Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Bầu không khí có chút cứng.

Tô Vận Hàm xưa nay lãnh tĩnh lại chảy ra chi chít nhi nhít mồ hôi hột, trên người nàng còn mặc long bào Hồ Linh Tiêu thay cho nàng, vào thời khắc này càng thêm chói mắt. Hồ Linh Tiêu bị hai người 'chặn ở' cửa, nàng tất nhiên nhận ra một trong hai người, mắt hồ ly đuôi mắt uốn lượn chuyển lại chuyển, lúc này hạ người làm lễ với 'người xa lạ' mặc cẩm sam đai ngọc, thanh âm kiều lanh lách xốp tiến vào xương cốt: "Gặp qua Lương công công, không biết vị này là?"

Ngoài phòng hạ nhân quỳ đầy đất, nhìn trận thế này cũng biết là hoàng đế đại giá quang lâm. Sở dĩ không rao lên, thực vì Minh Tắc hạ lệnh muốn họ cấm ngôn không nói. Hôm nay có thể đi tới Tô phủ, tự nhiên là do Lương công công ghé tai hắn thổi gió, nói Tô Vận Hàm đại học sĩ Điện các có một kiều thê mỹ diễm thế gian hiếm thấy, lớn lên phải gọi là khuynh quốc khuynh thành. Hiện giờ đi tới Tô phủ, Minh Tắc hiển nhiên bị dạng mạo của Hồ Linh Tiêu sở mê, hoàn toàn sững sờ tại chỗ hai mắt nhìn chằm chằm mặt Hồ Linh Tiêu. Trái lại Lương công công, cặp mắt tam giác mẫn nhuệ kia do với bất kỳ người nào đều phát hiện ra Tô Vận Hàm mặc long bào kia trên người thật sớm. Hắn mắt sắc, hiển nhiên nhìn ra kiện long bào này chính là long bào thêu công ra từ phủ nội vụ ngày đó dùng để giá hoạ cho Từ Trị Đồ. Hận ý trong lòng càng sâu, khoé môi Lương công công hiện lên một tia ý cười âm lãnh, âm thầm tự vui trong lòng, hôm nay chính là kỳ chết của hắn Tô Vận hàm!!!

"Tô Vận Hàm lớn mật! Dám tư mặc long bào mưu toan tôn hoàng!!!" Lương công công lớn tiếng hét trước mặt Minh Tắc đế, hắn chỉ thẳng tay vào Tô Vận Hàm đứng phía sau Hồ Linh Tiêu, trên mặt cười lạnh chỉ tăng không giảm: "Ngươi rắp tâm mưu phản, theo lẽ phải lăng trì xử tử!!! Hoàng thượng, đây do chính ngài thấy tận mắt, vốn cũng không phải Từ lão Đề đốc có ý niệm mưu phản, chân chính có ý niệm đó, là đại học sĩ Điện các Tô Vận Hàm!!!"

"Lớn mật! Tô..." Minh Tắc đế nghe được Lương công công hét lớn mới chú ý tới Tô Vận Hàm mặc long bào trên người, lúc này mặt hắn khí tới thanh bạch, đang định chiêu người tới áp Tô Vận Hàm vào thiên lao. Hồ Linh Tiêu lại hạ người một cái chắn trước mặt Tô Vận Hàm, kiều thanh nói: "Linh Tiêu tham kiến ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế gia, có thể nghe Linh Tiêu nói vài lời trước khi trách tội phu nhân của nô gia được không?"


Một cái mị nhãn điện lực mười phần ném tới, Minh Tắc đế lập tức bị giật tới thần hồn điên đảo, lần đầu tiên ông không nghe 'kiến nghị' của Lương công công, đi lên trước nắm chặt tay Hồ Linh Tiêu, đỡ nàng lên, cười nói: "Nàng cứ nói đi, trẫm nghe mà."

"Hẳn là hoàng thượng có nghe nói gần đây có hí ban tử (đoàn diễn) tới kinh thành, hí ban tử này diễn hí cực hay, chỉ là người trong đó đều là nô nhân xuất thân quá mức bần tiện. Vận Hàm nghe nói ngài thích nghe hí, liền định đi học vài món nghề hí ban tử cũng tiện xướng cho ngài một xướng. Hí hắn học nha, là hí tán dương cách thánh thượng ngài trị quốc, long bào mặc trên người đây cũng là hắn mượn tới từ hí ban tử. Hôm nay là định diễn thử một phen trước cho nô gia, cũng tiện để mai diễn cho hoàng thượng xem! Nhưng không khéo đó là, giữa đường ngài đã tới, Vận Hàm còn chưa kịp cởi hí phục ra, Lương công công đã nhận định hắn tư mặc long bào ý đồ mưu phản! Ngài nói xem, ngài nói Vận Hàm hắn có oan hay không nào!" Hồ Linh Tiêu nói sưu mị, tuy cực ghét bỏ sự đụng chạm của người ngoài, nhưng biểu hiện trên mặt lại cực kỳ vui thích, cũng chưa từng rút bàn tay ngọc nhỏ dài của mình về.

Minh Tắc đế nắm hai tay Hồ Linh Tiêu không nguyện thả ra cử động này tự nhiên là bị Tô Vận Hàm nhìn một rõ hai ràng, ánh mắt nàng lãnh băng băng trên cái nắm tay nhau của họ, từ trong tâm thăng lên vị giấm thiếu chút nữa là khiến Tô Vận Hàm hiện ra răng nanh của tuyết lang. Hồ Linh Tiêu là của nàng, là chỉ thuộc về nàng, nàng không thể cho phép người khác khinh bạc nàng ấy như vậy!! Cẩu hoàng đế!! Đồng tử Tô Vận Hàm có chút phiếm hồng, hai tay nàng nắm chặt ngắt lại thành quyền, quanh thân bắt đầu toả ra khí tức nguy hiểm.

"Ra là vậy, ra là vậy! Quả là trẫm trách lầm một phen tâm ý của Tô khanh gia nha!" Minh Tắc đế tự nhiên là rất tin tưởng Hồ Linh Tiêu không nghi ngờ, cũng vì nàng không ngừng quăng mị nhãn tới, bị mê tới thần điên bát đảo căn bản là hắn quên sự thực mình ghét nghe hí nhất.


Cảm giác được khí trường của Tô Vận Hàm thay đổi, Hồ Linh Tiêu mỉm cười một cái với Minh Tắc đế, bất động thanh sắc rút hai tay mình về, lại hạ người với hắn: "Thánh thượng anh minh mà! Linh Tiêu cảm thấy, phàm là quân vương chịu nghe thần tử giải thích, đều là minh quân! Thánh thượng ngài, là minh quân đại biểu trong đó!"

"Hay hay hay, nói rất hay! Chẳng trách Lương công công nói Tô khanh gia có một kiều thê mỹ mạo như tiên, theo trẫm thấy, nàng không chỉ tướng mạo tuyệt giai, càng là thông tuệ hơn người!!! Dạng mạo như nàng vậy, lại đâu ra trên thế gian này tục nữ có thể so được?!" Minh Tắc đế lại cảm khái lại than thở, hắn có hậu cung giai lệ đông đảo, đều là thượng phẩm nhập tuyển tầng tầng. Hiện giờ so với Linh Tiêu, quả thực không thể để vào mắt, đều là mỹ tục! Quá tục luôn đó!

"Là thánh thượng quá khen rồi!" Hồ Linh Tiêu giả đò thẹn thùng nói.

"Thánh thượng, thánh thượng tới phủ trạch của hạ quan, chẳng lẽ có chuyện khẩn gì sao?" Tô Vận Hàm chỉ quỳ một gối xuống, đồng tử chuyển thành thâm hồng của nàng vì hai tay Hồ Linh Tiêu đã rút về mà dần dần khôi phục nguyên sắc. Vị giấm nồng đậm trong lòng, Tô Vận Hàm chỉ hy vọng tên hoàng đế háo sắc trước mắt này sớm mang theo hoạn quan của hắn cút đi, không cần ở đây ô uế chỗ của nàng!!!

"Nga ha ha, không có chuyện gì, không có chuyện khẩn gì." Cuối cùng ngoài Hồ Linh Tiêu Minh Tắc đế đưa ánh mắt lên người Lương công công, hắn nhìn y, hy vọng Lương công công thay hắn hồi đáp. Quả nhiên, tiếp thu được ánh mắt của Minh Tắc đế, Lương công công lập tức bước lên trước, nói: "Hoàng thượng nghe nói Tô học sĩ ngươi gần đây thân thể không khoẻ, đặc biệt tới nhìn qua mà thôi." Con mắt của Lương công công đảo tròn không thôi, hôm nay là không có biện pháp trị tội Tô Vận Hàm rồi, có điều... Trái lại hắn lại có biện pháp mới!!!


"Ra là vậy, thần Tô Vận Hàm tạ thánh thượng quan tâm." . Truyện Dị Năng

"Đứng lên đi, ngươi đã không có chuyện gì trẫm cũng yên lòng rồi. Còn hí kia, có thời gian liền tiến cung diễn cho trẫm xem xem nha. Ai, đến lúc đó đừng quên mang phu nhân ngươi cùng vào cung." Minh Tắc đế móc từ trong lòng ra một khối kim bài giao vào tay Hồ Linh Tiêu, ám thị nói: "Hôm nay trẫm ban cho nàng khối kim bài này, có thể tự do ra vào hoàng cung. Tới lúc đó, trẫm mang nàng đi tham quan tham quan Khôn Ninh cung, đó là cung điện hoàng hậu ở, tuy rằng vẫn luôn không, nhưng ở trong để không ít kỳ trân dị bảo, tin rằng nàng sẽ thích thôi!"

"Nếu thánh thượng đã nói vậy, nô gia đây tất nhiên sẽ cất kỹ khối kim bài này rồi!"

"Ha ha, tốt tốt tốt! Đã vậy, trẫm phải hồi cung đây!" Minh Tắc đế lại muốn đưa tay nắm chặt lấy đôi tay nhu nhuyễn kia của Hồ Linh Tiêu, sau phút chốc suy nghĩ cuối cùng từ bỏ, hắn vung vung tay với Lương công công, liếc nhìn Hồ Linh Tiêu thật kỹ, lúc này mới không nỡ mà rời khỏi Tô phủ.

Minh Tắc đế cùng Lương công công vừa đi, tâm treo cao kia của Tô Vận Hàm rốt cuộc cũng rơi xuống. Nàng vị giấm càng ngày càng nồng đậm, không tiếng không động cầm lấy cổ tay Hồ Linh Tiêu đi tới trước chậu rửa mặt, dùng khăn lông thấm ướt không ngừng chà lau tay Hồ Linh Tiêu bị Minh Tắc đế nắm qua, càng lau càng dùng sức, hận không thể chà đi lớp da ngoài này.


"Ngốc tử! Người ta đau quá đi! Ngươi lại ghen rồi? Ngốc tử, ngươi biết rõ người ta vì ngươi mà!" Hồ Linh Tiêu hơi dẫu cái miệng nhỏ lên, thân thể nhuyễn nhuyễn ngã vào lòng Tô Vận Hàm, đôi mắt ngậm xuân nhìn nàng: "Ngốc tử, cả trái tim này của người ta, từ đầu tới đuôi cũng chỉ có mình ngươi! Không cần khí nữa được không? Tay của người ta bị ngươi chà tới đau quá đi!"

"Hừ!" Tô Vận Hàm không nói nhiều, chỉ biết bình giấm trong lòng đã đổ không biết bao nhiêu cái.

"Thôi mà ngốc tử! Người ta, người ta nói cho ngươi một chuyện có được không?" Hồ Linh Tiêu mím môi khẽ mổ lên cỗ Tô Vận Hàm, nhìn long bào nhu miên miên trên người nàng nói: "Người ta nha, người ta muốn làm hoàng hâu đó!!!"

"Ngươi nói cái gì! Ngươi! Ngươi cư nhiên muốn làm..." Làm hoàng hậu!!! Chẳng lẽ nàng thật muốn nhập cung làm nữ nhân của lão hoàng đế kia?! Vậy, vậy ta đây! Ta...

"Hi hi, nhìn ngươi khí kìa, người ta còn chưa nói hết mà! Người ta muốn làm hoàng hậu, nhưng còn có lời sau nha! Người ta đây, chỉ muốn là hoàng hậu của mình ngươi!!! Hi hi..." Hồ Linh Tiêu cười lên, giữa hai hàng lông mày tất cả đều là ý khiêu khích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui