Mưu Kế Dụ Thỏ Vào Hang Của Phó Duật Nhiên FULL


_ Cái thằng nhãi ranh chết tiệt ! còn không mau tổ chức hôn lễ đi chứ, cậu định để con gái tôi 'không chồng mà chửa' hả ?
_ Hả ?
Phó Duật Nhiên nhất thời đứng hình, ban nãy anh vừa nghe cái gì vậy ? tổ chức hôn lễ ư ? vậy Mộc lão gia đang ngầm đồng ý và không tức giận với anh.
Ngay cả Mộc Uyển Thanh cùng Mộc phu nhân cũng không khác gì anh, Mộc lão gia hừ lạnh nhìn anh.
_ Cậu ngây đó làm gì ? còn không mau đứng lên đi
_ Dạ, con cảm ơn ba vợ
Được ơn xá, anh nhanh chóng đứng dậy ngồi bên cạnh cô.

Nhưng điều mà anh cảm thấy khó hiểu là tại sao Mộc lão gia lại không tức giận khi nghe tin con gái cưng của ông mang thai, đã thế còn ơn xá cho anh.
Mộc lão gia nhìn gương mặt hoài nghi của anh thì chỉ có yên lặng.

Quả thật chuyện Mộc Uyển Thanh mang thai là điều ông đã đoán trước được điều này, chỉ là quá sớm mà thôi.

Nghĩ lại trai đơn gái chiết ở chung với nhau chưa chắc là đơn giản là ngủ.
Ánh mắt Mộc lão gia nhìn anh không còn nghiêm túc nữa, thay vào đó là nhàn nhạt.
_ Con hãy chuyển lời với hai ông bà Phó giúp ba, rằng ngày mai họp mặt để bằng chuyện đám cưới
_ Thật sao ạ ?
Phó Duật Nhiên và Mộc Uyển của như không tin liền không hẹn mà đồng thanh, Mộc lão gia gật đầu.

...
Cuối cùng ngày này cũng đến, hôm nay là ngày Phó Duật Nhiên và Mộc Uyển Thanh chính thức bước vào lễ đường.
Trong phòng cô dâu, Mộc Uyển Thanh trong bộ váy cưới bồng bềnh khoe trọn phần lưng trần quyến rũ của cô, hoạ tiết dọc sống lưng váy xuống tới thân váy giúp cho cô như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích thời hiện đại, mọi ánh nhìn sẽ đều tập trung vào phần lưng và bờ vai trần gợi của cô.

Nhưng chắc chắn sẽ đánh lừa thị giác khỏi phần bụng nhô lên phía trước.
Cô được thợ trang điểm một cách tỉ mỉ và khẩn trọng, Mộc Uyển Thanh nhìn vào gương suýt chút nữa là không nhận ra bản thân mình, nó quá khác so với ngày thường.
_ Thanh Thanh, cậu quả là đẹp xuất sắc luôn ấy.

Tớ nhìn vào còn mê mẩn huống chi Phó Duật Nhiên kia
Lý Nguyệt đứng đằng sau chỉnh lại mái tóc cho cô, miệng luôn không ngừng khen lấy khen để cô.
_ Thôi đi cô nương bớt nịnh bợ tớ giùm cái.

À mà tớ nghe nói cậu đang hẹn hò với anh chàng Doãn Kiên kia phải không ?
Nghe cô hỏi, Lý Nguyệt dường như bị bắt quả tang nên chột dạ lên tiếng.
_ Ừ thì...tớ và anh ấy đang trong quá trình tìm hiểu đối phương, nếu hợp thì sẽ yêu nhau
Mộc Uyển Thanh nghe vậy cũng chỉ gật đầu, và cũng vừa mừng cho cô bạn thân độc thân lâu năm này.
Giờ lành đã đến, Mộc Uyển Thanh được ba Mộc dìu dắt đi vào lễ đường.

Đứng trên giảng đường Phó Duật Nhiên không ngừng hồi hộp vừa căng thẳng, cho đến khi cô xuất hiện với bộ váy cưới bồng bềnh như thiên thần thì sự căng thẳng trong lòng nhanh chóng bay mất.
Thay vào đó là sự hạnh phúc.
Hôn lễ diễn ra cho đến tối mới kết thúc, Mộc Uyển Thanh với váy ngủ hai dây màu đỏ rượu ngồi tựa lưng vào thành giường đọc sách.
Cạch.
Phó Duật Nhiên từ trong phòng tắm đi ra, trên người anh chỉ quấn độc khăn choàng tắm ngắn.

Nhìn thấy cô vẫn ngồi mãi đọc sách, anh liền nhíu mày đi đến cầm cuốn sách từ trên tay cô ra.
_ Đọc sách lâu quá không tốt cho người mang thai, em mau nằm nghỉ đi đợi anh lau khô tóc xong sẽ nằm với em
_ Để em lau giúp anh
_ Vậy được
Phó Duật Nhiên ngồi xuống mép giường, hai mắt nhắm nghiền mặc cho cô xử lý tóc của mình.
Xong xuôi hai người họ nằm ôm nhau ngủ, nhưng không hiểu sao Mộc Uyển Thanh cứ ngọ nguậy trong lòng anh khiến anh nhăn mặt đầy khó chịu.
_ Thanh Thanh, đừng cựa quậy..anh hiện tại đang làm hòa thượng, nếu em mà còn cựa quậy nữa là anh không biết chuyện gì xảy ra đâu
Nghe anh nói thế, cô hoảng hốt không ngọ nguậy nữa mà ngoan ngoãn rụt mặt vào vòm ngực săn chắc của anh.
_ Ông xã, chúc anh ngủ ngon
Toàn thân Phó Duật Nhiên thoáng chốc cứng đờ khi nghe hai tiếng Ông Xã từ trong miệng cô phát ra, nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ vui mừng.

Anh khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
_ Bà xã của anh, chúc em ngủ ngon
...
Ba năm sau.
Mới đó đã ba năm, con trai của Mộc Uyển Thanh và Phó Duật Nhiên cũng đã được ba tuổi và được ba của nó đặt tên là Phó Cẩn
Hôm nay là một ngày đẹp trời, trong phòng khách có hai ba con ngồi dưới thảm sàn mà chơi game.
Đột nhiên giọng nói non nớt của Tiểu Cẩn vang lên bên tai Phó Duật Nhiên.
_ Ba này ?
_ Hửm ?
Ánh mắt của anh vẫn chăm chú vào game nhưng khi nghe con trai gọi anh rất điềm tĩnh lên tiếng.
_ Ngày xưa ba theo đuổi mẹ con kiểu gì vậy ạ ?
Động tác chơi chơi game của anh ngừng lại, khoé môi anh bất ngờ cong lên mà bình thản trả lời con trai.
_ Là ba đã dùng mưu kế dụ dỗ mẹ con đấy
_ Dụ dỗ ư ? chẳng phải ba nói dụ dỗ là người xấu sao ?
Bí con trai vả vào mặt khiến Phó Duật Nhiên nhất thời chột dạ khẽ ho khan một tiếng.
_ Khụ...cái này không giống
Tiểu Cẩn vẫn không hiểu gì, ngước đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh đầy khó hiểu.
_ Con thật sự muốn biết ?
Nhóc Phó Cẩn vui vẻ gật đầu lìa lịa.
_ Vậy ba chỉ nói một lần cho con mở mang tầm mắt.

Ba con, vừa gặp đã yêu mẹ chính là cái kiểu nhất kiến chung tình ấy, nhưng mà mẹ con vẫn chưa động đậy với ba.


Ba theo đuổi mẹ thật lâu, thật lâu đến khi mẹ con cảm động mới thôi, sau đó con thành công làm tổ trong bụng của mẹ con
Hai mắt cậu nhìn anh rất chăm chú, mỗi một câu một từ của anh đều lọt vào tai cậu.
Phó Duật Nhiên lần nữa nghiêm túc nhìn con trai và nói.
_ Con trai cưng của ba, để theo đuổi một người phụ nữ, con không được phép quên hai điều này.

Thứ nhất là phải mặt dày, thứ hai là phải đẹp trai
Phó Duật Nhiên đang nói thì Mộc Uyển Thanh cầm chiếc quần lót nam vào hỏi tội anh.
_ Phó Duật Nhiên, sao anh lại cẩu thả như vậy ? mấy quần lót này của anh sao lại quăng tứ tung vậy hả ?
Chụt.
_ Anh đó, em đang mắng anh đó, anh hôn cái gì mà hôn ?
Chụt.
_ Lần sau không được như thế nữa có biết không ?
Chụt.
_ Ừ thì anh ngồi chơi với Tiểu Cẩn đi, em vào bếp nấu sườn rim dứa cho anh
_ Tuân lệnh bà xã đại nhân
Tiểu Cẩn thật sự không hiểu nổi, chỉ như vậy thôi mà mẹ đã bỏ qua ba một cách dễ dàng như vậy rồi ? lại còn vui vẻ nữa.
Dĩ nhiên là không hiểu nổi rồi, ngày ngày nhồi nhét cho cậu một đống cơm chó, rồi lại chơi trò đánh nhau trong phòng ngủ.
End..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận