"Ai yêu! Ngươi đây là làm gì nha! Mau đứng lên mau đứng lên!" Lương công công làm như bị kinh sợ bởi cử động của Tô Vận Hàm, khom eo lão xuống đỡ nàng lên, nụ cười trên mặt chỉ sâu không cạn: "Ta nói Vận Hàm a, chuyện này ngươi làm cũng thực sự quá đáng rồi đó! Lệ phi nương nương là ai yêu, đó chính là nữ nhân của hoàng thượng, chớ đụng được đâu! Ngươi đã một mực làm ra chuyện như vậy, ngươi khiến tạp gia! Ai..."
"Công công, Vận Hàm cũng biết đây là tử tội, nhưng công công hẳn cũng biết Vận Hàm tuổi trẻ khí thịnh, rời nhà thời gian lâu như vậy trong thân thể cứ phải kìm nén hoả khí. Hôm qua nương nương vừa vặn lại đây, lạp chúc trong phòng lại bị Vận Hàm thổi mất, Vận Hàm chỉ cảm thấy dáng người nàng tương phảng với kiều thê trong nhà, lúc đó mới ôm nàng về phòng, tận hưởng lạc thú." Tô Vận Hàm cúi thấp đầu, hai tay vì khẩn trương không biết làm sao mà giao một chỗ, nàng thật bất đắc dĩ liếc mắt Lương công công, nói: "Công công đã từng là nam nhân, hẳn phải biết đạo lý khó lùi này đi."
"Phải a! Tạp gia sao lại không biết tư vị cỡ đó chứ!" Bị chọc vào chỗ đau, Lương công công cười sâu cũng dần dần xụ xuống, ý vị thâm trường nói: "Thiếu gốc tử tôn không được coi là nam nhân hoàn chỉnh, nhưng cũng sẽ không phạm phải những cái sai trí mạng kia. Ngươi trẻ tuổi, người trẻ tuổi hoả thịnh đó là chuyện bình thường, giờ đây việc đã ra vậy nói sao thì tạp gia cũng sẽ giúp ngươi che dấu thôi. Yên tâm đi, chuyện này cứ qua như vậy, sau này ngươi làm quan cho tốt, tiền đồ định là không có hạn lượng đâu."
"Công công chịu giúp Vận Hàm che giấu sao?" Tô Vận Hàm mừng rỡ ngẩng đầu lên, lại quỳ trước mặt Lương công công, thiên ân vạn tạ: "Tạ công công! Tạ ân công công cứu mệnh! Đa tạ công công! Có lời này của công công, Vận Hàm nhất định làm quan thật tốt, tất nhiên sẽ không cô phụ hậu vọng của công công! Chỉ là công công, ngài mới nói nội trong hai năm định là có thể ngồi lên chức đại học sĩ Nội các, đó là?" Thật sao?
"Tạp gia nói tự nhiên là chắc chắn, không tới hai năm đảm bảo ngươi chiếm giữ chức trọng thần." Lương công công lại đỡ Tô Vận Hàm dậy, lộ ra ý cười mãn ý. Tựa như mãn ý với mình, lại tựa như cảm thấy rất mãn ý với Tô Vận Hàm thế này.
"Ha ha, có lời này của Lương công công Vận Hàm tự nhiên là yên tâm rồi. Chỉ là công công, lúc nào Vận Hàm mới có thể gặp lại Lệ phi nương nương đây? Hôm qua phiên triền miên kia, thực khiến Vận Hàm rất khó quên đó!" Tô Vận Hàm nhớ lại nói, nhưng trong lòng là nghĩ Hồ Linh Tiêu, đầu ngón tay không tự chủ mà chạm tới hôn ngấn nơi cổ. Nghĩ tới đêm qua mình càng là quỷ sử thần sai giao thân thể cho Hồ Linh Tiêu, mặt nàng liền bắt đầu phiếm hồng. Chỉ là hồng kia mà Lương công công thấy lại không phải thẹn thùng, mà là dục vọng trổi dậy.
"Ai nha, ngươi nói ngươi... Thật đúng là..." Lương công công đứng dậy, đưa lưng về phía Tô Vận Hàm lộ ra ý cười thâm thuý, đi tới cửa lại ngừng lại, nhẹ vung phất trần, nói: "Yên tâm đi, nếu có cơ hội, tạp gia chắc chắn lại để Lệ phi hầu ngươi một phen thật tốt! Thôi, Tô học sĩ... Dọn dẹp thu thập, chũng ta cũng nên hồi trình thôi."
"Vận Hàm đây liền đa tạ công công rồi!" Tô Vận Hàm cười nói, quả nhiên như nàng dự liệu vậy, Lương công công chính là người sai khiến Lệ phi câu dẫn mình. Chỉ là không ngờ tới quyền lợi của hắn đã lớn tới mức độ này, vậy mà có với phi tử ở trái phải hoàng đế.
Hồi trình cũng hệt như lúc đi, Tô Vận Hàm cùng tên trạng nguyên không biết danh tính ngồi trong cùng một chiếc mã xa. Chỉ là dáng vẻ hắn tựa hồ có tâm sự, phờ phạc ủ rũ ngồi ở góc, ngay cả vẻ kiêu ngạo lúc đi cũng mất tiêu không thấy. Đối với biến hoá của trạng nguyên, Tô Vận Hàm cũng chẳng muốn quản, vốn nàng không có bao nhiêu hảo cảm với tên trạng nguyên này, giờ đây cũng bất quá là tình nghị ngồi cùng mã xa mà thôi.
Rốt cuộc trở lại Tô phủ, tâm tình Tô Vận Hàm muốn tốt hơn nhiều so với ở sơn trang tránh nóng. Nàng biết Hồ Linh Tiêu ở tiền sảnh chờ nàng, liền tăng nhanh cước bộ đi tới tiền sảnh. Chỉ là, chờ ở nơi đó cũng không phải chỉ có Hồ Linh Tiêu, ngoài quản gia Lý Hạo còn có Tô Ngưng Nhi cùng Từ Phong ngồi ở ghế khách. "Từ huynh đệ, Ngưng nhi cô nương, sao các ngươi đến đây?" Tô Vận Hàm nghi hoặc hỏi, đã có đoạn thời gian nàng không gặp hai người này rồi.
"Ngốc tử, coi lời ngươi nói kìa!" Hồ Linh Tiêu liếc mắt Tô Ngưng Nhi, kéo Tô Vận Hàm ngồi xuống chỗ chủ nhân, mình thì ngồi lên đùi nàng, tiến đến bên tai nàng, nói: "Đều nói không gặp một ngày như cách ba thu, người ta từ đêm qua trở về lại bắt đầu thật nhớ thật nhớ ngươi rồi! Ngốc tử, sau này đi đâu đều mang người ta theo có được không? Chỉ cần ngươi rời người ta nửa bước, người ta liền hồn thân không thoải mái đó!"
"Linh Tiêu! Từ huynh đệ cùng Ngưng Nhi cô nương còn ở đây!" Ngay trước mặt người ngoài nói lời này, thực sự quá thẹn người mà!
"Ha ha, không sao không sao! Linh Tiêu cũng vì nhớ Tô huynh đệ mới như vậy." Từ Phong nắm tay Tô Ngưng Nhi, nụ cười trên mặt ngày càng sâu, nói: "Lần này tới là muốn báo cho Tô huynh đệ một tin tốt, hắc hắc... Ngưng Nhi của ta, có hỉ rồi! Ta sắp làm đa rồi!!!"
"Nha? Có hỉ?" Tô Vận Hàm tựa hồ không nghĩ tới Tô Ngưng Nhi sẽ có thai nhanh như vậy, cũng theo gật đầu vui mừng, nói: "Vậy thì thật là cung hỉ Từ huynh đệ, thật không nghĩ tới Ngưng Nhi cô nương có hỉ nhanh vậy đó. Có lẽ nghĩa phụ hẳn là cao hứng phát rồ rồi đi!"
"Còn không phải sao! Phụ thân ông vô cùng bảo bối tôn nhi chưa sinh ra này, ta cùng Ngưng Nhi nói tốt nói xấu* ông mới chấp thuận cho ta mang Ngưng Nhi ra ngoài. Phụ thân nói đợi sau khi hài tử sinh ra ông liền tấu triều đình thế tập chức Đề đốc cho ta, ông muốn ở nhà chiếu cố tôn nhi ấy!"
[~ khuyên can đủ kiểu]
"Vậy cũng thật không tệ đâu! Sau này Vận Hàm sẽ phải nương vào Từ Đề đốc nhiều rồi." Tô Vận Hàm cười đùa nói, chấp tay làm cái lễ với Từ Phong.
"Ai nha Tô huynh đệ! Yên tâm đi, dau này có chuyện chiêu hô ta là được! Hắc hắc, chơi văn chương thì ta không, đánh đánh giết giết kia thì ta được!" Từ Phong giơ ngón cái lên, mới vừa đắc ý lên, chỉ thấy Tô Ngưng Nhi quăng tới một ánh mắt, hắn lập tức thành thật rụt tay về như hài tử làm sai chuyện, nhìn Tô Ngưng Nhi không ngừng cười ngốc.
"Hắc hắc, nương tử ta sinh khí rồi, ta, ta phải về ngao thang bổ cho nương tử đây." Từ Phong đứng dậy kéo Tô Ngưng Nhi dậy, một hay ôm lấy lưng eo nàng, một tay khác thì để Tô Ngưng Nhi đáp như đang đỡ lão phật gia, nói: "Nương tử, chúng ta hồi phủ đi, về trễ chút nữa phụ thân lại cuống lên mất."
""Ân, vậy thì về thôi." Tô Ngưng Nhi gật gật đầu, lại nói với Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu: "Mấy ngày tới e là không thể tới nữa, đợi sinh hài tử, chúng ta liền ôm nó lại đây nhận thân, các ngươi bảo trọng."
"Ta cùng Linh Tiêu tiễn các ngươi ra ngoài." Tô Vận Hàm hai tay dán lên eo Hồ Linh Tiêu, hai người coi như đứng dậy cùng lúc. Đợi tiễn Tô Ngưng Nhi cùng Từ Phong ra cửa, Hồ Linh Tiêu kéo Tô Vận Hàm đi vào lương đình nơi hoa viên, nhuyễn trong lòng nàng, nói: "Ngốc tử, Ngưng Nhi tỷ tỷ người ta đã có hỉ rồi, không phải chúng ta cũng nên sinh hài tử thuộc về chúng ta rồi đó!"
Bụp, mặt Tô ngốc tử hồng lên không ngoài định liệu, nàng mở tầm mắt liếc trên người Hồ linh Tiêu, thật lâu mới lắp ba lắp bắp nói: "Sinh, chúng ta đều là nữ tử, muốn làm sao, làm sao mà sinh? Lại nói, hiện tại... thế cục bất ổn, sao là thời điểm sinh hài tử?"
"Nữ tử thì sao nào? Ngươi cùng ta cũng không chỉ là nữ tử, còn là yêu nắm giữ linh khí ~" Hồ Linh Tiêu kéo âm cuối dài thật dài, trên mặt bộ dạng ý xuân vô tận, hận hiện tại không thể cởi sạch y phục của nàng cùng ngốc tử triền miên triền miên lại triền miên.
"Ta, ta biết rồi! Ta đáp ứng ngươi, qua đoạn thời gian, để qua đoạn thời gian đi! Đợi, đợi Từ huynh đệ sinh hài tử ra. Nàng, nàng đừng vội... Qua thế giới hai người không phải rất tốt sao? Nếu có hài tử rồi, chỉ sợ nàng lại muốn ghen nữa." Tô Vận Hàm nói lầm bầm.
"Rồi rồi rồi, còn nói người ta lắm lý do, rõ ràng chính là ngươi lắm chuyện, ý nghĩ cũng nhiều. Thôi đi, ngươi là phu gia ngươi làm chủ đi!" Hồ Linh Tiêu ôm eo nàng, trên cổ còn lưu lại hôn ngấn đêm qua, thật hy vọng nó vẫn mãi không được biến mất, cứ mãi lưu lại chỗ đó như vậy mới tốt đó!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...