Nói không để ý tới nàng liền thật không để ý tới nàng.
Buổi tối Tuý Hoa Lâu mở cửa nghênh khách, tuy Hồ Linh Tiêu vì không có mặt Hồ Kiều Kiều mà lười biếng không lên đài hiến vũ, những cũng mặc váy dài diễm hồng mang diện sa đi tới đi lui trước mặt Tô Vận Hàm. Nàng không để ý tới nàng ấy, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không cố ý kiếm chuyện. Thế là Hồ Linh Tiêu một bên không ngừng đi dạo trước quỹ đài, một bên ra vẻ tựa như không nhận ra Tô Vận Hàm, soi mói nói: "Ai yêu, quanh quỹ đài này sao bẩn như vậy? Người này cũng quá không có mắt nhìn, sao không biết thu dọn đi."
"Ân?" Sao Tô Vận Hàm nghe sao cũng thấy là lạ, đây là đang nói người nào? Tựa hồ muốn nói nàng không có mắt nhìn không biết thu dọn? Đi ra liếc nhìn quanh quỹ đài, Tô Vận Hàm gãi sau gáy, hỏi: "Linh Tiêu cô nương, quanh quỹ đài này cũng đâu có bẩn a? Ngươi, trong lòng ngươi đã tốt chút..."
"Hừ..." Hồ Linh Tiêu tiếp tục hất đầu không để ý tới nàng, hoặc là nói hoàn toàn coi nàng như không khí, tiếp tục đi tới đi lui trước quầy, niệm niệm trong miệng: "Chậc chậc chậc, nhìn chỗ này đều bẩn thành dạng gì rồi! Này người có mắt nhìn còn biết thu dọn quét tước, chỉ có người không có mắt nhìn mới đi nói không bẩn gì nha, gì mà nói chỗ mới được quét sạch nha các loại. Còn có, đó là nói sang chuyện khác! Hỏi gì mà trong lòng tốt chút nào chưa, chỉ sợ có mấy người ước gì nội tâm ta buồn đau, cũng tiện cho hắn cùng Ngưng Nhi cô nương người tình ta ý, tình chàng ý thiếp, còn cái gì mà khách nghe tri kỷ... Hừ!" Phỉ nhổ xong*, Hồ Linh Tiêu cũng chẳng thèm quan tâm Tô Vận Hàm trưng ra bộ mặt không biết nói gì kia, trực tiếp cho nàng cái xoay người một cái hoa lệ lệ lên lâu hai, khiến nàng muốn giải thích cũng không có người nghe!
[ ý chỉ hành động nói đầy coi thường của Linh Tiêu là phỉ nhổ rồi chứ không phải làm thật]
"Đây thật là..." Tô Vận Hàm nhìn bóng lưng Hồ Linh Tiêu, mặt đầy bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại quay về quỹ đài tiếp tục lật xem trướng bộ của nàng, lẩm bẩm một câu: "Chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó dạy (lời Khổng Tử), lời này thật không sai chút nào!"
Trong Tuý Hoa lâu cố khách không ngớt, trước mắt đều là công tử phú gia y phục đều là ăn mặc chút quang tiên, chỉ nhìn bọn họ quăng mạnh tay lớn cả ngàn kim cũng biết thân phận mỗi người cũng không đơn giản, cũng không phải dạng phú quý mà dân chúng tầm thường trèo cao có thể so được. Không có Hồ Kiều Kiều, các cô nương trong lâu liền tự chủ động nghênh khách, bầu bạn bên người khách, hầu hạ họ uống tửu dùng món, cộng thêm ăn bớt.
Tô Vận Hàm ở quỹ đài tính trướng một hồi, chung quy vì trong lòng còn tâm sự không cách nào chuyên chú được. Nàng đặt bàn tính trên trướng bộ, nhìn trong đại đường ngồi đầy công tử ca nhi cùng các cô nương nhíu mày tuỳ ý để họ ôm động. Đã không phải ngày đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng cảm giác ô yên chướng khí vẫn khiến Tô Vận Hàm cực không thoải mái. Bưng nước trà trên quỹ đài lên uống một hớp nhỏ, Tô Vận Hàm ngẩng đầu quay về phía lâu thê (cầu thang) nhìn một hồi lâu, quyết định vẫn là đi tìm Hồ Linh Tiêu giải thích rõ ràng. Tuy nói nàng là hồ yêu, nhưng những ngày này đến những chuyện đã phát sinh cho Tô Vận Hàm thấy con hồ yêu này cũng không phải là đại ác, trái lại cực giống tiểu thư đại hộ nhân gia (gia đình giàu có), rất thất thường.
Lên lâu hai, Tô Vận Hàm tận lực không để gian phòng Ngọc Ngưng Nhi trực tiếp gõ cửa phòng Hồ Linh Tiêu, nàng hơi cúi người theo khe cửa nhìn vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy trên giường một đám hoả hồng cùng chăn đệm gối tán loạn trên đất. Này, khí này vẫn chưa hết sao? Tô Vận Hàm có chút sửng sốt trong phút chốt, hai tay che ở khe cửa, nhỏ giọng kêu vào trong: "Linh Tiêu cô nương, Linh Tiêu cô nương... Ngươi mở cửa được không? Ta, ta có lời muốn nói với ngươi... Trước tiên ngươi mở cửa được không?"
"Hừ, còn có gì để nói nữa chứ! Ta nói không thèm để ý ngươi thì không thèm để ý ngươi nữa!" Hồ Linh Tiêu đối với Tô Vận hàm gõ cửa thờ ơ không động lòng, nàng là yêu, đâu thể không biết người gõ cửa bên ngoài chính là người nào?! Thêm nữa vừa nãy Tô Vận Hàm khẽ gọi ở ngoài, Hồ Linh Tiêu vẻ hết sức khó chịu này lại theo nhảy dựng lên. Có lời? Còn có thể có lời cái gì? Đơn giản là giải thích những chuyện làm nàng sinh khí kia! Ngược lại nhaa, khẳng định không phải là loại ta thích ngươi đâu! Bất quá, nếu nàng thật thông suốt nói ra lời muốn như vậy? Vậy, vậy cũng không thể bỏ qua.
Hồ Linh Tiêu nheo mắt lại trong đầu nghĩ cảnh tượng YY một lần, nhanh chóng để những đệm chăn gối dưới đất kia cái nào cũng bình ổn trở lại trên giường, mở cửa hất đầu để gò má hướng về Tô Vận Hàm, tức giận nói: "Làm gì! Tìm ta chuyện gì!"
"Linh Tiêu cô nương, ta tìm ngươi xác thực có lời muốn nói." Tô Vận Hàm cắn môi dưới do dự phút chốc, sắp xếp từ ngữ trong lòng, nói: "Sáng sớm cô nương khí nói ta hôn môi với Ngưng Nhi cô nương, vậy ta mạc danh kỳ diệu. Ta nghĩ cô nương sinh khí kiểu ăn không nói có, ta cùng Ngưng Nhi cô nương vẫn chưa có bất kỳ cử chỉ thân mật nào, tuy bọn ta là tri kỷ, nhưng tương kính như tân không có bất kỳ hành động vượt quá. Mong Linh Tiêu cô nương không nên loạn tưởng, đến nay mà thôi... Vận Hàm cũng chỉ cùng cô nương ngươi từng có chuyện cỡ kia... tiếp xúc..." Thanh âm Tô Vận Hàm ngày càng nhỏ, đến cuối thẳng thành ách ngữ (câm), ngay cả gò má cũng hồng lên vì câu nói sau cùng.
"Ăn không nói có? Không có bất kỳ hành động vượt quá?! Hừ!" Hồ Linh Tiêu ầm cái dùng sức đóng cửa lại, hối hận vừa nãy mở cửa cho nàng để nàng phát biểu một trận ngôn luận như vậy làm người khí. Nói ta ăn không nói có? Ngươi dám nói ngươi chưa truyền khí cho Ngưng Nhi tỷ tỷ? Nói gì mà không có bất kỳ hành động vượt quá? Vậy còn không có chuyện chạy vào phòng người ta! Hừ! Xú ngốc tử, ngươi liền sẽ nói! Ngươi liền có lý do! Hồ Linh Tiêu khí nàng trên hết cũng chỉ vì nói mình ăn không nói có, trong lòng tự nhủ ngàn lần vạn lần 'không thèm lại để ý đến ngươi'. Sau khi ngồi trên ghế tròn, học theo Hồ Kiều Kiều vậy biến ra một nắm hạt dưa mà cắn, tưởng tượng chúng thành Tô Vận Hàm, cắn một cái cho giải khí!
"Ai?" Tô Vận Hàm bị cử động bất ngờ của Hồ Linh Tiêu làm sợ nảy một cái, nếu không nhờ nàng lùi kịp lúc, hiện giờ mũi này chỉ sợ cũng thành đầu cà rốt. Nữ nhân như yêu, yêu cũng là nữ nhân, chọc không được... Quả thật là chọc không được! Tô Vận Hàm ngốc ở cửa một hồi, ngẫm lại vẫn nên chờ nàng hết khí lại tới giải thích giải thích. Đi tới cửa lâu thê, nàng lại quay đầu trông nhìn cửa phòng Hồ Linh Tiêu, xác định nàng không thể mở cửa ra, lúc này mới chậm rì rì đi xuống lâu dưới.
Tửu khí nồng đậm phả vào mặt, Tô Vận Hàm dừng bước lại dùng y tụ dài rộng che miệng mũi, cũng tránh chịu tửu khí xông tới tập kích. Trên lâu thê, công tử ca nhi bước đi lảo đảo mở to con mắt mơ màng gian nan lên lâu, phát hiện trước mặt có người ngăn, lập tức thiếu kiên nhẫn đẩy hắn qua một bên, 'Phi' một tiếng, nói: "Cẩu vật từ đâu tới, lại dám... ách... dám cản đường gia! Gia... ách... gia còn muốn tìm Ngọc Ngưng Nhi... ách... khoái hoạt khoái hoạt (XXX)!"
"Đau.." Tô Vận Hàm xoa vai bị va đau, lại ngẩng đầu thì vị công tử ca nhi uống nửa say vừa nãy kia đã lảo đảo chuyển tiến vào phía phải lâu hai. Nhìn bóng lưng hắn biến mất, Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy có chỗ nào rất không hợp lý. Lẽ ra Tuý Hoa lâu vốn là nơi yên hoa, các công tử đơn giản tới nơi này cũng vì nữ sắc, khăng khăng hắn mới vừa nói danh tự Ngọc Ngưng Nhi... Ngọc Ngưng Nhi? Ngưng Nhi cô nương?! Tô Vận Hàm rốt cuộc biết không hợp lý chỗ nào, Ngọc Ngưng Nhi từng nói nàng là thanh quan cũng không nghênh khách, nói vậy...
Không kịp nghĩ thêm nữa, lâu hai đã truyền tới thanh âm Ngọc Ngưng Nhi: "A! Công tử, ngươi mau buông tay!" Không lo được nhiều nữa, Tô Vận Hàm ba bước lại hai bước sải bước ở lâu hai, thẳng về bên phải tới gian phòng Ngọc Ngưng Nhi. Ở cửa, vị công tử say tửu vừa nãy kia đang lôi kéo với Ngọc Ngưng Nhi, thỉnh thoảng đưa tay vuốt mặt nàng, nói: "Giả bộ rụt rè gì chứ, gia tới chỗ này chính là vì ngươi, hôm nay nếu không để... ách... gia thoả mãn,gia... ách... thì không trả tiền!"
Vốn các công tử đến Tuý Hoa lâu đều rất rõ ràng quy củ nơi này, phàm là thanh quan của Tuý Hoa lâu đều không được đụng, nhất trong đó là hai đại hoa khôi Linh Tiêu cô nương cùng Ngưng Nhi cô nương, càng là đừng có mơ. Vậy mà tình huống hôm nay xác thực không đúng, công tử kia uống chút tửu, hơn nữa lúc đi vào vẫn chưa phát hiện thân ảnh lão bải (tú bà), liền dựa vào ba phần men say định đến bá vương ngạnh thượng cung***. Ngược lại lúc này Tuý Hoa lâu vô cùng ầm ĩ, coi như Ngọc Ngưng Nhi gọi rách cổ họng cũng không nhất định có người lại đây quản chuyện.
Đương nhiên, trong không nhất định còn mang theo vạn nhất. Muốn trách chỉ trách hắn có chút quá xui, vừa lúc ở lâu thê gặp Tô Vận Hàm. Tuy nàng là nữ tử tay trói gà không chặt, những lại lòng mang chính khí. Thấy Ngọc Ngưng Nhi bị người lôi kéo cường đoạt cầu trợ không được, lúc này xông tới đẩy vị công tử nửa say kia ra, lẫm liệt che trước mặt Ngọc Ngưng Nhi, lạnh lùng nói: "Vị công tử này, Ngưng Nhi cô nương chính là thanh quan Tuý Hoa lâu, bán nghệ không bán thân! Thỉnh xin công tử tuân thủ quy củ, không nên vượt qua!"
"Yêu a! Đây là cẩu vật ở đâu tới, ta thấy ngươi không biết thân phận gia rồi!" Bị đẩy ra đối diện, công tử hơi ưỡn thẳng lưng người, lắc lư qua lại chỉ về Tô Vận Hàm nói: "Gia... ách... gia đây là kinh thành... ách... Lý phú thương... ách... công, công tử Lý phủ! Ngươi... ách... Ngươi dám đẩy gia... ách... Gia chắc chắn để ngươi nằm ngang ra... Tin, có tin không! Ngươi tin hay không tin!"
Trong lúc nói chuyện, Hồ Linh Tiêu đang ở trạng thái đổ khí cầm trong tay ít hạt dưa thảnh thơi dựa vào cửa phòng, liếc mắt nhìn Tô Vận Hàm che trước mặt Ngọc Ngưng Nhi, mặt ngoài không nộ không cười, nhưng trong lòng quở trách một phen từ đầu tới chân Tô Vận Hàm: yêu, nhìn thân thể như cải xanh, còn muốn đến anh hùng cứu mỹ nhân a! Cũng không cân nhắc cân nhắc mình có nhiêu cân nhiêu lượng! Nhìn khí thế kia, chỉ có thể rút hành tây trong ruộng thôi!
"Công tử Lý phủ thì sao? Dù cho ngươi là quan chức tại triều cũng không thể vượt qua! Nơi này là Tuý Hoa lâu, có quy củ của nó! Ta khuyên công tử vẫn không nên quấy rối ở đây." Tô Vận Hàm cũng không có chú ý tới Hồ Linh Tiêu đã mở cửa tựa ở cửa, nàng chỉ biết bất luận thế nào cũng không thể để tên công tử Lý phủ gì đó trước mặt chà đạp Ngọc Ngưng Nhi được!
"Quy củ! Gia có ngân tử! Ở đây... ách... ở trong kinh thành này, gia chính là quy củ!" Công tử Lý phủ lấy ngân phiếu trong y tụ ném một cái lên người Tô Vận Hàm, đi tới đắc ý nói: 'Nhìn thấy chứ? Nơi này... ách... gia chính là quy củ! Ngươi... cút qua một bên cho ta đi thôi!" Công tử Lý gia dứt lời, nhấc chân liền đá vào phần eo của Tô Vận Hàm. Đều nói người say tửu sức lực lớn, sức đạp người này cũng không phải lớn bình thường, hắn là là nam nhân, một đạp nơi nào thân nữ tử Tô Vận Hàm chịu được?!
Rên lên một tiếng, thân thể thẳng tấp của Tô Vận Hàm lung lay một cái, lập tức cau mày đứng tại chỗ, cố chấp che trước mặt Ngọc Ngưng Nhi, nói với nàng: "Ngưng Nhi cô nương yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để hắn khi phụ ngươi! Tuyệt đối sẽ không!"
"Công tử, có lời này của công tử... Ngưng Nhi..." Ngọc Ngưng Nhi hai tay nắm chặt y thường Tô Vận Hàm, đối với hành động lần này của hắn cảm động không thôi, cũng bởi vậy kiên định hơn với tâm ý của mình
"Cẩu vật, gia... gia ách... sao gia lại khi phụ Ngưng Nhi, gia... ách... ấy mà làm cho nàng thoải mái!" Công tử Lý gia khinh thường nhổ ngụm nước bọt lên đất, chỉ về phía nàng lại nói: "Ngươi có tránh hay không... còn không tránh ra, đừng trách gia ra tay hại người!"
"Không tránh! Cứ không tránh!" Tô Vận Hàm quật cường cao giọng nói, để nam tử mặc y vừa mới lên lâu bỗng nhiên dừng bước đứng nơi cửa lâu thê, như Hồ Linh Tiêu vậy, an tĩnh ở một bên xem náo nhiệt.
[*** bá vương ngạnh thượng cung: "Bá vương ngạnh thượng cung" là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: "Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ." Lưu Bang cười đáp: "Ta thích đấu trí chứ không đấu sức." Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành...
"bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" tạm hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ" ; mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian" [aka "rape"] ; mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" đặng thay thế cho hai từ "cưỡng gian"]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...