My Devil! Don't Go

‘Cạch’ – một người đàn ông trung niên mặc vest bước vào phòng, giương đôi mắt ngại ngùng nhìn một lượt bốn đứa tôi rồi dừng lại trên khuôn
mặt nghiêm nghị của Ren.

Ông ta không để chúng tôi lên tiếng mà nói:

– Ren à. Cậu biết đấy, không phải là tôi không muốn giúp cậu, nhưng
vì bố cậu đã lên tiếng, tôi thật không biết phải làm sao. Ông ấy chính
là người bạn lâu năm của tôi.

Ren trầm mặc một lát… thì ra ba của hắn đã biết được kế hoạch này… hắn mới cất giọng:

– Ông ấy là bạn thân của chú, thì chú cần phải biết ông ấy đang bảo
vệ điều gì… chẳng phải chính là cái công ty gầy dựng nên bằng xương máu
của ông ta… yêu quý nó đến nỗi… ngày vợ mình chết cũng không thèm về
nhà. Tình hình bây giờ chú biết đấy. Ông ta đã già lắm rồi, chẳng phải
khi tuyên bố ra khắp thế giới tập đoàn Kisuwaza đã được quản lí bởi một
chủ tịch trẻ tuổi tài năng thì giá trị của nó sẽ được nâng lên đáng kể? – Ren nói dối không chớp mắt. Nguyên một câu dài không một từ nào là sự
thật, vậy mà hắn phun như bắn rap, không biết đã chuẩn bị sẵn hay tự
nhiên suy nghĩ ra mà đối phó như vậy. Gì mà nói chuyện cứ như hắn đang
ra sức bảo vệ cái tập đoàn mà hắn cho là thối rữa.

– … – ông ta trầm mặc. Hắn nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong suy nghĩ của ông, liền nói tiếp.

– Hiện tại thì ngày mai chú cứ đưa tin này lên trang nhất báo cho tôi. Về vấn đề của ba tôi, tôi có thể tự xử lý.

– Chuyện này… vẫn là không được. Đừng làm tôiphải khó xử.

Hai hàng chân mày Ren gần như dính lại với nhau, hắn trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:

– Được. Tôi không ép chú nữa.



Sau câu nói của Ren, chúng tôi ra về…

Trời đã về khuya, gió khẽ lay động tán lá xào xạc. Trước cổng lớn của tòa soạn gần như không có người qua lại. Cảnh đêm càng thêm hiu quạnh
với màu vàng nhạt sáng lúc mờ lúc tỏ của đèn đường. Lúc này, chỉ còn hai ông bảo vệ vẫn còn giương ánh mắt dè chừng nhìn chúng tôi cảnh cáo.

Ờ… lạ thật. Từ khi nào mà Ren trở nên dễ bị đánh bại như vậy? Một tên cứng đầu như hắn mà thế này thì cũng lạ thật.

Tuy nhiên, khi vừa bước chân ra khỏi tòa soạn, Ren ngay lập tức kéo
cả bọn vào một quán cafe vẫn còn gần đó. Chọn một bàn khuất ngồi xuống,
hắn thấp giọng nói:

– Bây giờ, Yuki và Chito tạm thời hãy sang biệt thự ở… buổi sáng
cũng… ừm hạn chế đi học, nếu đến trường thì phải ở cạnh nhau càng nhiều
càng tốt, dù sao cũng cuối năm học rồi, có cúp cũng chẳng bị gì đâu. Anh và Ajita sẽ có một chuyến đến lục địa trung tâm, thuyết phục tòa soạn
bên đó. Chuyến đi có lẽ chừng vài ngày thôi. Hy vọng là ba của anh chưa

thâm đến nỗi có thể tính toán hết tất cả mà giải quyết trước vấn đề.

– Ừ. Hai đứa ở lại nhớ chăm sóc bản thân. Anh có quen ông chủ tòa
soạn ở đó. – Ajita cười dịu dàng nói, đồng thời đưa tay xoa đầu cô nàng
ngồi kế bên, khiến mặt cô nàng ửng đỏ cả lên.

Thật tình, tôi rất muốn hỏi thẳng Chito, hai người này có chính thức
quen nhau chưa? Cứ mãi mập mờ mà bắn tim cho nhau thế à? Phải xác định
đi chứ nhỉ?

Nhưng hãy tạm thời bỏ qua vấn đề này, ý của tôi bây giờ là:

– Nhưng có cần thiết phải đi gấp như vậy không?

– Sớm chừng nào hay chừng đó, khi tầm quan trọng của anh đối với thế
giới này chưa đủ lớn, thì anh không tự tin mình có thể chống lại những
trò kế tiếp của ông già.

Tôi liếc ngang liếc dọc, cả quán cafe lúc này chẳng còn ai ngoài chúng tôi, nhanh chóng lên tiếng:

– Thôi được rồi, vậy hai người đi cẩn thận.

– Giữ sức khỏe nhé. – Chito cười cười nói, nhưng trong đáy mắt là sự lo lắng khôn cùng.

– Ừ. Tụi này đi luôn đây. – Ajita gật đầu.

Ren giữ khuôn mặt lạnh tanh tạm biệt tôi, hắn bước lại gần, dịu dàng hôn lên trán tôi.

– Ngủ ngon. Tạm biệt.

– Nhưng mà không cần đi lấy quần áo sao? – tôi hỏi.

– Sang đó sẽ mua sau.

Gez… tên này đôi khi thẳng như ruột ngựa ấy… ý tôi chính là muốn ở
cạnh hắn thêm một tí… ai ngờ bị hắn phũ phàng có tổ chức như thế.

– Được rồi, đi mạnh khỏe. – tôi cười cười, nhưng khuôn mặt có thể nói là đen như Bao Công.

Ren nhếch mép, hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi:

– Trong lúc anh đi, em mà hó hé với thằng nào… với cái kiểu quyến rũ người khác như thế này… thì đừng trách anh. Ok?

Tôi á khẩu. Ờ, rõ ràng là hắn biết… nhưng lại cố tình làm cái vẻ không biết.

– Khoan đã. – Ren đột ngột nói, hắn nắm lấy vai tôi trợn mắt lên – Theo anh.

Hắn vô cùng… thản nhiên, nắm lấy tay tôi kéo đi một cách mạnh bạo,

chẳng có tí nào dịu dàng. Hắn hỏi một người phục vụ nhà vệ sinh, rồi kéo luôn tôi vào cùng. Chito và Ajita bên ngoài chỉ biết đứng nhìn thắc
mắc.

Hắn ép tôi vào cánh cửa sắt nặng nề, đưa mặt sát mặt tôi, hơi thở hắn phả ra nóng hổi phủ đều lên khuôn mặt tôi, khiến nó cũng nóng bừng lên.

Ren đột ngột đưa tay mở nút áo tôi. Hôm nay tôi mặc sơ mi trắng tay
dài, hàng nút tinh tế cùng dải lụa hồng thắt ngang eo là điểm nhấn của
trang phục, đang bị hắn tháo tung rồi.

Đến nút thứ ba, tay hắn ngừng lại. Ren tức giận, gần như rít lên:

– Nói xem, cái vết này là của thằng nào? Anh đến xới tung nhà nó lên.

Vừa nói xong, hắn kéo cổ áo tôi, né sang một bên, cho tôi nhìn vào
tấm gương đối diện mình. Trên vai tôi xuất hiện một dấu hôn đỏ choét, nó càng nổi bật trên nền da (có lẽ là) trắng của tôi.

– Anh tức giận cái gì chứ? Không phải cái này là do anh làm hay sao?! – tôi trừng mắt lại với hắn.

Hắn không xấu hổ còn nhắc lại chuyện đó, tôi vẫn chưa tính sổ với hắn. Đã gây chuyện, còn bản thân lại không nhớ gì hết.

Hắn làm tôi thấy mình bị tổn thương.

Tôi liền tiếp lời.

– Anh không hề trân trọng em, cũng không thèm suy nghĩ cho em… chỉ biết thỏa mãn mình thôi.

– Chuyện đó… anh…

– Anh giải thích cái gì? Nếu không có cuộc gọi đến của Ajita thì em
đã không đẩy được anh ra. – tôi bĩu môi giận dỗi – Đừng đổ thừa cho cơn
say. Chẳng lẽ mỗi khi say, thú tính của anh lại nổi lên như thế à? Sau
này em tuyệt đối không để anh uống rượu bia gì hết.

– Yuki. – hắn gọi tên tôi, chấm dứt tràn dài chửi rủa của tôi, hắn
không những không thấy sợ hãi cơn giận dữ của tôi, mà còn vô cùng kiêu
ngạo cười khẩy – Thứ nhất, em nói không đẩy được anh ra, vậy tức là em
cũng không hề phản kháng, cũng không hề từ chối anh.

– … – tôi im lặng… chuyện này… hình như hắn nói đúng. Thấy vẻ mặt đỏ
ửng với đôi môi mím chặt câm lặng của tôi, Ren cười cười nói tiếp.

– Thứ hai, không phải là anh không trân trọng em. Mà chính là anh đã
quá cưng chiều em rồi. Em nghĩ xem, chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi, tối nào cũng nằm cạnh em mà không thể làm gì hết… em có biết việc đó còn
hơn nằm trên một ngọn lửa không? – Ren vừa dứt lời, cả người tôi nóng
ran lên…


Những lời hắn nói… là quá sức chịu đựng của tôi… dây thần kinh của tôi đang căng ra.

Thấy tôi run run trong vòng tay mình, hắn cười đểu, để lộ răng khểnh, mà ở góc nhìn của tôi, chính là quá sức đẹp trai. Ren nói:

– Anh xin lỗi vì đã nổi nóng, chỉ là anh… tưởng tượng đến việc có
thằng con trai nào đó… chạm vào em… – chỉ mỗi việc nói ra câu này, tôi
có thể thấy được trong ánh mắt của hắn… một ngọn lửa phừng phừng cháy.
Không khéo hắn có thể thổi bay luôn cả ngôi nhà đến mồ mã nhà tên xấu số nào đó thật.

Trái tim tôi cứ như vừa được nhúng vào nước ấm trong tiết trời lạnh
lẽo mùa đông. Cái cảm giác bị tổn thương ban nãy cũng biến mất hoàn
toàn. Tất cả cảm xúc trong tôi lúc này, chỉ toàn là yên tâm, hạnh phúc,
ấm áp,… đặc biệt nhất là cảm động. Trên môi tôi vô thức là một nụ cười.

Ren đột nhiên cúi xuống, lại hôn lên vết cũ. Tôi giật mình đẩy hắn
ra, nhưng Ren bất chấp tất cả siết eo tôi, vẫn miết môi lên vùng da vốn
đã đỏ ửng. Sau đó hắn cười rất tươi, vẻ mặt đầy thỏa mãn:

– Khi anh đi phải đánh dấu chủ quyền không để thằng nào động vào em.

– Em thích anh… nên em sẽ không để thằng nào chạm vào mình đâu.

– Yuki… anh vừa nói với em… mỗi khi phải kiềm chế bản thân, anh cảm
thấy rất khó khăn, nhưng đã vì em mà cố gắng rồi. Em… cần phải hạn chế
nói những câu đáng yêu như vậy. Nghe chưa? Lúc này… anh thật sự rất muốn hôn em, nhưng… không phải ở một nơi như thế này.

Tôi im bặt… chỉ có khuôn mặt đỏ ửng đã tố cáo hết những diễn biến từ nãy đến giờ cho người người cùng thấy.

Chito và Ajita nhìn thấy chúng tôi trở ra ngoài… Ren khoát vai tôi
đầy thân mật, trên mặt hắn là nụ cười nhàn nhạt như chế giễu tôi, còn
bản thân tôi, mím chặt môi với khuôn mặt đỏ ửng… họ cũng đủ hiểu từ nãy
đến giờ bên trong nhà vệ sinh kia đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó, Ren và Ajita rời đi. Để lại tôi và Chito vẫn còn đang trầm mặc.

Một lát sau, chúng tôi mới thở dài về lại căn biệt thự.

Đến cuối thì tôi vẫn bị hắn quay mòng mòng. Cứ thế thì cho hắn đi tới vài tháng tôi cũng chẳng thèm nhớ! Chết tiệt!!! Hừ.

– Đi ngủ thôi, sáng mai còn đi học sớm. – Chito cười nói, rồi bước thẳng vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.

Tôi gật đầu ngồi xuống giường, liếc nhìn cái gối trắng tinh của Ren,
tâm trí tôi đột ngột trống rỗng, trái tim tôi như thắt lại… một nỗi nhớ
đột nhiên dâng lên, cảm giác cô đơn và trống rỗng cũng thi nhau kéo đến, bao nhiêu kỉ niệm cũng bỗng dưng ùa về.

Mới mấy đêm trước… chúng tôi đã có một… trận chiến.

Hôm đó cũng như mọi hôm, chúng tôi sau một ngày… đại loại là vật lộn với cuộc sống, tôi vô cùng mệt mỏi, chỉ mong muốn giấc ngủ có thể đến nhanh… vậy mà cái tên kia… Ren hắn chưa buồn ngủ.

Ờ… không buồn ngủ thì mặc kệ hắn, đó vốn là chuyện không liên quan gì đến tôi… nhưng quan trọng là hắn không chịu thức một mình, liên tục
chọc cho tôi tức điên lên.

Tôi đang cuộn mình trong chăn ấm áp vốn đã thiu thiu ngủ, đột nhiên bên cạnh có tiếng sột soạt khiến tôi giật mình.

Tôi quay sang lườm Ren, hắn chỉ cười cười như mình vô tội, áp sát

người tôi. Hắn nâng đầu tôi lên để tay hắn làm gối. Tay còn lại hắn ôm
ngang eo tôi, chân hắn cũng vô cùng tự nhiên một gác lên chân tôi, một
đặt phía dưới, kẹp chặt chân tôi. Chúng tôi đang chơi đấu vật à?

Tôi mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, quay sang hắn, dụi đầu vào người
hắn cho ấm. Càng ấm càng dễ ngủ, tôi ngay lập tức trở về với giấc ngủ
thì cánh tay tôi đang gối trên đột nhiên cử động. Hắn kéo người tôi dính chặt vào người hắn. Cả người tôi bị ép vào Ren, khiến tôi bây giờ tư
thế của tôi chính là nửa sấp nửa nghiêng, phải tựa vào người hắn nếu
không muốn úp mặc xuống gối. Tôi điên máu ngẩng lên nhìn Ren, hắn chỉ
nhìn tôi cười cười…

Hừ… cái tên chết bầm!!! Rõ ràng là đang phá giấc ngủ của tôi.

Tôi véo nhẹ vào eo hắn, Ren khẽ rùng mình. Nụ cười trên môi hắn tắt
hẳn. Tôi mới yên tâm dụi đầu vào người hắn ngủ tiếp. Không ngờ khi tôi
lại sắp chìm vào giấc mơ thì hắn đột ngột buông tay ra, khiến tôi lăn ra ngoài, trở thành cái tư thế nằm nghiêng. Tôi lập tức chống tay ngồi
dậy, nhưng chân tôi bị hắn kẹp chặt, hoàn toàn bất lực, phải hét lên:

– Anh đang làm cái gì thế?

– Hôm nay anh sẽ không để em ngủ sớm đâu. – Ren cười gian, hắn đặt tay lên eo tôi kéo tôi xuống.

– Cái gì? Mau buông ra!! Em mệt rồi để em ngủ!

Hắn không nói gì nữa, lật người một cái, trời đất lại xoay mòng một
cái, đến khi tôi đã yên vị thì phát hiện mình đang nằm trên người hắn
rồi… tôi nằm gọn gàng không một chút sai lệch, hoàn toàn ngay ngắn.

– Ngủ đi. – giọng hắn thầm thì, hơi ấm phả ra trên đỉnh đầu tôi.

Tôi ngóc đầu lên nhìn Ren, tình cờ đúng lúc hắn cũng cúi xuống nhìn
tôi, ánh mắt tôi chạm mắt hắn như có luồng điện xẹt ngang. Hắn kéo tôi
nằm cao hơn, mặt tôi lúc này vừa vặn nằm phía trên mặt Ren.

– Sao không ngủ? Còn cố gắng nhìn anh làm gì? Anh sẽ cho là em đang muốn quyến rũ anh.

– Cái gì? Anh…

Ren không để tôi nói hết câu mà kéo đầu tôi xuống, vừa vặn khiến môi tôi chạm môi hắn.

Tôi vùng vẫy, chống tay ngồi dậy, nhưng hắn nhanh chóng kiềm cả hai tay tôi lại, đồng thời,… liếm môi tôi.

Hành động đơn giản như vậy thôi, cũng khiến tim tôi đập loạn xạ… cả người tôi nóng bừng lên.

Có lẽ là do chúng tôi đang nằm trên giường… chăng?

Ren cuối cùng cũng bỏ ra. Tôi nhíu mày nhìn hắn. Ren chỉ nhếch môi:

– Được rồi ngủ thôi.

Nói xong hắn cho tôi nằm xuống giường, đầu gác lên tay hắn.

Kết quả là Ren ngủ… thẳng cẳng… còn tôi thức… trắng đêm.

(Còn tiếp)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui