"Tại sao lão sư lại bẩm tấu lên đại sự cỡ này đương lúc muốn từ quan chứ?" Trên đường hạ triều hồi phủ, Tô Vận Hàm nhân lúc sau khi hết thảy quan viên đều đã rời đi mà sóng vai đi cùng Hứa Đức Trung. Nàng xác thực có chút không hiểu nổi dụng ý của Hứa Đức Trung, vốn ông chỉ cần yên lặng không lên tiếng hồi phủ đợi giao tiếp công việc là không còn chuyện gì nữa, hiện giờ ông làm vậy, chẳng phải là chiêu Lương công công ghi hận sao?
"Lão phu làm quan tại nhiều đã nhiều năm vậy rồi, trên xứng với thánh thượng dưới xứng với bách tính. Chỉ là từ lúc hoàng thượng bắt đầu trọng dụng Lương công công, ta liền cùng một dạng với các quan viên khác, cẩn trọng lời nói, để Lương công công chiếm hết tiện nghi. Nhân thời khắc lão phu sắp từ quan, ta muốn dựa vào đó chấn (động) hắn một hồi. Vận Hàm a, lần đi Lương đô này ngươi ngàn vạn cẩn thận, chuyện giúp chuẩn tai là nhỏ, nhưng Lâm Viễn Hầu không phải là nhân vật nhỏ. Hắn và Lương công công là quan hệ..." Hứa Đức Trung ngập ngừng, không nói tiếp nữa, chỉ ý vị thâm trường vỗ vỗ vai nàng, cười nói: "Sau này ngươi chính là đại học sĩ Điện các, triều đình phải dựa vào những ngươi trẻ tuổi các ngươi tới phù trợ đó."
"Lão sư yên tâm, lần đi Lương đô này có thể là cơ hội, Vận Hàm tự nhiên sẽ cẩn thận mà đi." Tô Vận Hàm dừng lại chỗ ngã rẽ, sau khi bái Hứa Đức Trung một cái thật sâu, phân đường với ông tự về nhà.
Trở về Tô phủ, Tô Vận Hàm cũng không vội dùng chung bữa tối với Hồ Linh Tiêu. Mà là giao vài tờ ngân phiếu vào tay Lý Hạo, đối với con mắt nghi hoặc không hiểu của hắn, giải thích: "Chuyện Lương đô ta nghĩ Lý huynh hẳn có nghe qua, hiện nay thánh thượng mệnh ta thân phó Lương đô điều tra rõ việc này, ta nghĩ thỉnh Lý huynh đi trước ta một bước, dùng thân phận thương lái ngầm hỏi bách tính Lương đô, cũng tiện hỏi chút thực tình ra từ miệng bách tính."
"Nếu Tô huynh đã nói vậy, sáng mai ta liền xuất phát chạy tới Lương đô." Lý Hạo thu ngân phiếu vào trong y tụ, từ trong ánh mắt của Tô Vận Hàm đọc ra được tính trọng yếu của việc này.
"Không, thỉnh Lý huynh hiện tại liền xuất phát, nhân màn đêm chạy tới Lương đô." Tô Vận Hàm quả quyết nói.
"Được thôi, vậy hiện tại ta liền đi." Lý Hạo gật đầu, hắn nghe được sự khẩn cấp trong lời nói của Tô Vận Hàm, liền cũng không định về phòng thu thập y phục lương khô, chỉ thu tốt ngân phiếu hắn cho mình, vội vàng nhân màn đêm rời khỏi Tô phủ.
"Ngốc tử, ngươi muốn đi Lương đô?" Sau khi Lý Hạo đi, Hồ Linh Tiêu lập tức chuyển từ chỗ ngồi của mình lên ngồi trên đùi Tô Vận Hàm, hai tay ôm cổ nàng, tát kiều nói: "Người ta muốn cùng ngươi đi Lương đô, trước đây ngươi đã đáp ứng người ta, ngươi đi đâu thì đều sẽ mang ngươi ta theo!"
"Ta đây là đi chính sự, không phải là xuất ngoại giao du. Lần này đi Lương đô là vì điều tra Lâm Viễn Hầu có lén chiếm dụng riêng lương bổng dùng chẩn tai hay không, cũng không thể ta đi đâu còn muốn mang theo kiều thê mặc váy dài diễm sắc chứ? Như vậy thì nói ra gì!"
"Nói ra gì là gì! Người ta cũng không phải không biết ngươi đi làm chính sự, nhưng người ta nhớ ngươi, phút khắc cũng không nguyện cùng người tách ra. Ngươi nói mang theo kiều thể mặc váy không tiện, nếu như người ta không để người khác nhìn ra thế? Có phải là có thể mang người ta cùng đi chứ?" Hồ Linh Tiêu chớp chớp mắt, lanh lợi lại hoạt bát.
"Vậy nàng phải nói ý định trước cho ta. Làm sao để người khác không thấy được."
"Nặc, ngươi xem nà!" Hồ Linh Tiêu điều nha hoàn hạ nhân đứng đợi lệnh ở tiền sảnh ra ngoài, lắc người biến một cái, lập tức từ mỹ nhân kiều mỵ yêu nhiêu biến thành một vị phiên phiên* công tử lắc chiết phiến (quạt giấy). Chỉ là mặt mũi nàng không thay đổi, cho dù là đả phẫn nam tử, cặp mắt hồ ly kia sao cong lên cũng khiến người ta có cảm giác một loại hoa hoa công tử (~ play boy). "Thế nào, lần này có thể dẫn người ta đi rồi chứ?" Hồ Linh Tiêu lại ngồi lên đùi Tô Vận Hàm, nàng vừa làm một động tác mở miệng này, lập tức phá huỷ hình tượng công tử vừa nãy. Nếu có người ngoài không hiểu chuyện ở đây, sẽ tưởng rằng nàng cùng Tô Vận Hàm là một đôi tình nhân mê long dương (nam x nam).
[bóng bẩy, tả vẻ phong lưu văn nhã]
"Rồi rồi, nàng cứ vậy cùng ta đồng hành đi, chúng ta chiều mai xuất phát. Lần xuất phát này, ta muốn gióng trống khua chiêng, để người chung quang đều biết ta đi Lương đô điều tra lương bổng dùng chẩn tai." Tô Vận Hàm câu lên khoé môi, trong lòng đại khái đã có tính toán hành trình đi Lương đô. Nàng cúi đầu hôn hôn Hồ Linh Tiêu dùng vấn tóc buộc tóc lên, đối với ánh mắt Hồ Linh Tiêu, đáy mắt dần dần tràn ra ôn nhu. Không có Hồ Linh Tiêu bồi tiếp, nàng đồng dạng một khắc cũng không an tâm được!
Nói gióng trống khua chiêng, liền thật gióng trống khua chiêng.
Buổi chiều ngày tiếp theo, Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu đồng dạng phẫn nam trang thong thả thoải mái ngồi trong mã xa xa hoa, hai tiểu đội thị vệ đi cạnh mã xa, mà thị vệ mở đường đi tuốc đằng trước lại cầm chiêng trống trong tay, cách mỗi đoạn thời gian liền gõ một hồi, hô lớn: "Khâm sai phụng chỉ xuất tuần!!! Những người không liên quan tránh ra!!!"
"Ngốc tử, ngươi đây là làm gì? Này một đường gõ chiêng trống, phiền chết đi được!" Hồ linh Tiêu thiếu kiên nhẫn bưng lỗ tai, nàng ghét nhất chính là những chỗ có chút tạp âm, một mực chiêng trống kia như có cừu oán với nàng, đi mỗi đoạn liền gõ lên.
"Kiên trì kiên trì nào, nếu không như vậy, chỉ sợ không thể cho những người kia thời gian chuẩn bị đó!" Tô Vận Hàm cười lên, muốn chính là hiệu quả như vậy, tốt nhất để các địa phương con đường đều biết khâm sai đại nhân phụng chỉ tra án xuất tuần mới được đó!
"Ngươi a, thật không biết rốt cuộc trong hồ lô của ngươi bán dược gì nữa*!" Hồ Linh Tiêu oán trách, dứt khoát khoát hai tay lên bờ vai nàng, kéo nàng cùng nằm trên da hổ nhu nhuyễn thoải mái, nói: "Ngốc tử, tối qua ngươi không uy người ta đó."
[đại khái thì người ta ám chỉ giấu cái gì quá bí mật quá mờ ám như là giấu dược trong hồ lô, mà nhìn qua hồ lô thôi thì không biết được có dược gì ở trong]
"Tới tối, ta nhất định, nhất định uy nàng no!" Tô Vận Hàm ôm nàng vào lòng, mím môi cười lên.
"Đáng ghét!" Thấy nàng cười không có ý tốt như vậy, Hồ Linh Tiêu còn tưởng đêm nay nàng muốn ra sức dằn vặt mình, lập tức dùng sức dụi lại dụi vào lòng nàng, thở ra nhiệt khí ở cổ Tô Vận Hàm, mang đến cảm giác ngưa ngứa.
Sau khi mã xa chạy một ngày một đêm thì lúc sáng sớm tới ngoài thành Lương đô, tựa như sớm biết sẽ có khâm sai đến, Lâm Viễn Hầu cùng các vị quan viên phủ nha Lương đô cùng nhau tụ ở cửa thành đợi nghênh tiếp. Xuống mã xa, Hồ Linh Tiêu tự giác lui một bước theo sau Tô Vận Hàm, theo nàng đi tới trước mặt những quan viên kia.
"Hạ quan gặp qua khâm sai đại nhân."
"Ân, các vị không cần khách khí đâu." Tô Vận Hàm đảo qua quan viên khom lưng cúi người với nàng, cuối cùng đưa ánh mắt dừng trên người nam nhân ở chính giữa có chút uy vũ mà chưa hành lễ với nàng. Người thấy khâm sai không thi lễ, tại thành Lương đô này cũng chỉ có một người, đó chính là Lâm Viễm Hầu. Nghĩ lại nghĩ, Tô Vận Hàm vẫn là tới gần một bước chắp tay với hắn: "Chắc hẳn vị đây chính là Lâm Viễn Hầu đi, nghe đại danh đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên uy vũ bất phàm."
Là người đều thích được người tán dương, dù rõ ràng tán dương này chỉ là sưu mị hư giả, nghe vào tai cũng là hưởng thụ vạn phần. Chỉ nghe Lâm Viễn Hầu cười to ha ha vài tiếng, lập tức tránh đường, làm động tác thỉnh, nói: "Khâm sai vừa tới Lương đô, thỉnh tới phủ đệ của bản Hầu nghỉ ngơi chút, bản Hầu đã chuẩn bị tốt tửu thái, chỉ chờ khâm sai hưởng dụng thôi."
"Thật tốt thật tốt!" Tô Vận Hàm tựa như mãn ý gật đầu, cố ý chỉnh chỉnh tà sau của y sam, nói với Hồ Linh Tiêu đứng sau nàng: "Hồ huynh, chúng ta đi thôi."
"Vị này là?" Lâm Viễn Hầu chưa gặp qua công tử phiên phiên bực này, đả phẫn như này nhưng là nam hay nữ, nhìn không rõ được.
"Đây là hảo hữu chí giao của bản quan, bản quan đã quen đi nơi nào đều có y đi cùng, không có y, bản quan không vững vàng a!!!" Tô Vận Hàm ý vị thâm trường đảo qua đám người, cất bước lớn đi về phía trước. Nghe nàng nói vậy quan viên thông minh đều phản ứng lại là chuyện gì xảy ra đây, tuy Lâm Viễn Hầu có chút đầu mối trong lòng, những vẫn không dám xác định, chỉ là liếc mắt ra hiệu với quan viên bên cạnh, mang theo Tô Vận Hàm các nàng cùng hồi phủ.
Đi tới phủ Lâm Viễn Hầu, Tô Vận Hàm các nàng được Lâm Viễn Hầu đưa vào tiền sảnh rộng lớn. Trên bàn tròn đã chuẩn bị tốt mỹ tửu giai hào*, sau khi đợi tất cả mọi người ngồi xuống, Lâm Viễn Hầu vỗ vỗ tay, lập tức có vài nữ tử mặc bạc sam chầm chậm mà tới, có cầm nhạc khí trong tay chuyên tâm diễn tấu, lại có vòng eo nhẹ lắc, ngay trước mặt mấy vị quan viên uốn éo lên.
[tương tự cao lương mỹ vị]
"Khâm sai a, không biết tửu thái bản Hầu chuẩn bị có hợp khẩu vị a?" Lâm Viễn Hầu một bên uống tửu, một bên chú ý biểu tình của Tô Vận Hàm.
"Ai nha, Hầu gia còn gọi bản quan là khâm sai gì chứ? Chi bằng liền xưng hô một tiếng Tô huynh đệ đi, hiện tại cũng không phải trên triều đường, nào có tới nhiều quy củ xưng hô như vậy!" Tô Vận Hàm cười nói, theo Lâm Viễn Hầu cùng nơi uống tửu dùng bữa, nhưng không có lấy một khắc đưa mắt dừng trên người những nữ tử mặc bạc sam kia.
"Được được được, vậy bản Hầu liền xưng hô người là Tô huynh đệ đi! Tô huynh đệ nha, hôm nay tửu thái này cũng đều là món ăn chiêu bài của Lương đô, ngay cả mấy vị mỹ nhân khiêu vũ cũng là vũ nương bản Hầu chú tâm khiêu tuyển. Không biết Tô huynh đệ, có mãn ý a!"
"Tự nhiên là mãn ý, chỉ là nha!" Tô Vận Hàm câu lên ý cười, thấy Lâm Viễn Hầu bưng tửu bôi đợi câu sau của nàng, trái lại hỏi Hồ Linh Tiêu ngồi cạnh, nói: "Hồ huynh mãn ý với vũ kỹ của những vũ nương này chứ? Đây đều là mỹ thực Lương đô, thích không?"
"Đáng ghét, người ta muốn ăn thịt bò khô kia nha, nhưng ngươi lại không cho người ta gắp!" Rốt cuộc có cơ hội nói chuyện, Hồ Linh Tiêu cũng sẽ không buông tha cơ hội tát kiều tốt như vậy, chỉ nghe thấy thanh âm của nàng mị mịn mịn như vậy, trực tiếp khiến Lâm Viễn Hầu bên cạnh kinh ngạc một hồi, nghĩ tới vừa nãy Tô Vận Hàm nhìn cũng không nhìn một cái những vũ nương kia, hơn nữa hắn cùng Hồ Linh Tiêu 'hỗ động'*, lúc này hiểu rõ quan hệ của hai người.
[chỉ việc đối thoại qua lại và liếc mắt đưa tình các thứ vừa rồi.]
"Ha ha, Hầu gia, Hồ huynh muốn ăn thịt bò khô nha, ta nghĩ cho người đưa một khay vào phòng, không biết..."
"Tự nhiên, tự nhiên! Hồ huynh là bằng hữu của Tô huynh đệ, thịt bò khô ít ỏi này lại không đáng bao tiền." Lâm Viễn Hầu nghe vậy vội vã chiêu hô hạ nhân, bảo hắn đưa một khay thịt bò khô tới phòng Tô Vận Hàm.
"Hồ huynh a, thịt bò khô kia Hầu gia đã đưa tới phòng ngươi rồi đó!" Tô Vận Hàm nhàn nhạt liếc mắt Lâm Viễn Hầu, tựa như cố ý để hắn nhìn thấy gì đó, Tô Vận Hàm để đũa xuống bất động thanh sắc tới gần Hồ Linh Tiêu, phả nhiệt khí bên tai nàng, tay cũng thuận thế vuốt ve trong hai đùi nàng cách y liệu, nhỏ giọng nói: "Đói rồi sao? Những vũ nương kia vũ thực không bằng một vạn phần nàng, vậy chúng ta liền về phòng, thế nào?"
"Ngươi thật đáng ghét! Người ta liền theo ngươi đó!" Hồ Linh Tiêu e thẹn nói.
"Ha ha, được!" Tô Vận Hàm đạt được đồng ý, lập tức kéo tay nàng đứng dậy, có lỗi nói: "Hầu gia, Hồ huynh có chút đau bụng, ta đưa y về phòng nghỉ ngơi, thất bồi (thứ lỗi không tiếp được)."
"Cứ đi cứ đi, để hạ nhân đưa các người qua phòng nghỉ ngơi đi." Lâm Viễn Hầu chiêu hạ nhân tới dẫn bọn hắn đi vào phòng đã để khay thịt bò khô. Nhìn bóng lưng bọn hắn rời đi, lúc này Lâm Viễn Hầu đánh cái rùng mình, tự nhủ: "Thói đời cũng thật đổi rồi, đường đường khâm sai không thích nữ nhân, trái lại yêu thích nam nhân." Chỉ là, là thật hay giả còn cần phải nghiệm chứng lại thêm một bước nữa! Nghĩ lại nghĩ, Lâm Viễn Hầu tựa như quyết định gì đó, sau khi hạ nhân ra đến thu dọn tửu thái của bọn họ rồi, chính mình lại nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng Tô Vận Hàm các nàng, dùng ngón tay đục mở một lỗ nhỏ, trộm nhìn phong cảnh bên trong.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[Cảnh báo khẩn, càng về sau càng mất máu, nên mị khuyến cáo mọi người vote cho 1 phiếu cắt bớt xôi thịt để bảo toàn tánh mệnh =]]]]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...