Sau khi nói chuyện với Mộc lão gia xong thì sắc mặt của cô cũng trở nên phức tạp, nhận thấy sự khác thường của cô Phó Duật Nhiên cũng thấy làm lạ.
_ Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi ?
Mộc Uyển Thanh quay sang nhìn anh nhưng trong ánh mắt có chút rối rắm.
_ Nhiên, thật ra là ba của em! muốn mời anh đến gặp ông ấy một chuyến sau giờ tan làm
_ Ách! Sao ?
Phó Duật Nhiên thoáng chốc sững sốt lẫn kinh ngạc, trong lòng không ngừng nghĩ lý do Mộc lão gia muốn gặp anh ? nhưng nghĩ đến việc gặp hai ông bà Mộc là anh đã cảm thấy run rẩy bẩy rồi.
Trông thấy sắc mặt khó coi của anh thì cô đã hiểu ra, tâm trạng cô và anh không khác nhau đều căng thẳng và lo lắng.
Vội lấy lại bình tĩnh, anh trầm giọng lên tiếng :
_ Vậy ông ấy có nói lý do rằng ông ấy muốn gặp anh không ?
Mộc Uyển Thanh chỉ có thể lắc đầu.
_ Ừm, ông ấy không nói rõ
Nghe câu trả lời của cô anh chỉ khẽ thở dài ngao ngán, đã đến lúc anh nên chuẩn bị tinh thần gặp mặt ba mẹ vợ tương lai rồi.
Mộc Uyển Thanh đưa tay chạm nhẹ vào má của anh, ân cần hỏi.
_ Anh không sao đấy chứ ? nếu anh cảm thấy không được thoải mái thì em sẽ gọi điện lại ông ấy để từ chối gặp mặt
Nhận được sự quan tâm của cô khiến tâm tình của anh bớt căng thẳng hơn, Phó Duật Nhiên cười khẽ đi lại ôm lấy cô vào lòng rồi thủ thỉ vào tai cô.
_ Không cần đâu em, dù gì việc gặp mặt ba vợ tương lai cũng sớm muộn mà thôi, chỉ là sớm hơn anh nghĩ
_ Ai thèm lấy anh chứ ? đừng có mà gọi ba mẹ vợ tương lai một cách thân thuộc như vậy
Ngay lúc này hai bên lỗ tai cô đã bắt đầu ửng đỏ lên và miệng luôn không ngừng bác bỏ, nhưng đối với anh thì lại rất đáng yêu làm sao.
!
Đến giờ tan tầm giờ làm, Phó Duật Nhiên đã phải mất nhiều thời gian để chỉnh đốn tâm trạng và cũng như cách ăn mặc.
Anh rất ngoan ngoãn nghe theo lời của Mộc Uyển Thanh nên đã tháo khuyên tai ra để tăng độ hảo cảm của Mộc lão gia đối với anh.
Về đến Mộc Gia, anh và cô nhanh chóng xuống xe rồi cùng nhau tiến đến vào trong nhà, khi gần đến cửa bước chân của anh bất ngờ khựng lại.
Cô khó hiểu quay qua nhìn anh :
_ Hửm ? Anh sao vậy ? vẫn còn đang căng thẳng sao, chẳng phải trên đường về đây anh luôn mạnh miệng nói không lo lắng mà
Phó Duật Nhiên đưa tay gãi gãi mũi sau đó cười gượng đáp.
_ Chẳng qua là anh đang an ủi bản thân mà thôi chứ thực chất trong lòng anh không ngừng run cầm cập đây, nhưng mà Thanh Thanh à ? em thấy anh ổn rồi chứ
Dứt lời, anh còn xoay một vòng cho cô xem, nhìn biểu cảm sợ sệt của anh khiến cô có chút mở mang tầm mắt, không ngờ một con người như Phó Duật Nhiên anh đường đường là người nắm giữ nền móng kinh tế của thành phố Lạc Thành này, thế cái quái gì mà lại sợ sệt 'ba vợ' tương lai.
Mộc Uyển Thanh lắc đầu ngao ngán sau đó choàng tay anh đi vào trong, và trước khi vào trong cô còn không quên trả lời.
_ Mọi thứ trong anh đều hoàn hảo cả không có điều bất thường nào cả, vậy nên vào trong nhà cùng em thôi
_ Ừm
Cánh cửa được đẩy ra thì lập tức gặp ngay Mộc phu nhân, vừa thấy bà cô nhanh chóng nở nụ cười xán xán chào bà.
_ Mẹ, con chào mẹ ! À phải rồi, anh ấy là bạn trai của con ạ
Sau đó cô chỉ tay về phía anh, Mộc phu nhân chỉ cười khẽ sau đó cất tiếng :
_ Ừm, hai đứa đến rồi đấy à ?
Tinh mắt nhìn thấy Mộc phu nhân, Phó Duật Nhiên nhanh chóng lấy hết sự điềm tĩnh mà cung kính chào hỏi.
_ Chào Dì ạ, con tên là Phó Duật Nhiên
_ Ừm, ta biết con từ trước, thôi đừng đứng đấy nữa hai đứa mau vào trong ngồi
Cả Mộc Uyển Thanh và Phó Duật Nhiên nhanh chóng đồng thanh :
_ Dạ vâng ạ
Đối với 'mẹ vợ' này, anh dường như không còn cảm giác căng thẳng nữa nhưng anh vẫn phải giữ vững tinh thần để đối diện với 'ba vợ'.
Vừa mới đến phòng khách đã gặp ngay Mộc lão gia ngồi thư thái nhâm nhi ly trà nóng, nghe tiếng động của bước chân ông chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ách.
Đúng lúc Phó Duật Nhiên cũng nhìn thẳng vào ông, nhưng không ngờ khí thế áp lực tỏa ra từ ông khiến anh thầm nuốt nước bọt vào trong.
Nhưng vì muốn bản thân có độ hảo cảm tốt đối với Mộc lão gia, nên anh tinh ý mà cung kính không bằng tuân mệnh giới thiệu với ông ấy.
_ Con chào Chú, con tên là Phó Duật Nhiên cũng là bạn trai của Thanh Thanh
Mộc lão gia không hề hé miệng lên tiếng mà từ từ đặt tách trà xuống bàn, điều này đã khiến Phó Duật Nhiên càng thêm căng thẳng hơn, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu ứa ra.
_ Cậu đường đường là tổng tài quốc tế, vậy cậu từng đi xã giao tiệc tùng nhiều lắm nhỉ ?
Đột nhiên Mộc lão gia hỏi một câu không liên quan đến việc giới thiệu, làm cho anh khá rối rắm không thôi, đã thế ông còn hỏi câu không đầu không đuôi nữa.
Tuy khó hiểu nhưng anh vẫn điềm đạm trả lời câu hỏi của Mộc lão gia :
_ Dạ không ạ, con không có sở thích bàn công việc làm ăn tại bàn rượu ạ
Ồ, thẳng thắn thật ! trong lòng ông thầm cảm thán anh, nhưng nhìn thấy anh và cô vẫn đang còn đứng nên ông hắt giọng nói.
_ Hai đứa mau ngồi xuống đi
_ Vâng ạ
Sau khi yên vị trên ghế rồi thì lại nghe Mộc lão gia nói tiếp.
_ Quả thật làm việc tại bàn rượu thì rất dễ hỏng việc, có điều đàn ông cũng phải biết uống rượu chứ nhỉ ?
Mi mày của Phó Duật Nhiên bất giác nhướng lên, như thể có chuyện không điềm sắp xảy ra với anh.
_ Ý của Chú là ?
_ Chậc, tối nay tôi muốn mời cậu uống với tôi vài ly để thử tửu lượng của cậu xem
Thôi toang anh rồi, hai tay Phó Duật Nhiên khẽ siết chặt nhưng nhanh chóng có một bàn tay mềm mại của Mộc Uyển Thanh đặt lên, như ngầm an ủi anh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...