Mưu Sắc

Đây không phải lần đầu tiên Lê Vũ Hi muốn xé rách khuôn mặt xinh đẹp kia của Lê Thấm. Mà giờ này khắc này, loại cảm giác này còn mãnh liệt hơn nữa, nếu không phải ngại thân phận công chúa của Lê Thấm, Lê Vũ Hi đã tiến lên dùng móng tay hung hăng cào vài cái, xem nàng ta làm sao còn cười được!

“Thấm Nhi coi như đi theo giúp đường tỷ cũng không được sao?” Giọng nói Lê Vũ Hi thoáng mềm lại, tiến lên cầm tay Lê Thấm, ngôn ngữ cử chỉ đều là thuần thục mà thân mật.

Khóe miệng Lê Thấm cong lên, có chút khó xử đáp: “Lần này xuất cung vốn chính là muốn đến thăm hoàng thúc hoàng thẩm, không ngờ hai vị trưởng bối đều không ở trong phủ.

Thực sự ta không muốn tới nơi khác, không bằng đường tỷ cứ tự mình tìm một vị tiểu thư khác đi cùng tới Tường Vân tự?” Lê Thấm còn “chân thật” đề nghị một ý, vô tội mở to mắt nhìn Lê Vũ Hi đang chăm chú quan sát mình.

“THấm Nhi cũng đâu phải xa lạ với ta, vì sao lại không muốn đi cùng ta?” Mày liễu của Lê Vũ Hi nhướn lên, mảnh mai đến mức khiến người ta phải xao động.

Lê Thấm mỉm cười, “Đường tỷ không nên suy nghĩ quá nhiều, ta chỉ sợ hàng ghế chuẩn bị sẵn không có phần của ta, cũng không nên để người khác vì ta mà phải bỏ chỗ ngồi phải không?”

Lê Vũ Hi cười nhẹ đáp lại, “Nếu Thấm Nhi cùng đi với ta, đến lúc đó nhất định sẽ chuẩn bị sẵn ghế cho Thấm Nhi ngồi. Ta cầu xin Thấm Nhi đó, còn không được sao?”

Cầu ta? Lê Thấm nghe thấy hai chữ này, trong lòng nhất thời thống khoái, nhất thời quên mất lời dặn của Mộc Tử ẢNh mà đáp ứng.

“Đi, mau đi tìm đại ca ta và Mộc Hủ biểu ca thôi.” Lê Vũ Hi nhận được lời đáp ứng của nàng thì vui vẻ, kéo nàng ra ngoài.

Mặc dù Đoan vương phủ không thể so với hoàng cung nhưng đình đài lầu các ở đây cũng nhiều như răng lược, núi giả vườn hoa được tạc cực kỳ khéo léo, tinh xảo. Lê Vũ Hi đưa Lê Thấm đi về phía trước, theo phía sau là Bích Chi, Thanh Thủy và hai nha hoàn.

Lê Thấm được Lê Vũ Hi nhiệt tình tiếp đãi như vậy, trong lòng khó tránh khỏi cảnh giác. Lê Vũ Hi vừa kéo nàng vừa nói nói cười cười, trong lúc vô tình còn nói đến kỷ niệm ngày bé của hai người.


Lê Thấm nghe nàng ta nhắc lại chuyện cũ, mí mắt nàng khẽ cụp xuống.

Đúng vậy, bởi vì trong đám con cháu hoàng thất chỉ có mình Lê Vũ Hi là nữ tử lại cùng tuổi với nàng, cho nên từ bé nàng rất thích cùng Lê Vũ Hi chơi đùa. Quan hệ của hai người cũng ngày càng thân mật.

Khi đó nàng rất vô tư, cái gì cũng không biết, mà Lê Vũ Hi lại cực kỳ khéo léo, mở miệng ra là hoàng thúc thúc gọi đến ngọt ngào. Phụ hoàng cũng rất yêu quý nàng ta, sau đó là đến mẫu hậu, ngay cả thái tử ca ca của nàng cũng đối với nữ tử xuất khẩu thành thơ như Lê Vũ Hi vô cùng thưởng thức. Nhưng Lê Thấm trời sinh chính là người có ý thức thu hút người khác về phía mình, cái miệng nhỏ nhắn của nàng so với Lê Vũ Hi còn ngọt ngào hơn, đương nhiên là hơn nàng ta đến một bậc.

Lê Thấm đang suy nghĩ miên man về quá khứ, tinh thần bay lượn tự do hết sức, chợt nghe nử tử bên người hét “A” một tiếng.

Lê Thấm quay đầu nhìn lại, dưới chân Lê Vũ Hi là một chậu hoa đang đổ xuống chân nàng ta. Thực kỳ lạ, giờ phút này Lê Thấm không hề có cảm giác muốn kéo nàng ta lại, chỉ trơ mắt nhìn nàng ta ngã xuống đất.

Hiển nhiên Lê Vũ Hi không cho rằng nàng sẽ bàng quan đứng đó, tay nàng ta vươn nhanh ra kéo lấy ống tay áo Lê Thấm, vẻ độc ác trong mắt nổi lên, bàn tay đang nắm chặt ống tay áo kéo mạnh muốn xé rách nó.

Lê Thấm ngẩn ra, chợt hiểu được ý đồ của Lê Vũ Hi, đầu ngón tay nàng cấu chặt vào mu bàn tay nàng ta, nghe nàng ta hét liên một tiếng, sau đó buông tay ra. Cổ tay Lê Thấm vừa rời đi ngược lại túm chặt lại ống tay áo Lê Vũ Hi, ngay sau đó truyền đến tiếng “roẹt”,

Lê Vũ Hi không chỉ té ngã trên mặt đất mà hơn phân nửa cánh tay cũng lõa lồ ra ngoài.

Lê Thấm nhìn ống tay áo bị xé rách một nửa của nàng ta, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười lạnh. Lúc trước không có chứng cớ, cho dù nàng hoài nghi Lê Vũ Hi bỏ tình hương vào lư hương nhưng trong lòng vẫn tình nguyện tin rằng đó là người khác mà không phải vị đường tỷ có cùng quan hệ huyết thống với nàng.

Nhưng hành động vừa rồi của Lê Vũ HI đã nói cho nàng chân tướng sự việc. Trên tay trái của nàng có điểm một chấm thủ cung sa, sau đêm hoang đường đó, chấm thủ cung sa này đã biến mất. Lê Vũ Hi muốn kéo rách ống tay áo của nàng, ý định để lộ nơi chấm thủ cung sa. Một khi đã vậy, nàng cũng không cần khách khí với nàng ta nữa.


Lê Vũ Hi đang ngã trên mặt đất vội vàng che lại cánh tay lộ ra của mình, xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn Lê Thấm.

“Quận chúa!” Nha hoàn Thanh Thủy đứng phía sau vội bước lên trước đỡ liền bị Lê Vũ Hi tức giận gạt sang một bên, hai mắt đong đầy nước nhìn Lê Thấm chằm chằm, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: “Lê Thấm, ngươi làm ra chuyện tốt rồi!”

“Ta làm chuyện gì?” Lê Thấm nghi hoặc nhíu mày, nàng trả cho nàng ta ống tay áo đang nắm trong tay, “Khoan đã, bộ dáng chật vật này nếu để người khác thấy được, vậy thì thực bất lịch sự nha.”

Lê Vũ Hi đang muốn nói tiếp, không biết nhìn thấy cái gì, hai mắt nhợt lóe, sắc mặt biến đổi, nước mắt chảy xuống, thanh âm so với vừa rồi còn to hơn vài phần, “Thấm Nhi, đến tột cùng là muội hận ta cái gì, không giữ ta cũng không sao nhưng vì sao còn đẩy ta, muội…muội ghét ta đến thế sao?”

Lê Thấm giật mình nín lặng, sau đó lập tức có phản ứng. Nàng theo bản năng quay đầu lại, cách đó không xa, quả nhiên có hai người đang vội vàng bước tới, không phải đường huynh Lê Chu Phương và Hàn Mộc Hủ thì còn ai vào đây.

Trong lòng Lê Thấm chỉ cảm thấy buồn cười. Trò xiếc vô vị này nàng đã sớm xem qua vô số lần trong cung, cũng mệt cho Lê Vũ Hi có thể không biết liêm sỉ mà làm ra. Chẳng qua lúc này, nàng đang “tà ác cao ngạo” đứng ở trên, còn người kia đang khổ sở thảm thương ngã trên mặt đất, nửa cánh tay lộ ra, chỗ khuỷu tay còn bị rách, chảy máu. Cảnh tượng thế này, nàng sợ là dù có miệng cũng khó trả lời.

“Sao lại thế này?! Thanh Thủy, còn không mau kéo tiểu thư đứng lên!” Lê Chu Phương quát khẽ một câu. Hàn Mộc Hủ theo sau hơi nhíu mi, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lê Thấm vẫn không động đậy đứng yên một chỗ.

“Đường huynh, mới vừa rồi đường tỷ bị vấp, ta không thể giữ kịp, sau đó sơ ý kéo mạnh ống tay áo đường tỷ, lúc này đường tỷ rất tức giận ta.” Lê Thấm cúi đầu nói, biểu tình ủy khuất đau khổ nhìn Lê Vũ Hi. Nàng không biết lời nói mới vừa rồi của Lê Vũ Hi hai người đó đã nghe được bao nhiêu. Dù sao nàng cũng cứ giả bộ đáng thương, hai người đó có tin hay không là chuyện của bọn họ.

Lê Chu Phương không hài lòng liếc mắt nhìn Lê Vũ Hi, “Chẳng qua Thấm Nhi chỉ không giữ chặt tay muội thôi, mẫu thân ngày thường dạy muội thế nào, lễ nghi quy củ của muội đi đâu hết rồi.”

Nhìn lướt qua cánh tay nàng đang che lại, liền quát một câu, “Còn không quay về thay đổi xiêm y! Không phải muội rất muốn đến Tường Vân tự nghe quốc sư giảng kinh sao, muộn chút nữa sẽ không kịp đâu.”


Lê Vũ Hi thút tha thút thít đáp ứng, sau đó u oán nhìn Hàn Mộc Hủ vẫn không nói gì, lại phát hiện ánh mắt của hắn đang dừng trên người Lê Thấm. Chú ý quan sát thì thấy ánh mắt kia không phải xuất phát từ ái mộ, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, rồi để Thanh Thủy kéo trở về khuê phòng.

“Đường huynh, huynh không trách ta chứ?” Lê Thấm gian trá hỏi.

Lê Chu Phương một bộ dạng mi thanh mục tú, cử chỉ nhã nhặn, nghe thấy nàng hỏi thì cười nói: “Là Vũ Hi cố tình gây sự, Thấm Nhi đừng cùng nó chấp nhặt. Thấm Nhi có muốn cùng chúng ta đến Tường Vân tự không? Hôm nay quốc sư đại nhân giảng kinh luận đạo, nếu bỏ qua muội sẽ tiếc nuối đấy.”

“Đường tỷ vừa mới nhắc với ta, ta cũng đáp ứng rồi. Chỉ là sợ đường tỷ lúc này đối với ta vẫn còn tức giận.”

“Biểu muội không phải người lòng dạ hẹp hòi, nếu muội ấy mời công chúa đi thì công chúa cứ đi đi.” Hàn Mộc Hủ vẫn im lặng từ đầu tới giờ đột nhiên mở miệng, biểu tình thản nhiên nhìn nàng.

Lê Thấm kinh ngạc nhìn lại hắn, cảm thấy lời nói của người này với mình có một loại chế giễu kì quái.

“Ta đi phân phó A Trung chuẩn bị xe ngựa.” Lê Chu Phương cười nói, rồi xoay người rời đi.

Hàn Mộc Hủ vốn nên đi theo nhưng lúc này lại tiến gần đến bên Lê Thấm, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy nói: “Chuyện mới vừa rồi, có lẽ Lê Chu Phương không nhìn thấy nhưng ta đã nhìn thấy rõ ràng. Công chúa tội gì phải khó xử Vũ Hi. Không muốn kéo muội ấy cũng không sao, vì sao còn muốn xé rách tay áo muội ấy, là muốn muội ấy khó xử sao?” Ánh mắt Hàn Mộc Hủ không che giấu được vẻ châm chọc, “Cho dù xiêm y của muội ấy không chỉnh tề nhưng còn đẹp hơn một thân xiêm y diễm lệ của công chúa.”

“Ta nghĩ như thế nào, người quản được sao?” Lê Thấm trừng mắt liếc hắn một cái, “Ở trong mắt ngươi, biểu muội của ngươi là tiên nữ, kẻ phàm phu tục tử như ta đương nhiên phải kém hơn rồi. Ngươi nói đúng đấy, bộ dáng lê hoa đái vũ của nàng ta chính xác là do ta hại đó, được chưa đại nam chân.”

“Ngươi, đừng hòng hồ ngôn loạn ngữ, ta và biểu muội hoàn toàn trong sạch!” Hàn Mộc Hủ giống như bị chọc giận, vội vàng gầm nhỏ một câu.

Lê Thấm kỳ quái liếc hắn, “Ta đâu có nói quan hệ của hai người các người có gì đâu, ngươi hoảng cái gì, chẳng lẽ các ngươi thực sự có cái gì sao?”

Ngón tay Hàn Mộc Hủ chỉ vào nàng, tức giận đến nỗi thanh âm run run, “Ngươi, đừng hòng ngậm máu phun người. Ta là vì biểu muội, vì bênh vực kẻ yếu mà thôi. Ta thấy rõ ngươi cấu vào mu bàn tay biểu muội, ống tay áo cũng do ngươi có tình xé rách.”


Lê Thấm cười xùy một tiếng, ánh mắt xẹt qua xung quanh, từng bước đi lên trước. Khoảng cách giữa hai người sau lúc đó chỉ còn một cánh tay, sau đó nàng gạt ngón tay đang trỏ vào mình của Hàn Mộc Hủ xuống.

Hàn Mộc Hủ như bị điện giật, lập tức rụt tay lại, lùi xuống thật nhanh, nổi giận trừng nàng, “Công chúa, nam nữ thụ thụ bất thân!”

Lê Thấm giống như nghe được chuyện cười, nhàn nhã khoanh tay trước ngực nhìn hắn, “Hàn công tử, đừng nói đôi ta không thân, chúng ta trước đó còn làm động tác thân mật hơn cơ mà. Chẳng lẽ Hàn công tử đã sớm quên rồi sao? Lần trước ở Tàng thư các, ngươi còn ôm qua ta. Nếu ta đem việc này bẩm với phụ hoàng, nói ngươi phi lễ ta, người nói, hậu quả sẽ như thế nào?” Lê Thấm cười đến ác độc.

Hàn Mộc Hủ ngẩn ngơ, càng thêm xấu hổ, chỉ biết quát một câu, “Không biết liêm sỉ!” Dứt lời, liền phất tay áo bỏ đi, bước chân càng lúc càng nhanh. Nghe thấy nữ tử phía sau cười thành tiếng, trong lòng Hàn Mộc Hủ càng thêm bối rối. Đúng là nữ tử rắn rết!

Lê Chu Phương sai người chuẩn bị hai chiếc xe ngựa. Lê Vũ Hi và Lê Thấm một chiếc, Lê Chu Phương và Hàn Mộc Hủ một chiếc. Lê Thấm để xa giá của công chúa ở lại Đoan vương phủ.

Mặc dù hai người bên trong xe ghét nhau đã quá rõ ràng nhưng vẫn như cũ không ai tiến lên xé rách da mặt nhau.

Lê Thấm nhìn bộ xiêm y Lê Vũ Hi mới đổi, không khỏi cảm thán hai tiếng chậc chậc. Cảm thấy Lê Vũ Hi không phải là đi nghe kinh mà là đi tuyển mỹ nữ.

Cách Tường Vân tự chừng một dặm, người đứng quanh đã nhiều như biển. Lê Chu Phương và Hàn Mộc Hủ xuống xe ngựa trước, để hai người Lê Thấm đi theo sau. Với thân phận của bọn họ, một đội thị vệ đã chờ sẵn dẫn cả đám người đi vào một cánh cửa nhỏ phía sau Tường Vân tự.

Quả như Lê Thấm dự đoán, bên trong cùng với dĩ vãng giống nhau, trong viện ngồi chật người, hàng đầu có rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là người có uy quyền thế lực ở kinh thành. Chỉ chốc lát sau, quốc sư Mộc Tử Ảnh sẽ từ bên trong gian điện thờ đi ra, quanh người được che bởi một lớp mành, ngăn trở ánh mắt tò mò của mọi người. Sau đó là chừng một giờ giảng kinh luận đạo, cuối cùng, quốc sư sẽ tự mình thi pháp trừ uế viết bùa bình an.

Đáng tiếc, tất cả mọi chuyện Lê Thấm đều đoán đúng, duy chỉ có một việc không đúng.

Lần này Mộc Tử Ảnh giảng kinh luận đạo không hề ngăn cách bởi một tấm sa mành. Thân hình phong thần tuấn lãng bước ra từ trong điện, toàn bộ đều kinh ngốc. Lê Vũ Hi ở bên cạnh cũng si ngốc nhìn chằm chằm người đang bước tới mà Lê Thấm thì ngược lại, nàng chỉ hận không thể có cái hố cho nàng vùi đầu xuống.

Ánh mắt trong suốt mang theo lửa giận kia nhất định không phải đang nhìn nàng, nhất định không phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui