~~ Tèn ten ~~
Chap mới ra lò!!!!
~~ ~~
Sau khi tan học, tôi tạm biệt vội Chito rồi bị hắn kéo đi một mạch. Ren không ngần ngại tiến thẳng tới căn biệt thự trong địa chỉ.
Tôi đi theo hắn mà tim đập chân run… sâu trong thâm tâm tôi cho rằng, đây chính là lần đầu tiên Ren đem tôi về ra mắt ba mẹ hắn… tâm trạng của tôi như thế nào, thì Ren vô cảm như thế đấy.
Trên khuôn mặt lạnh băng của hắn không có chút cảm xúc, đến một cái nhếch môi nhỏ, hay cái khẽ nhíu mày cũng không dấu tích. Hắn tỏa ra hàn khí khiến tôi hơi rét. Tôi im im vì hắn cũng chẳng nói gì.
Đứng trước cái cổng to lớn, hắn lạnh lùng nhấn chuông, không một chút do dự hay suy nghĩ gì. Tay còn lại vẫn siết chặt lấy tay tôi… từ nãy đến giờ vẫn một lực tương đương, không tăng không giảm, không mạnh không nhẹ… mãi rồi không còn cảm giác tay tôi đang bị nắm nữa.
Một người hầu trong bộ đồng phục khá giản dị bước ra mở cửa, cúi gập người chào tôi và Ren. Hắn đi lướt qua không nhìn lại người ta lấy một lần. Sang chảnh?!
Căn biệt thự có thể nói rộng ngang ngửa căn của Ren vừa mua, nhưng nhìn bao quát, sự lạnh lẽo âm u tràn ngập khắp nơi, khiến cây cối cũng như héo úa. Vừa bước vào nhà, một cảm giác gì đó thật kì dị đã đè nặng lên hai vai, đến nỗi khó có thể bước đi một cách tự tin và bình tĩnh… một gánh nặng gì đó thật đáng sợ.
Tôi vô thức siết lấy tay Ren, hắn hơi khựng lại quay sang nhìn tôi. Ren mỉm cười dịu dàng trấn an rồi cùng tôi bước vào phòng khách. Hắn và tôi cùng ngồi xuống ghế.
Cách bày trí của căn nhà này khác hoàn toàn so với cách của Ren. Ở đây mang nét sang trọng, nhưng là huênh hoang, thể hiện, còn Ren lại theo nét tinh tế, giản dị… ngoại trừ việc bỏ ra số tiền vớ vẩn để mua hai cái ti vi đặt hai bên căn phòng.
– Cậu Ren về rồi, chúng tôi sẽ mau chóng báo cho phu nhân và ông chủ.
Ren không nói, chỉ khẽ gật đầu… Những người không thân thuộc với hắn sẽ không nhận ra lúc nhắc đến ba mẹ Ren, trong đôi mắt của hắn có lóe lên tia thù hận. Tôi thở dài, Ren phải đến đây… liệu có phải vì tôi? Nếu hắn vì chút thông tin cỏn con ấy mà đến đây, tôi thề sẽ ngay lúc này kéo hắn về thẳng nhà.
Quá khứ của tôi…? Đến đâu thì đến, tôi cũng không muốn vì cố gắng tìm ra sự thật trong quá khứ mà tổn hại đến những người tôi yêu quý ở hiện tại… nhất là những con người sẽ cùng tôi bước đến tương lai.
– Biết đường mò về nhà rồi?! Dù cha mẹ mày phải chuyển nhà đến tận đây… theo mày? – từ trên tầng một, một ông già trung niên cầm gây, chậm rãi bước xuống, cách ăn mặc của ông ta toát ra vẻ quyền quý, khuôn mặt và ánh nhìn của ông ta khiến tôi giật thót… cứ như ánh mắt ấy xuyên sâu vào tâm hồn tôi. Tôi gần như nấp vào người hắn để không phải đối diện với áp lực từ con người này.
– Cô ta đâu? – Ren hỏi, giọng hắn nhè nhẹ nhưng cũng tỏa ra lực đè nén cực lớn. Lâu lâu thấy hắn nghiêm túc thế này cũng hay hay. Nhìn ngầu kinh khủng.
– Cô ta? Mày gọi mẹ mày như thế à? – ông ta tỏ vẻ tức giận, đi nhanh xuống phòng khách.
– Mẹ kế. – Ren chỉnh lại với chất giọng bình thản cùng khuôn mặt không chút cảm xúc. Ông già đó… có lẽ là ba Ren đã ngồi xuống cái ghế đối diện tôi và Ren, hàng chân mày vẫn nhíu lại nhìn vào bàn tay đang nắm chặt tay tôi.
– Ch… Chào…
– Bà ta đâu? – Ren cắt ngang câu chào của tôi… ơ… hắn có biết tôi phải cực khổ vất vả… cố gắng biết bao nhiêu mới dám mở miệng thốt ra hai chữ “chào bác”? hắn ta chen ngang… chen ngang… làm bao nhiêu can đảm của tôi bị sút cái vèo văng đi mất không chút dấu tích.
– Mẹ mày vừa ra ngoài, sắp về rồi. – ông ta thở dài… có lẽ hết thuốc với con trai mình rồi. Vừa cứng đầu vừa bướng bỉnh, quả không dễ nuôi, cũng không dễ dạy, cuối cùng đành phải không chấp mà bỏ qua.
Câu nói của ba hắn xem như chấm dứt đoạn hội thoại tại đây. Ren chỉ im lặng, tôi cũng không nói gì nữa. Bầu không khí trở nên kì lạ hết sức.
Vì xung quanh tôi chỉ toàn những con người khác thường, hay tất cả những gia đình trên thế giới này đều như vậy?
Gia đình Chito thì bạo lực,… Gia đình Ren, mỗi một thành viên là một mảnh ghép, tính cả dàn người giúp việc hùng hậu trong nhà cũng chẳng trở thành một bức tranh hoàn chỉnh được… vì mảnh ghép của mẹ hắn đã mãi mãi biến mất.
Vậy ra, người không gia đình như tôi… có cuộc sống nhẹ nhàng tự do nhất?! Buồn cười thật.
Ren thấy tôi trầm ngâm, hắn tỉnh như ruồi quay sang vuốt nhẹ tóc tôi… trước mặt ba hắn. Tôi trợn mắt hơi liếc nhìn về phía trước mặt mình… tôi có cảm giác khuôn mặt lạnh như tiền của ông ta đang hướng thẳng vào tôi mà nhìn chằm chằm với ánh mắt lạnh lẽo nhất có thể…
Cả người tôi run nhẹ… cảm giác này thật là rợn người mà… Ren hắn vẫn thản nhiên như vậy, không phải đã qua huấn luyện rồi chứ? Bản thân thì sung sướng rồi, mệt mỏi là tôi đây… từ trước đến giờ chịu ánh mắt kì thị thì có thật, nhưng ít khi nào tôi bị chiếu tướng như thế này.
Hai vai tôi trong vô thức gồng lại, cả cơ thể không dám nhúc nhích.
– Đừng nhìn bạn gái tôi chòng chọc như thế, bà ta ghen đấy. – Ren đột nhiên cất giọng. Có lẽ hắn biết áp lực tôi đang chịu… đúng là chu đáo a. Một công hai chuyện có thể giúp tôi thoát nạn, còn có thể sẵn tiện cứa cho ông ta một nhát sâu.
– Mày… thằng hỗn xược. – ông ấy giằn mạnh cây gậy xuống nền nhà. Tôi vô thức nheo mắt lại. Ren liếc mắt sang ông ta… một ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.
Ông ấy cũng lườm lại hắn, tôi ngồi ở giữa cảm thấy run, hàn khí… dày đặc…!!! Những lúc này mới thấu câu nói “Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết!!!” Tôi chết mà không biết mình chết vì sao!
– Ren đấy à?! – một giọng nữ quen quen vang lên… hình như chính là người đàn bà ban sáng đến gặp tôi… tuy cách ăn mặc có gợi cảm hơn một chút, tôi vẫn không quên được khuôn mặt kinh dị đầy phấn son này. Nhưng… cái người này lại gọi tên Ren bằng giọng nói dịu dàng đó, nghe thật rợn người.
– Em về rồi à? Ren có chuyện cần tìm em này. – ba Ren bất đắc dĩ thở dài, rồi nói với… mẹ Ren.
– Hôm nay thằng bé về nhà ăn tối với chúng ta. – bà ta vui mừng nói, cười tít mắt nhảy bổ tới ôm chầm lấy cánh tay của ba Ren, ra sức tựa vào… nhìn… muốn ói thật! Tôi nhanh chóng đưa tầm nhìn ra nơi khác.
– Ăn tối? Nhanh dọn ra. Đừng ở đó diễn trò. – Ren nói, người hơi tựa ra sau lưng ghế. Từ đầu đến cuối không hề rời tay khỏi tay tôi.
Cảm thấy ánh mắt đâm chọt của bà… chị đầm đỏ, tôi thấy nhồn nhột, đành quay lại nhìn, thấy ánh mắt chị ta quả thật đang chằm chằm vào tôi, chị ta gần như liếc tôi. Hừ… chị ta thì tôi không sợ gì, nhưng… chị ta có ba của Ren bảo kê, tôi dám làm gì…?
– Hừm… buông tay ra. – chị ta liếc tôi… ơ ơ… rõ ràng là yêu thương con chồng quá mức. Người nắm là hắn chứ có phải tôi đâu…? Mắng chửi cũng không nỡ mắng hắn, kết quả người hứng lại là tôi?!! Quá đáng.
– Không thích, tôi nói dọn cơm ra mà? Người làm ở đây chết hết rồi? – Ren gằng giọng… chút cảm xúc tức giận đã xuất hiện… thà hắn cứ như vậy, chứ lạnh như tiền thì cho tôi xin.
– Được rồi, dọn cơm ra. – ba của Ren nhanh chóng dập tắt lửa chiến tranh sắp bùng phát.
…
Tất cả đều im lặng, chỉ còn lại tiếng đồng hồ kêu tích tắc, đến cả tiếng dao nĩa va chạm nhau cũng không có.
Tất nhiên, bữa ăn này tôi không thể động đũa… những món ăn ở đây toàn sơn hào hải vị… chính xác là những thứ không thuộc về thế giới của tôi, và tôi cũng không biết làm sao để xử lý chúng.
Nhìn cách ăn thanh lịch của hai người ngồi trước mặt _ ba, mẹ Ren, nhìn sang Ren, hắn cũng đang rất nho nhã dùng dao cắt thịt… từng động tác một đều rất nhã nhặn, thật chẳng giống với tính cách bình thường của hắn.
Nói chung thì, tôi không biết gì cả, tốt nhất cứ lặng lẽ gặm nhấm ly nước lọc trước mặt rồi tối nay về nhà sẽ lục lọi trong tủ lạnh tìm thức ăn. Ai ngờ, Ren đẩy cái dĩa nãy giờ hắn loay hoay sang cho tôi.
– Ăn đi. – giọng nói trầm ấm của Ren làm dịu đi phần nào bầu không khí đáng sợ này… những âm thanh đầu tiên.
Hic… hắn biết tôi rất thiểu năng nên cắt thịt cho tôi ăn ư…? Cảm động chết mất. Tôi mỉm cười nhìn Ren với ánh mắt long lanh lung linh:
– Cảm ơn anh.
– Hai đứa… đủ chưa? – bà chị đầm đỏ lên tiếng.
– Chướng mắt à? Hay ghen? – Ren cười khẩy, chẳng thèm ngẩng đầu lên mà nói. Hắn tiếp tục xẻ thịt cho mình.
– Con… con… – bà chị tức run – Dám nói như thế?
– Ăn đi Yuki. – Ren bơ bà ta nói với tôi.
– À… ừ. – tôi nuốt nước bọt, trở về từ nơi xa xôi, ngay lập tức ngoan ngoãn cúi đầu ăn.
– Được rồi, hai đứa đang quen nhau à? – chị ta nói.
– Ừ. – Ren đáp lời… chị ta hơi run…
Con người này cũng khó hiểu thật, không trả lời cũng giận, cơ mà trả lời rồi cũng giận dỗi, bảo chúng tôi phải làm sao đây?
– Nhưng cô… cô là WW. – chị ta trừng mắt nhìn tôi… bàn tay đang cầm cái nĩa của tôi run lên, áp lực này… thực chất là từ ánh mắt của ba Ren. Tôi ngẩng đầu, không khẳng định câu nói của chị ta mà nhìn ba Ren… có thể nói tôi đang bơ bà chị này.
– Thì sao? – Ren hừ giọng.
– Hai người định làm sao đây? DW và WW không thể nào… – đây… chị ta chạm vào ngay nỗi đau, cũng như điểm yếu của chúng tôi… ạch.
– Chuyện đó sớm thôi… sẽ thay đổi. – Ren nói chắc nịt. Tôi… cũng như bà chị, ba Ren cũng không ngoại trừ, cả ba người chúng tôi cùng quay lại nhìn hắn với ánh mắt… “Cái gì thế?! Anh/Con vừa mới nói cái gì thế?”
– Chuyện đó…
– Nói được làm được. – hắn phán thêm một câu như đúng rồi, tiếp tục cho thịt đà điểu trong dĩa hắn vào dĩa tôi vẫn còn đang ăn dở. Từ nãy đến giờ, hắn lại xẻ thịt cho tôi.
– Vậy thì,… con… gia cảnh như thế nào?! – chị ta nói với chất giọng như thể tạm thời chấp nhận cho tôi bước một ngón chân vào căn nhà này… tiếp tục đào bới quá khứ của tôi… với một nụ cười mỉa mai.
Rồi… hiểu luôn… mục đích gọi Ren đến đây thì tôi không biết, nhưng bản thân mình mò đến đây, thứ nhất để cảm nhận được sự chênh lệch giữa gia đình Ren và gia đình tôi, thứ hai chính là để mình bị làm khó làm dễ mà. Bà chị này xem ra cũng cao tay thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...