My Devil! Don't Go

Hỏi nhỏ là… sau truyện này các bạn thích Mi tiếp tục viết truyện viễn tưởng hay đơn thuần là tình yêu học trò thôi??

Góp ý cho Mi nhaaa

~~~

– Được rồi… chúng ta tiếp tục tiến hành việc lúc sáng.

Hắn vừa dứt lời, cả người tôi lại nóng bừng lên… hức… cái gì đây chứ? Tình huống này là tôi tự dẫn dắt Ren á? Sao tôi lại cảm thấy lỗi không
nằm ở mình? Chính là vì cái khả năng dẫn dắt của hắn quá bá đạo a.

Hằn đè tôi nằm ra giường, ở cự ly gần như thế này… quả thật khuôn mặt của Ren rất chi là… kích thích người nhìn, làm tôi cực thẹn nhắm tịt
mắt… mặt tôi bây giờ có lẽ là đỏ lắm a…! Thật là xấu hổ nha.

Tôi nghe thấy tiếng hắn cười nhẹ. Cổ tôi cảm thấy một luồng khí nóng… ơ chẳng lẽ ngày này lại đến với tôi sớm như thế…??!!

Đợi sau khi luồng khí nóng ấy biến mất, thì có một thứ gì đó lành
lạnh ngay lập tức áp vào da tôi, khiến tôi không khỏi rùng mình mà mở
mắt theo phản xạ… đứng hình…

Ren đã ngồi dậy từ khi nào, hắn còn đang ngồi cạnh tôi chăm chú quan
sát vẻ mặt tôi… chẳng lẽ từ nãy đến giờ là tôi đang lầm tưởng a…?

Tôi liền đỏ mặt ngồi dậy, liếc xéo hắn một cái thì thấy có gì đó thật bất thường. Tay tôi vô thức đưa lên chạm cổ, khi cảm nhận được gì đó
thì tròng mắt của tôi giãn ra một tí.

Tôi cúi xuống nhìn. Đó là một sợi dây chuyền bằng bạc rất đẹp rất lấp lánh a. Sợi dây chuyền bản nhỏ khiến cái cổ tôi càng thanh mảnh hơn,
mặt dây là hình một bông hoa nhỏ xen kẽ với chiếc lá mảnh mai, có một
viên kim cương đính vào sáng lấp lánh, thiết kế rất tinh xảo, từng đường nét một đều thể hiện được đây là tác phẩm của một nghệ nhân.

Tôi ngước nhìn hắn, Ren liền giải thích:

– Lúc sang đấy, anh có thấy nó ở một cửa tiệm ven đường, liền nghĩ ngay đến em.

Thật ra thì tận sau này hắn mới thành thật khai báo cho tôi biết,
trong lúc nghỉ ngơi ở khách sạn chờ mở cuộc họp, Ren đã trông thấy nó
trên một tờ báo, liền nghĩ đến tôi mới cấp tốc liên lạc với bên công ty
mà mua nó, hơn nữa còn là mua đấu giá nha, quả thật là sản phẩm có một
không hai trên thế giới do chính tay một nhà thiết kế nổi tiếng làm ra.

– Em cũng có quà cho anh. – tôi cười toe toét phóng xuống giường chạy đi lấy hai cái cốc.


Mà lại tận sau đó tôi mới nghĩ đến việc này… thật ra tặng cốc tặng ly là hơi bị kị nha. Cái ly chẳng phải tượng trưng cho chia ly sao.

Ren nhìn hai cái ly mà cười dịu dàng một cái, liền ôm tôi vào lòng
xoa xoa đầu tôi… hì… cảm giác này rất là thích. Thế là tôi như một con
mèo nhỏ cuộn người lại nằm trong lòng cậu chủ cho người ta vuốt ve âu
yếm.

Chúng tôi cứ im lặng như thế nhìn hai cái ly đặt trên bàn. Chỉ như
vậy thôi là đủ rồi. Chỉ như vậy thôi tôi cũng có cảm giác rất ấm áp, rất bình yên… trái tim tôi tràn ngập hạnh phúc. Thật ra mà nói, nếu cả đời
sau này của tôi chỉ ngồi yên một chỗ cạnh Ren, tôi cũng không có ý kiến. Ren đúng là rất lợi hại, tay hắn chỉ là theo thói quen nghịch tóc tôi,
tôi lại có cảm giác rất thỏa mãn.

Ren siết người tôi trong lòng hắn, tôi liền ngẩng đầu thắc mắc, hắn
nhanh chóng cúi người hôn nhẹ lên môi tôi. Rất nhanh, rất chính xác. Rồi hắn lại cười dịu dàng mà nhìn tôi chăm chú… cái nụ cười này rất chi là
đốn tim. Tim tôi vừa ấm áp vừa run run, hệt như có một thứ mềm mại gì đó vừa lướt qua. Tôi nhướn người chủ động hôn nhẹ lên môi hắn một cái rồi
cũng mỉm cười.

Ren bẹo má tôi rồi lại ôm tôi vào lòng. Chúng tôi lại hướng ánh mắt
về phía hai cái ly… dường như chúng nó cũng đang tỏa sáng, cũng đang
hạnh phúc theo một cách riêng.

Dù từ nãy đến giờ Ren không hề mở miệng nói lấy một từ, nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác, câu nói “Anh yêu em.” hắn luôn miệng nói ra… cứ nói
liên tục liên tục không ngớt, khiến tôi cũng cười ngây ngốc như bệnh
nhân trốn trại. Tay tôi cũng vô thức mà đưa lên chạm nhẹ vào cái mặt dây chuyền…

Hai cái ly chẳng có chút gì nghệ thuật kia đang đứng nhìn chúng tôi
mỉm cười. Ánh sáng từ đèn chùm vàng nhạt lan tỏa khắp căn phòng, vô tình khiến hai cái ly trở nên thật nổi bật. Phải chúng nó không cần đẹp, chỉ cần người tặng là tôi, và người nhận là hắn cảm thấy hạnh phúc, thì dù
cho nó có như cái đùi giẻ lau nhà cũng trở nên thật hoàn hảo.



Tôi trở mình, liền cảm thấy bụng mình có gì đó nặng nặng, liền vô thức cau mày nói:

– Dragon, thà em đá chị xuống giường như mấy ngày trước còn hơn, đừng gác chân nữa mà…

Thấy không có động tĩnh gì thì hơi lạ nha… cả chân cũng không chịu bỏ xuống, cả miệng cũng không thèm mở ra cãi ư??? Rõ ràng là có vấn đề,
không lẽ nó đang lên kế hoạch mưu sát tôi trong đầu nên mới im hơi lặng
tiếng như vậy??

Tục ngữ nói chẳng có sai a… trước khi bão đến thì gió thường rất lặng… mà lặng quá như thế này thì bão sẽ rất kinh khủng…

Tôi liền mở mắt, thì ngay lập tức khuôn mặt đang mỉm cười dịu dàng

của Ren đập vào mắt tôi. Tôi bàng hoàng sửng sốt một chút, hơn nữa a,
bụng tôi cảm thấy nặng vì tay hắn đang đặt ở đó, cơ bản là hắn đang siết lấy eo tôi, để tôi có thể nằm sát người hắn. Tôi liền ngẩng đầu trợn
mắt, khuôn mặt chắc khó coi lắm… na ná cá mắc cạn. Ren vẫn cười cười,
hắn hỏi tôi:

– Ngủ ngon không bà xã?

– … – vâng tôi vẫn còn chưa tiêu hóa được vấn đề. Nói gì thì nói, mỗi sáng thức dậy không phải đầu óc ai cũng trì trệ một chút à?

– Dragon nhân lúc anh đi vắng ăn hiếp em? – Ren lại cười cười… mà sao tôi thấy nó hơi bị nguy hiểm a.

– Không! Nó không làm gì hết. Là em tự lăn xuống giường. -tôi liền
chối bay chối biến. Thấy tôi có tốt không? Còn đi bênh vực cho Dragon
cơ…

– Thật không?

– Thật mà! Thật mà!!!

– Được rồi. Anh sẽ xử tội nó sau, giờ thì đi rửa mặt đi, anh sang phòng gọi hai người kia chờ em cùng đi ăn sáng.

– V… Vâng. – tôi nói rồi bò dậy chạy thẳng một mạch vào nhà vệ sinh
không dám ngoảnh đầu dù chỉ một lần. Ầy… những lời nói của Ren có sức
sát thương ngày càng lớn, tôi cơ bản là không có đỡ nổi.

Đến khi gặp bốn người họ trên hành lang, tôi cảm thấy cái không khí
nó rất là quái gở. Ajita thì động tác cứng đơ, Chito thì mặt đỏ ửng. Ren thì rất chi là vô cảm. Dragon thì cười cười như lưu manh.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tôi rất tò mò.

Dù có tò mò cũng không ngăn được cơn đói cồn cào. Chúng tôi thế là
kéo nhau xuống nhà hàng. Tranh thủ lúc ăn xong, tôi liền kéo Chito vào
nhà vệ sinh hỏi chuyện.

– Giữa mấy người có chuyện gì vậy?

Chỉ vừa nghe tôi hỏi, cả mặt Chito đã đỏ hết cả lên, cô nàng chậm rãi kể tôi nghe.

Lời kể của Chito.


Sáng hôm qua lúc trông thấy Ajita lặng lẽ đứng bên ngoài phòng họp…
có lẽ là chờ tôi, tâm trí tôi chẳng còn trong phòng nữa. Thật sự lúc này rất muốn bỏ hết tất cả chạy đến bên anh.

Vậy nên, trong cả cuộc họp, thứ tôi có thể nghe, duy nhất chính là nhịp tim gấp gáp của mình.

Anh đứng bên ngoài trầm lặng, cả người tựa vào tường, hai tay đút túi quần, mái tóc lãng tử phong trần, đôi mắt, cái mũi, đôi môi, làn da đó
tôi nhớ biết bao nhiêu. Cái vẻ thờ ơ đầy lãnh lùng kia càng hấp dẫn tôi
hơn nữa. Biết là anh đang chờ tôi, nên chỉ cần câu nói “Buổi họp đến đây là kết thúc.” vang lên, còn chưa để câu nói văng ra hết, tôi đã chạy
vụt ra ngoài, phóng đến ôm chặt lấy Ajita.

Nỗi nhớ mấy ngày nay làm tôi chết lên chết xuống ngay lập tức bị văng mất. Tôi vùi mặt mình vào người anh mà hít lấy hít để cái mùi hương
quyến rũ nam tính kia. Tôi có cảm giác ai đó cũng vòng tay ôm chặt lấy
mình, người ta còn ngửi mùi thơm trên tóc tôi, cúi xuống dịu dàng hôn
lên đỉnh đầu tôi một cái. Cả thần trí tôi bất chợt không còn là của tôi
nữa, cả người tôi cũng trở nên lâng lâng mơ hồ, cứ như đang bay vậy.

Tôi liền ngẩng đầu cười toe toét với Ajita. Chạm phải ánh mắt dịu
dàng đầy mị lực kia, tôi giật mình, mới vội vàng buông anh ra, chết
thật! Tụi tôi đâu có là gì của nhau, một điểm liên quan còn không có,
thì tư cách gì tôi ôm anh, hơn nữa còn là công khai ôm trước toàn thể
lãnh đạo, trước cả tốp ban cán sự toàn trường? Phải nói là lúc này ai
cũng nhìn chúng tôi chăm chú với hai con mắt sáng như đèn dây tóc, miệng thì há hốc kinh ngạc tựa hồ có thể nhét lọt một quả trứng gà nha.

Nhưng lần này người kéo tôi vào lòng là anh. Ajita cất chất giọng trầm trầm mà tôi nhớ mong bao lâu:

– Anh nhớ em.

Tôi nghe nhầm chăng? Anh ấy vừa nói cái gì??

– Anh nhớ em. – anh cứ như có thể đọc được suy nghĩ của tôi, liền trả lời lại câu hỏi ấy.

– Em cũng rất nhớ anh. – tôi mỉm cười buông lỏng người không đẩy anh
ra nữa, mà trực tiếp ôm anh. Người tôi thích đang đứng trước mặt tôi sau những ngày dài không gặp nhau, muốn ôm gần chết, muốn hôn gần đầu thai
mà người ta không cự tuyệt thì ngu gì không tiến luôn.

Cảm thấy tôi siết lấy mình, Ajita khẽ cười, lại nói:

– Khi nào rảnh đi ăn tối cùng anh. Anh có chuyện riêng muốn nói với em.

– Vâng. – tôi ôm lấy anh mà cười tít mắt.

Cả hai chúng tôi cứ đứng ôm nhau như vậy mặc kệ mọi người đang nhìn rồi bàn tán.

Sau đó tôi kéo anh đi tìm Ren và Yuki, trên đường đi đã kể vắn tắt
cho anh nghe về những chuyện đã xảy ra trong tuần vừa rồi… đặc biệt là
việc Yuki bị mất phép thuật.

Ajita im lặng không nói, chỉ lắng nghe tôi, mà khuôn mặt cũng không có tí nào cảm xúc, tôi liền tức giận:


– Tại sao anh lại như thế? Bạn anh bị người ta cướp hết phép thuật đấy! Một chút tức giận anh cũng không có à?

Tức giận xong tôi mới đông cứng người lại… ơ… mình vừa nổi nóng với anh ấy?? Chết rồi…

– Anh tất nhiên rất giận. – Ajita lúc này mới mở miệng nói, sau đó
anh nhìn thẳng vào mắt tôi – Nhưng anh không muốn em trông thấy bộ dạng
đáng xấu hổ đó của anh.

Tôi trợn mắt ngạc nhiên, đứng đó một hồi lâu chỉ nhìn anh chăm chú,
mà Ajita cũng chỉ lặng lặng nhìn tôi. Hình như mặt tôi có hơi đỏ lên…

– A… vậy… v… đi thôi.

Tôi lên tiếng trước, rồi bước đi. Anh gật đầu khẽ rồi sải bước dài lên đi cạnh tôi.

Tôi lại tiếp tục kể. Đến việc trên giường mình có thế chiến tôi cũng
kể ra luôn. Ajita liền phá lên cười không chút kiêng dè. Anh cười đến cả người run lên, liền xoa đầu tôi:

– Em ngủ hay thật.

– Tại hôm ấy em mệt quá thôi. Nhưng mà… đến cả việc phá nhà mình, anh cũng không thấy tức giận ư?

– Tất nhiên là có. – Ajita đột nhiên dừng bước, anh nhìn sang tôi mỉm cười – Vậy nên ngày mai, em nghỉ học đi chúng ta cùng dọn nhà.

“Chúng ta cùng dọn nhà…” câu nói này cứ văng vẳng bên tai tôi… thật
sự lúc này miệng tôi muốn rách ra luôn… phải nói là từ lúc Ajita cười
nói câu đó, đầu óc tôi đã treo lủng lẳng luôn rồi… trong khi miệng thì
cứ nở nụ cười ngờ nghệch.

Gì chứ… Ajita đúng là rất thần kì. Một câu của anh ấy cũng đủ khiến
tôi điên lên! Là tôi tự ảo tưởng hay dạo gần đây anh ấy rất dịu dàng với tôi…? Tôi có nên hy vọng một chút…? Bậy nào, bình thường anh ấy cũng
vốn rất dịu dàng, hơn nữa là tính cách dịu dàng đại trà. Ai anh ấy cũng
đối xử như thế… đó cũng là lý do tôi thích anh a. Tôi lại nhất thời thở
dài.

Cơ mà, dù dọn nhà là công việc nặng nhọc, nhưng hai từ “chúng ta” ấy
khiến tôi thấy rất… thích làm việc nặng đó. Có khi nhờ anh mà tôi có xu
hướng tự ngược mình không nhỉ?

Yuki không có ở sân sau, chắc là ở sân thượng. Thế là tôi lại kéo
Ajita đi mà tiếp tục huyên thuyên… thật không biết từ khi nào tôi có thể nói không ngừng nghỉ như vậy.

Quả thật cô nàng có ở sân thượng… hơn nữa… còn là đang ở cái tư thế rất chi là… khó có thể diễn tả.

Tôi vô thức nhìn sang Ajita thì anh ấy cũng chẳng khá khẩm hơn tôi là mấy. Khuôn mặt cứng đờ lại, mà biểu cảm cũng rất là… ba chấm, chấm than a. Yuki à… cậu mạnh mẽ như vậy mà lại bị hắn đè ngay trong trường thì
thật là… đỏ mặt.

(Còn tiếp)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui