Rồi cái ngày mọi học sinh đều mong muốn cũng đã tới – cái ngày trước ngày vũ hội. (troll nhau đấy)
Tôi và hắn vẫn như mọi ngày đến trường.
Tôi vươn vai hít sâu, không khí mát mẻ thật là dễ chịu a, nắng vàng rải khắp nơi, mọi vật đều rất có sinh khí, đầy màu sắc, ngoại trừ cái xác biết đi bên cạnh tôi.
Hắn cứ thẫn thờ từ chủ nhật đến giờ. Bình thường sẽ tìm cách chọc phá tôi, nhưng dạo này cứ im im. Chậc.
– Yuki. – ai đó gọi tên tôi, chắc là Ren.
– Gì? – tôi chả thèm nhìn mà đáp.
– Hả? – Ren ngạc nhiên hỏi tôi.
– Ủa, hả là sao?
– Cô vừa nói gì?
– Chứ không phải cậu vừa gọi tôi hả?
– Không, tôi có nói gì đâu?
– Hả… vậy chứ không lẽ… ma…? – tôi nói và bắt đầu run. Sao cuộc đời cứ đưa đẩy để tôi phải suy nghĩ đến cái từ đó?!
– Thôi ảo tưởng đi. Đi mau lên. – Ren liếc nhìn tháp đồng hồ rồi thúc giục tôi.
Tôi bám dính lấy Ren. Cả tháng sau đó khi đi đến đoạn đường này, lần nào tôi cũng bám chặt lấy Ren. Dù biết là nếu có con… ma nào nhảy ra hù dọa, Ren cũng không thể làm gì được nó để cứu tôi, nhưng mà thôi cứ bám lấy hắn cho chắc ăn, có gì thì… chết chum, chứ tôi chết một mình cô đơn lắm a.
Trong tiềm thức của tôi, một con ma như một vi thần đầy tài năng dù chưa gặp ma thật bao giờ, nào là có thể điều khiển vật từ xa, có thể nhập vào đồ vật chạy tung tăng trên phố,hoặc mắt có thể bắn ra tia laze đốt cháy,… Có thể nói, tôi có trí tưởng tượng hơi bị phong phú a.
Đến cổng trường thì Ren đi về phía lớp hắn, tôi về phía lớp tôi. Lại lần nữa, tôi cảm thấy mọi người cứ soi mình, không lẽ mặt tôi lại dính cái gì màu đen nữa sao? Không thể nào, nếu có thì Ren đã trêu tôi rồi… cơ mà dạo này hắn đâu có dám chọc ghẹo tôi gì đâu… ôi, không lẽ mặt tôi dính gì đó thật?
Tôi cắm đầu cắm cổ phóng cái veo vào nhà vệ sinh, mà vào nhầm nhà vệ sinh nam. T.T Ôi trời ơi!
…
Bước vào lớp với khuôn mặt thảm nhất có thể, tôi giật mình thấy Ren (anh) đang ngồi ngay chỗ ngồi của tôi, trên tay là một bó hoa hồng to tổ chảng. Tôi chậm rãi tiến lại gần anh dò hỏi. Ren vẫn chưa nhìn thấy tôi, anh đang bận nhìn ra cửa sổ suy nghĩ gì đó, hai tay đút túi quần, về khoảng này thì tôi thấy anh giống hắn.
Mọi người trong lớp lườm nguýt tôi… gái có gay có, còn đám con trai nhìn anh ngưỡng mộ. Sao cứ nhìn tôi như thể tôi là tội phạm không bằng, và tôi đã hiểu lí do:
– Con nhỏ đó nghĩ nó là ai vậy? Hết anh Ren đến anh đẹp trai này nữa!
– Đúng là hồ ly tinh!
Bla bla. Hừm, đã không có nhan sắc bên ngoài, bên trong còn xấu thậm tệ. Tôi có phải quá nhọ khi vào lớp này, hay ban đầu tôi bị mù nên không thấy được tâm địa của bọn lớp tôi…!
Thấy có ánh mắt sắc lạnh nhìn mình, Ren quay sang nhìn tôi, khoe răng:
– Yuki. – sao mà nghe quen quen thế nhỉ? Giống giống giọng con ma ở khu phố đó ý chứ… Chắc không phải đâu.
– … – tôi không nói nhìn anh với ánh mắt “Anh đến đây làm gì?”
– Mai em đi vũ hội với anh chứ? – Ren hỏi tôi.
– … – tôi đứng hình.
“Bùm bùm chíu”. Sau đây là bảng tin thông báo, lúc x giờ x phút, tại The East, tự nhiên mọc đâu ra mấy cái núi lửa (đám con gái + gay) tuôn nham thạch như mưa, may mắn gây thiệt hại không đáng kể.
Chậc, sau vụ này tôi cá chắc mình còn bị ghét tợn.
– Yuki, tặng em. – Ren dúi vào tay tôi bó hồng, sau đó anh kiên nhẫn hỏi tôi lần nữa – Em… sẽ dự vũ hội với anh chứ?
– Tôi sẽ không. – tôi lạnh nhạt.
Ren tức giận kéo tôi xuống sân sau trường, ép tôi vào tường.
– Yuki! Em đừng như thế nữa có được không? Anh đã nói với em rồi còn gì? Em còn muốn hận anh đến bao giờ? Anh làm vậy chỉ là để bảo vệ em thôi! Em chạy trốn anh cả bốn năm ròng, anh đã tìm kiếm em rất lâu! Bây giờ gặp lại anh thì em lại lạnh nhạt như vậy?! Em muốn anh phải làm sao?!
– Vậy… anh đi chết đi. – tôi coi sự tức giận của Ren là không khí, bình thản nói.
– Nếu anh chết, em sẽ không hận anh nữa chứ? – Ren đau đớn hỏi tôi.
– Ừ. Tôi nói tôi làm. – tôi đáp lạnh.
– Em đúng là rất tàn nhẫn… em biết không?
– …
Ren cười nhạt, lùi ra xa tôi một khoảng.
– Được rồi, nếu em muốn anh chết, anh hứa anh sẽ chết trước mặt em. Còn bây giờ vẫn chưa thể, vì anh vẫn còn chuyện cần làm. Vậy… hẹn gặp em sau.
Ren quay lưng bước đi. Tôi vẫn đứng như trời trồng, cả người tựa vào tường càng ngày càng tuột xuống. Tôi ngồi bó gối khóc.
Anh là người anh của tôi, là người bạn của tôi, là người tôi đã từng yêu, vậy mà tại sao anh lại phá hoại gia đình tôi? Tại sao anh lại nói với tôi những lời đó. Trốn anh được bốn năm, nhưng trong khoảng thời gian ấy, tôi nào được thảnh thơi, tôi nhớ anh, đau đớn khi nhớ đến anh…
Nếu người đốt nhà không phải anh, thì năm đó tôi ít ra vẫn còn một người thân trên thế giới này… nhưng tại sao lại là anh? Thà rằng anh nói dối với tôi rằng người đó không phải anh, tôi đã không phải sống trong hận thù sớm như vậy… trái tim mười hai tuổi của tôi bị mẻ mất một mảnh… và giờ anh lại đến vò nát nó…
Tại sao anh lại như thế?! Tôi không biết là mình không hiểu anh, hay cố tình không hiểu anh,… nhưng tại sao anh lại nói ba mẹ tôi không phải là ba mẹ tôi?! Tôi cần câu trả lời.
…
Khóc đã đời, tôi ngước lên hít sâu, giật mình bật ngửa, đầu đập vào tường cái bốp khi thấy mặt Ren (hắn) kề sát mình.
– Cậu làm gì ở đây?
– Vậy cô làm gì ở đây? – hắn tỉnh bơ hỏi.
– Kệ tôi.
– Vậy cô cũng phải kệ tôi.
– … – cái tên này… thật là…
– Về lớp thôi. – Ren chìa tay trước mặt tôi.
Tôi khó hiểu, chậm chậm đưa tay cho hắn. Ren kéo tôi đứng lên. Tôi giật mình nên ngã vào người hắn. Mùi hương của hắn cứ thoang thoảng bên mặt làm tôi hơi choáng, dường như là mùi… hoa hồng. Tôi đứng yên, hắn cũng ôm tôi chẳng nhúc nhích.
– E hèm. – giọng của Saya kéo tôi ra khỏi ảo mộng.
– A! – tôi lần thứ hai đẩy Ren té chỏng gọng. Nhưng tôi mau chóng chìa tay cho hắn, hệt hắn đã đưa tay cho tôi.
– Cô là con nhỏ… chết tiệt!!
– Cô lại phạt cậu trực lớp thêm một tuần nữa đấy. Sao cứ thích cúp tiết thế không biết.
– He, bị phạt thì trực thôi có sao.
– Chưa hết, còn không được dự vũ hội nữa… – Saya buồn bã đáp.
– Hả? – tôi tròn mắt nhìn.
– Ăn ở. – Ren phang vào mặt tôi một câu.
– Và tớ/tôi cũng không đi. – Saya và Ren đồng thanh nói, xong lại mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, hai người này hợp nhau thấy sợ.
– Tại sao?
– Nhà tớ có việc. – Saya cười buồn.
– Không muốn đi. – Ren đáp gọn.
– Chậc. Người muốn đi lại không được đi, còn người không muốn đi thì… – tôi tiếc nuối nhìn Ren.
– Tôi mà đi cũng chẳng được yên thân.
– Ý cậu là câu thu hút ấy hả?
– Cái đó là cô nói nhé!
– Đồ kiêu căng!
– Đồ thiểu năng!
Tôi và hắn đam mê cãi nhau mà không để ý đến Saya cứ im lặng đi cạnh bên nhìn tôi và Ren, ánh mắt tỏ ra nét đau đớn.
…
Sau buổi học đó, tôi lại phải trực nhật, nhớ tới con… hai chấm nữ, tôi sợ hãi, làm bừa cho xong để phóng về Tiffa làm việc, chứ trường học là ổ… hai chấm mà. Tôi quyết tâm làm với tốc độ thần thánh.
Vừa làm vừa run, cuối cùng cũng xong. Cơ mà làm xong mới phát hiện trong lớp còn thêm một người nữa…
– Ôi mẹ ơi! Ren! Cậu làm cái gì ở đây? Sao không lên tiếng?! – tôi hốt hoảng hét lên khi thấy hắn. Người gì mà thoắt ẩn, thoắt hiện như… cái con hai chấm.
– Tôi ở đây từ đầu, do cô không thấy.
Nếu biết hắn đang ở đây, tôi đã không sợ đến tay run. Chết tiệt!
Nhưng mà… tại sao chỉ cần ở cạnh hắn, tôi sẽ không sợ nữa… là do tôi nghĩ hắn sẽ chết cùng tôi, hay do hắn có gì đó toát ra vẻ an toàn? Tôi bắt đầu mơ mộng đến… vài thứ… mặt bỗng dưng đỏ lên.
– Không về đi làm sao? Cứ nấn ná ở đây hoài? Trễ lắm rồi đấy! – Ren lên tiếng nhắc.
– Á!! Trễ rồi! Thế nào cũng bị trừ lương cho coi! Trời ơi! – tôi gào thét – Sao cậu không nhắc tôi sớm?
– Hơ… đánh thức cô khỏi ba cái tưởng tượng vớ vẩn của mình sao… tội lắm.
– …
Cái đồ ba chấm!!!!
…
Tôi tức tốc chạy đến Tiffa, hoàng hôn rồi! Trễ rồi! Tiêu rồi! Một tuần trực nhật, một tuần về trễ, một tuần đến trễ, tôi chắc chắn làm không công tháng này rồi!!
Tôi khóc không ra nước mắt, nên cái mặt rất chi là… bựa. Ren cười khẩy đi bộ cạnh tôi, còn rất ung dung tay đút túi quần.
Ế! Xí bụp! Hắn đi bộ, trong khi tôi chạy bộ… thế quái nào mà hắn đi nhanh bằng tôi? (do chân anh dài, và chiều cao chị khiêm tốn ợ)
Thôi không tốn thời gian cho ba cái chuyện vớ vẩn nữa. Tôi phải chạy!! Trường học có dạy, “Các em chỉ được dùng phép thuật dịch chuyển vị trí khi có việc gấp, và tuyệt đối không được dùng nó hai lần trong một giờ đồng hồ, nếu không sẽ bị choáng và ngất!” (cái này hình như tôi thử nghiêm rồi a), vậy cái này có phải việc gấp không nhỉ? Chắc chắn rồi! Cả tháng lương, cả bốn tuần ăn của tôi mà! Nhưng mà thôi vậy,… cũng gần tới quán còn gì!
– AAAAA!!!! – tiếng thét kinh hoàng ở đâu đó dội vào tai tôi, như một đòn bẩy nhẹ, đưa nỗi sợ hãi của tôi đến đỉnh điểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...