Mỵ Khuynh Thiên Hạ

"Ân... Vận Hàm...quá tuyệt, thật quá tuyệt!" Xuyên qua lỗ nhỏ đục ra, hai cỗ thân thể trên giường chưa giải y khẩn thiết tương thiếp cùng một chỗ. Từ góc độ của Lâm Viễn Hầu chỉ có thể thấy bên mặt của người trên giường, ngoài say mê càng là hưởng thụ. Vấn tóc của Hồ Linh Tiêu có chút lỏng, hai tay y tóm chặt lấy y phục nơi lưng Tô Vận Hàm, hai chân cũng theo kẹp hông hắn, theo động tác của Tô Vận Hàm mà bờ môi hé mở.

Cảm giác nóng bừng. Lâm Viễn Hầu lau mồ hôi chảy ra trên trán, hắn thực không ngờ tới khâm sai đại nhân cùng 'huynh đệ tốt' của hắn sẽ khai phóng nóng bỏng như vậy. Có điều vậy cũng tốt, chí ít hắn biết cái khâm sai đại nhân này chỉ là gối thuê hoa, chỉ cùng 'huynh đệ tốt' của y làm chuyện triền miên long dương như vậy.

"Ân ân, ta còn muốn, người ta còn muốn!" Hồ Linh Tiêu lại truyền tới thanh âm tiêu hồn, Lâm Viễn Hầu chỉ cảm thấy bụng dưới một dòng ôn lưu xẹt qua, vội vã rời khỏi cửa phòng. Hắn không phải người yêu thích long dương, những cũng không chịu nổi cảnh tượng triền miên như vậy. Ân, vẫn là tìm chút mỹ nhân đến giải giải hoả thì tốt hơn.

Lâm Viễn Hầu rời đi rồi, hai người trên giường lại như gì cũng không biết tiếp tục làm chuyện triền miên cỡ kia. Mà góc tối giữa giường và bàn, Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu theo ngồi sát dưới đất, trong tay bưng một khay thịt bò khô ăn có tư có vị, vừa ăn vừa khen: "Ân... Vận Hàm, thật quá tuyệt quá tuyệt, người ta còn muốn.... còn muốn mà!"

"Tên Hầu gia kia đều đi rồi, sao nàng còn dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện..." Tô Vận Hàm khó chịu nhai thịt bò khô, vốn thịt bò khô ăn thật ngon, bị Hồ Linh Tiêu dùng thanh âm tiêu hồn như vậy tán dương, khuôn mặt này của nàng lại không tự chủ mà hồng lên.

"Đi thì đi chứ, vậy thì rốt cuộc chướng nhãn pháp này huỷ hay chưa? Ai nha! Ngươi ăn thịt bò khô của người ta nha!" Có lẽ thịt bò khô đặc sản Lương đô ăn quá ngon, Hồ Linh Tiêu dứt khoát nhào lên người Tô Vận Hàm, a ô một tiếng đoạt lấy nửa đoạn thịt bò khô lộ ra ngoài này của nàng. Vậy còn chưa đủ, ăn tới cuối trực tiếp vươn đầu lưỡi vào miệng Tô Vận Hàm, triền miên không dứt.

"Ngốc tử, ăn thịt bò khô như vậy mới thật ngon!" Hôn môi qua đi, Hồ Linh Tiêu chưa hết thòm thèm liếm liếm khoé miệng, cầm lấy khối thịt bò khô cuối cùng trong khay, cố ý huơ huơ trước mắt Tô Vận Hàm, nói: "Ngốc tử, có muốn ăn không, có muốn ăn không? Muốn ăn lại đây đoạt nha!"

"......" Đây là coi nàng như cẩu sủng vật sao? Còn lại đây đoạt... Đứng dậy xoá cái gọi là chướng nhãn pháp trên giường, Tô Vận Hàm hồng mặt nằm trên giường cuộn thành một đoàn, nói: "Ta, ta đã no rồi... Hay là nàng tự ăn đi."


"Sao vậy chứ! Trận ăn cơm mò ta ta tiện như vậy, vào lúc này lại kỳ quặc lên rồi." Hồ Linh Tiêu cắn khối thịt bò khô cuối cùng trong miệng, bò lên giường ôm lấy Tô Vận Hàm. Người này thật là, mới vừa rồi còn tốt tốt, lúc này lại bắt đầu kỳ quặc lên rồi.

"Này! Không phải đâu!" Chính ta cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa! Tô Vận Hàm quay đầu trừng nàng một cái, nói: "Hôm nay tạm nghỉ qua đêm ở Hầu gia phủ, ngày mai chúng ta liền trú ở dịch trạm, dù sao nơi này là Hầu gia phủ, quá nhiều kiêng kỵ."

"Đã rõ, người ta nghe lời ngươi đó. Ngược lại nha, ngươi ở chỗ nào người ta sẽ đến chỗ đó thôi."

"Ân, ân! Vậy chúng ta, chúng ta ngủ đi! Sáng sớm mai đi xem xem diện mạo Lương đô, thuận tiện... Lý Hạo hẳn phải ở trạm dịch đợi chúng ta tới." Tô Vận Hàm ôm lấy Hồ Linh Tiêu, nhân lúc nàng chưa 'làm khó dễ' mau chóng giả bộ ngủ trước.

Xú ngốc tử! Cư nhiên giả bộ ngủ! Hồ Linh Tiêu nhìn lông mi nàng run run, hiểu đêm này khẳng định sẽ không cóăn rồi, chỉ đành chui lại chui vào lòng nàng, mong đợi trời nhanh chóng sáng lại nhanh chóng tối đi (mau tới đêm mai). Tối mai ngược lại, nàng sẽ không buông tha ngốc tử của nàng dễ dàng đâu!!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Tô huynh đệ, người nhìn xem, may mà thánh thượng phê chuẩn chiết tử lương chẩn tai, bằng không bách tính thành Lương đô đều sẽ không cách nào sống qua được!" Buổi sáng, Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu cùng Lâm Viễn Hầu, quan viên địa phương bồi đi tới nhai thị Lương đô tuần sát. Nhai thị Lương đô tuy không có phồn hoa nơi kinh thành, những cũng được tính là náo nhiệt. Bách tính xem ra sinh hoạt rất tốt, cùng với lời bẩm tấu của Hứa Đức Trung tuyệt nhiên tương phản.


Gật gật đầu, Tô Vận Hàm vỗ vỗ vai Lâm Viễn Hầu, dừng bước chắp tay nói: "Lương đô có cảnh tượng như này, thực nhờ công lao của Hầu gia ngài. Nếu không có Hầu gia cùng quan viên địa phương, những bách tính này lại há có thể vượt qua lần thiên tai này!!"

"Ai nha, sao Tô huynh đệ lại nói lời này! Bản Hầu chỉ là làm chút việc trong khả năng thôi! Huống hồ Lương đô còn là nơi bản Hầu sinh ra, Lương đô gặp nạn, thì sao bản Hầu có thể bỏ mặc nha! Tô huynh đệ, đây nên nhìn cũng đã nhìn, tiếp theo ngươi muốn đi đâu, nói một tiếng là được." Lâm Viễn Hầu cười nói.

"Không cần, ta nghĩ trước tiên cùng Hồ huynh về trạm dịch nghỉ ngơi, mấy ngày nữa về kinh phục mệnh."

"Nhanh vậy nha! Được được được, bản Hầu mệnh người đưa các ngươi về trạm dịch vậy!" Bời vì tối qua từng thấy Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu triền miên, Lâm Viễn Hầu theo bản năng cho rằng sở dĩ hắn vội về trạm dịch bởi vì muốn cùng Hồ huynh của hắn có thời gian làm chuyện cực nhạc cỡ kia, mau chóng chiêu quan viên cấp thấp tuỳ hành, để y đưa Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu tới trạm dịch. Còn mình lại định tả tín (viết thư) cho Lương công, báo chút chuyện như thực cho hắn biết.

Trở về trạm dịch, Lý Hạo quả nhiên ở đó chờ các nàng, xem ra hắn có chút tiều tuỵ, sau khi cùng các nàng đi vào phòng thì dặt dẹo ngồi trên ghế, nói: "Tô huynh, tai tình Lương đô này nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng. Những thứ bách tính ăn đều là cháo loãng phân phát kèm theo cỏ khô cùng thạch bản, gạo trong cháo loãng kia ít tới đáng thương, không ít bách tính vì ăn chút cháo nọ mà hoạn bệnh, hoặc cũng thể chất yếu nhược, chết mất."

"Ngươi nói là? Lời Hứa đại học sĩ nói đều là sự thật? Vậy những bách tính kia hiện tại ở nơi nào? Vì sao hôm nay lúc chúng ta đi nhai thị thị sát lại vô cùng thái bình?" Tô Vận hàm nhíu mày, xem ra để Lý Hạo tới đây trước quả nhiên là đúng mà.

"Hôm trước một đội quan binh đến, đuổi những bách tính kia toàn bộ chạy tới sau núi Lương đô, chỉ cho họ một ít gạo liệt chất, nói là mười ngày mới cho phép xuống núi. Còn có, trong bách tính có lời đồn Lâm Viễn Hầu cường đoạt dân nữ, phàm là có chút tư sắc đều bị hắn phái người đoạt vào Hầu gia phủ. Chuyện này là ta nghe một phụ thân mất dân nữ nói, nữ nhi hắn bị Lâm Viễn Hầu đoạt đi non nửa năm, đến nay vẫn bặt vô âm tín. Đối với chuyện này, bách tính đều là cảm nộ mà không dám nói, ai bảo Lâm Viễn Hầu là bá vương nơi này, không ai dám chọc!" Lý Hạo tự rót cho mình bôi trà, mấy ngày nay hắn cùng một chỗ với những bách tính kia, nghe từ miệng họ rất nhiều tội ác của Lâm Viễn Hầu, hắn khí tới cơm cũng không ăn nổi.


"Cường đoạt dân nữ? Lâm Viễn Hầu này còn dám tới vậy! Coi mình là hoàng thượng chắc?" Hồ Linh Tiêu ngồi trong lòng Tô Vận Hàm chen miệng nói.

"Núi cao hoàng đế xa, hắn ỷ mình là Hầu gia hoành hành bá đạo cũng thực là chuyện thường." Tô Vận Hàm nhàn nhạt nói, cau mày lại giãn ra kế tiếp lại khoá sâu: "Hắn có thể làm thế, chỉ vì sau lưng có người nâng đỡ, hay hoặc là... Trước tiên chúng ta tra rõ những lương bổng kia ở đâu đã, không chứng không cứ, thì không đủ để định tội hắn."

"Tô huynh nói đúng lắm, chỉ bằng những chứng từ nơi đầu môi của những bách tính kia thì vô dụng. Những dân nữ mất tích kia còn bặt vô âm tính, nếu tuỳ tiện hành động chỉ sợ sẽ bị Lâm Viễn Hầu phản lại một quân. Nơi này là địa bàn của hắn, chúng ta cũng chỉ có thể hành sự trong bóng tối."

"Chứng cứ..." Tô Vận Hàm thâm tư phút chốc, gật gật đầu nhìn thẳng Hồ Linh Tiêu trừng trừng hồi lâu, tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Linh Tiêu, đêm nay... Chúng ta không ngủ rồi."

"Thực chứ?" Hồ Linh Tiêu đôi mắt sáng ngời, còn tưởng nàng muốn cùng mình làm chút chuyện thập phần lý thú.

"Ân! Khuya đêm nay chúng ta thăm dò Hầu gia phủ, lật ngược nó lên trời mới thôi! Ta không tin chúng ta không tìm nước được điểm chu ti mã tích!!!" Tô Vận Hàm nắm thành quyền, Lâm Viễn Hầu chưa diệt trừ, bách tính Lương đô vẫn sinh hoạt trong nước sôi hoả nhiệt.

"A?!" Biết đã tự mình đa tình rồi, Hồ Linh Tiêu có chút thất lạc vểnh môi lên, không tình không nguyện gật gật đầu, nói: "Nga, đêm nay không ngủ là đúng rồi! Ai bảo người ta là nương tử của ngươi! Đáng ghét chết được!!!"

"Tô huynh, đã có dự tính gì sao?" Lý Hạo thấy hắn cùng Hồ Linh Tiêu một mực nói thì thầm, mà biểu tình Hồ Linh Tiêu cơ hồ từ hưng phấn mừng rỡ tới thất lạc đành chịu, khác biệt trong đó thực sự quá lớn, khiến hắn cũng theo mạc danh lên.


"Ân... Tạm thời chưa có dự tính gì, phải rồi Lý huynh, thịt bò khô Lương đô ăn rất ngon, ngươi có thể đi mua chút nếm thử. Nếu mà nói ngươi mua nhiều, thì thuận tiện mua chút cho ta cùng Linh Tiêu, chúng ta đều rất thích ăn." Tô Vận Hàm cười lên, không nhìn ra được thời khắc này biểu tình của nàng là cười đùa giỡn hay là thật lòng.

Lý Hạo hiển nhiên bị lời nói của hắn làm cho sặc, nước trà mới vừa uống nuốt cũng không được mà nhả cũng không xong, phải nửa này mới nhắm mắt nuốt nó xuống. Biểu tình trên mặt có chút khổ, Lý Hạo cũng không biết phải hồi đáp thế nào, đành phải đứng dậy đi ra cửa, mở cửa ra sau đó lại lùi về sau một bước, quay đầu nói với Tô Vận Hàm: "Ta đây liền đi mua chút thịt bò khô nếm thử, Tô huynh, phòng ta ở ngay sát vách các người, có chuyện chiêu hô là được."

"Ngốc tử! Không ngờ ngươi còn có thể nói cười khẩy đó!" Hồ Linh Tiêu che miệng cười lên, thấy bộ dạng kia của Lý Hạo, đoán chừng thật lâu mới có thể tiêu hoá xong lời Tô Vận Hàm nói đó!

"Ta đâu có nói cười khẩy a? Ta thật cảm thấy thịt bò khô Lương đô ăn thật ngon đó." Tô Vận Hàm khó hiểu gãi gãi đầu, uống sạch nước trà Hồ Linh Tiêu chưa uống xong, nói: "Đợi sau khi trời tối chúng ta liền đi Hầu gia phủ. Linh Tiêu, lần đầu tiên ta phát hiện lợi ích của việc làm yêu, ngoài muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, tìm các thứ cũng không bị người khác phát hiện cơ."

"Vậy sao người không đi làm tặc (kẻ trộm)! Ngươi làm tặc được đó!!!" Hồ Linh Tiêu đánh bờ vai nàng, cư nhiên dám nói lợi tích làm yêu thành như vậy!!! Dứt khoát, nàng không cần đi làm quan, đi làm tặc được đó! Như vậy vàng có thể phát giác ra lợi ích làm yêu!!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[Thiên a, bạo loạn, bảo cắt thịt cái là biểu tình rần rần hà.

Báo mọi người biết mị beta xong hết rồi, thành ra liên tục mấy mâm muốn cạn máu mới tốt bụng khuyên nhủ mọi người vậy thôi =((((]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui