tuy Hồ Linh Tiêu có ngàn năm đạo hạnh cũng không chống đỡ nổi linh kiếm trước mặt đã chém giết vô số ngưu quỷ xà thần kia. Mắt thấy kim quang quanh kiếm kia ngày càng sáng, Hồ Linh Tiêu một bên vung kiếm cực nhanh ngăn chặn, một bên tuỳ thời cơ chạy trốn.
Trong miệng chú pháp niệm càng nhanh, thời khắc này trong mắt Huyền Cơ, trong nơi giữa không trung chỉ có kim quang cùng bạch quang đan xen nhau, nếu không nhờ thiên nhãn đã mở của hắn thì sao có thể thấy rõ động tác của Hồ Linh Tiêu. Đáng tiếc, nàng nhất định phải chết! Huyền Cơ thương tiếc, tu hành đến đạo hạnh cỡ đó thực là không dễ, nếu có thể chuyên tâm tu hành mang thiện niệm trong lòng, nhất định có thể sớm ngày đứng hàng tiên bạn. Đáng tiếc nàng không những không có thiện niệm trong lòng, trái lại còn mê hoặc làm loạn thế gian. Vậy nên tuyệt đối không thể giữ!
"Yêu nghiệt! Chịu chết đi!" Giữa không trung kiếm đồng tiền còn đang không ngừng tranh đấu với Hồ Linh Tiêu, Huyền Cơ sát niệm nổi lên tứ phía, lấy đạo phù trong ngực niệm lên hoá thành kiếm chú, thừa dịp đối phương không rảnh đẻ ý tới lỗ hổng của bản thân, lấy phù kiếm kiếm, bay thẳng lên không trung hướng về phía Hồ Linh Tiêu. "ÂN!" Chỉ nghe một tiếng ngâm đau, mắt cá chân Hồ Linh Tiêu bị phù kiếm đả thương, tạo ra một lỗ hổng thật sâu.
"Xú đạo sĩ, chống mắt lên mà chờ ta đi!" Hồ Linh Tiêu dùng yêu thuật, tung người phóng về phía ngược lại với hướng bay của kiếm đồng tiền mà bỏ chạy. Nếu không nhờ vừa rồi nàng né nhanh, bị kiếm phù đả thương sẽ chẳng phải là mắt cá chân nàng mà là cổ nàng. Xú đạo sĩ chết tiệt! Hồ Linh Tiêu càng khí(1) hắn không biết thương hương tiếc ngọc đả thương mình, đợi sau khi phát hiện hắn không còn đuổi theo, đứng tại chỗ truyền âm tới chỗ lang yêu tu luyện trong cốc cách đó ngàn dặm: "Lang Ngọc, ngươi lại vùi trong sơn động làm con lang rụt đầu(2), coi chừng mỗ mỗ (bà bà) nện đánh ngươi một gậy! Mau cút ra ngoài báo thù cho ta, ta bị một xú đạo sĩ đả thương! Hắn nắm trong tay một thanh kiếm đồng tiền rất có linh lực, rất dễ nhận biết! Không báo được thù thì đừng tới tìm ta!"
[(1) bực – thường là 'sinh khí' là giận lên]
[(2) thường thấy mắng 'rùa rụt đầu', ở đây Linh Tiêu biến chế theo]
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Lệnh công tử chỉ là mất quá nhiều dương khí, lúc này mới hôn mê bất tỉnh. Phu nhân có thể án theo phương tử (bài thuốc) trên đây để bốc dược cho lệnh công tử uống, ba ngày sau mới có thể tỉnh lại." Huyền Cơ đưa một dược phương cho Tô thị, cũng dặn nào bà lúc nào cần uy (mớm, đút) dược.
"Đa tạ đạo trưởng, đa tạ đạo trưởng. Đạo trưởng, đây là đôi chút thành ý của ta, hy vọng ngươi có thể nhận lấy." Tô thị lấy một trăm lượng ngân tử trong y tụ ra, đạng định đưa cho Huyền Cơ lại bị hắn đẩy ngược lại, lắc đầu nói: "Người tu hành không thể tham luyến tiền tài, tâm ý của phu nhân tâm ta xin lĩnh. Bây giờ yêu nghiệt còn chưa diệt được, ta không có lòng dạ lưu lại thêm, vậy liền cáo từ."
"Vậy a, vậy ta sẽ không giữ đạo trưởng nữa. Tô Phúc, tiễn đạo trưởng ra ngoài phủ." Không cần đưa tiền vào tay người khác chẳng khác gì bảo vệ được thịt trên người, trong lòng Tô thị cao hứng, dĩ nhiên trên mặt là điệu cười không gọi là hoà ái.
"Vậy thì xin bái biệt từ đây. Cô nương, nếu có duyên, ngày khác tái kiến." Huyền Cơ ôm quyền thi lễ với Tô thị, lại gật đầu với Tô Vận Hàm sau đó theo hạ nhân Tô Phúc rời khỏi Tô phủ. Hắn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không thoả đáng cho lắm, nhưng vì vội truy yêu nên cũng không có để ý cho lắm, chỉ mang theo nửa điểm nghi hoặc vội vàng rời đi.
"Ngươi còn ở lại nơi này làm gì! Nơi tiền viện này là chỗ cho ngươi ngây ngốc à? Còn chưa cút về phòng mình đi!" Huyền Cơ mới vừa đi, Tô thị lập tức bỏ đá xuống giếng, lời nói với Tô Vận Hàm càng thêm nghiêm nghị sắc lạnh. Dù cho nàng mời được đạo trưởng tới đuổi được yêu quái ra khỏi Tô phủ, nhưng đồng thời Tô thị cũng nhận định là tất cả mầm hoạ đều do Tô Vận Hàm đưa tới. Không bán nàng nào thanh lâu đã xem như tốt rồi, lại còn dám ở lại chỗ này, thực là không có nhãn lực đi mà!
"Vậy Vận Hàm xin trở về!" Tô Vận Hàm đối với thái độ qua cầu rút ván của Tô thị lần này đã thành thói quen, nàng chỉ rất vâng lời lui ra khỏi gian phòng, có chút không đành mà nhìn lối đi mỹ cảnh hoa viên, đợi thưởng thức xong những đoá hoa nở rộ kia, lúc này mới chậm rì rì trở về hậu viện. "A?" Trên cỏ nơi hậu viện có một đoàn (khối tròn) tuyết bạch không khỏi hấp dẫn bước chân của Tô Vận Hàm, nàng nghi hoặc tiến gần tới đoàn bạch sắc kia, lúc này mới phát hiện ra là một con bạch hồ toàn thân hoàn mỹ.
"Bị thương rồi?" Tô Vận Hàm phát hiện bạch hồ kia chỉ an tĩnh nằm trên cỏ dù cho thấy người tới gần cũng không hề né tránh, mà nơi chân sau lại có một vệt vết thương rất sâu. Nhất định là bị thương mới đành bỏ trốn tới đây a! Tô Vận Hàm lòng sinh thương tiếc, cẩn thận ôm nó vào lòng, thấy nó cũng không giãy dụa, lập tức về phòng đặt nó lên bàn tròn, lại tìm vải bông băng bó ổn thoả vết thương trên đùi cho nó.
Nàng sao mà biết, con bạch hồ bị thương này chính là Hồ Linh Tiêu chạy trốn dưới tay Huyền Cơ. Nàng vốn định đi tới kinh thành kia tìm mỗ mỗ, lại sợ bà ấy xen vào chuyện của mình nữa, mới đành giấu yêu khí trên người đi hoá thành con bạch hồ bình thường nằm ở hậu viện, chờ Tô Vận Hàm trở về phát hiện ra nàng. Nhắm hai mắt lại, Hồ Linh Tiêu rất hưởng thụ động tác nhẹ nhàng cẩn thận của Tô Vận Hàm, ngửi hương thơm trên người nàng, đắc ý hành động này của mình thật là cao minh.
"Sau này, ngươi hãy cùng ta ở lại đây được không? Đợi năm tới ta lên kinh khoa khảo, ngươi cũng đi cùng ta đi." Tô Vận Hàm băng bó vết thương của bạch hồ ổn thoả xong, lại ôm nó vào ngực, một tay vuốt ve lông hồ nhu nhuyễn óng ả của nó, tự nói: "Ngươi bạch như vậy, bạch như tuyết. Ta liền gọi ngươi là Tuyết nhi được không?" Có lẽ cuộc sống nơi hậu viện quá mức cô đơn, Tô Vận Hàm cũng không sợ có người chê cười nàng nói chuyện với thú vật, chỉ là nàng rất yêu thích con bạch hồ trong lòng này, muốn giữ nó lại làm bạn với nàng.
Ngốc tử. Trong lòng Hồ Linh Tiêu sẵng giọng, nàng thật yêu thích lòng bàn tay tế nị mà ôn hoà của Tô Vận Hàm, mỗi khi vuốt ve thân thể nàng, đều có thể khiến nàng cảm thấy thoải mái cực kỳ.
"Có điều, danh tự Tuyết nhi này là để gọi thư vật (con cái) nhỉ? Nếu là công (đực) thì sao?" Trong lòng Tô Vận Hàm nghi hoặc giới tính bạch hồ, nhất thời hiếu kỳ, đặt nó nằm ngửa trong lòng, mỉm cười nói: "Cũng không biết ngươi là công hay là mẫu (cái), đợi ta kiểm tra qua một lần là được. Nếu là mẫu liền vẫn gọi ngươi là Tuyết nhi đi, còn nếu là công..." Nói qua, Tô Vận Hàm dùng tay đẩy nhuyễn mao nơi bụng bạch hồ ra, sờ soạng qua lại nơi tư ẩn, sáng tỏ nói: "Hoá ra là mẫu, vậy gọi Tuyết nhi đi!"
Háo sắc! Háo sắc háo sắc! Háo sắc háo sắc háo sắc! Thời khắc này Hồ Linh Tiêu sớm đã không có ngôn từ nào khác có thể hình dung Tô Vận Hàm, tuy nàng đã hoá thành bạch hồ, nhưng thân thể vẫn là của nàng, ngay cả kết cầu bên trong bản chất cũng là giống nhau. Vừa rồi vị trí dấu tay của Tô Vận Hàm rõ ràng là nơi giữa hai chân nữ tử. Mà chỗ này, ngoại trừ mẫu thân lúc sinh ra nàng có nhìn qua, còn chưa có người nào dám bạo gan sờ tới sờ lui. Háo sắc háo sắc! Háo sắc! Hồ Linh Tiêu chỉ cảm thấy gò má khô nóng một mảng, theo bản năng ngọ nguậy trong lòng Tô Vận Hàm.
Sao vậy ta? Chắc là nằm ngửa không được thoải mái? Tô Vận Hàm thấy thế, lại để bạch hồ nằm sấp trong lòng nàng, cũng không biết là ảo giác hay do hoa mắt, Tô Vận hàm luôn cảm thấy mặt bạch hồ đào hồng nhàn nhạt ẩn hiện. Nhưng hồ ly này không phải người, không lý nào sẽ có thể đỏ mặt đó chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...