Qua hai ngày, trong cung có tin đưa ra, nói Cảnh Nam Thiên lại tiếp tục sủng ái Khương quý phi và gác lại quyết định tuyển phi từ các phủ công thần.
Khi nghe được tin này, La phu nhân vừa mừng vừa lo. Vui vì chuyện tuyển phi đã bị gác lại. Mặc Hoàng đế có ban hôn hay không thì ít nhất hiện giờ con gái mình cũng không phải lo tiến cung làm phi tần nữa. Còn buồn là vì Khương quý phi lại được sủng ái một lần nữa, thanh thế tất nhiên càng mạnh, nếu bà ta áp chế được Chu hoàng hậu rồi tính xử lý phủ Trấn Vũ Hầu thì mình cũng vô lực phản kháng.
Người lo lắng vì chuyện này ngoài La phu nhân ra còn có Chu hoàng hậu và Tô chiêu nghi. Lúc gặp mặt, Tô chiêu nghi đã nghiến răng nói với Đan lão phu nhân, “Từng tuổi này còn dám dùng thủ đoạn dụ dỗ khiến Hoàng thượng nghỉ ngơi ở chỗ cô ta ba ngày liền.”
Trước đây khi Cảnh Nam Thiên sủng hạnh các phi tần trẻ tuổi trong cung, Tô chiêu nghi cũng không thực sự lo lắng lắm. Suy cho cùng, đám phi tần này không có chỗ dựa đằng sau nên dù địa vị có cao hơn một chút cũng không thể so sánh với bà ta là người đã có con với Hoàng thượng. Vậy mà hiện giờ Cảnh Nam Thiên lại sủng hạnh Khương quý phi lần nữa. Nếu được ân sủng quá mức, chỉ sợ Khương quý phi sẽ mượn cơ hội này mà loại bỏ bà ta.
Đan lão phu nhân kéo tay Tô chiêu nghi thì thầm,”Con cũng hỏi thăm xem rốt cuộc cô ta dùng cách gì khiến cho Hoàng thượng lại sủng hạnh lần nữa vậy? Nói gì thì nói, tướng mạo của con không thua gì cô ta, tuổi lại nhỏ hơn cô ta hai tuổi, khi trang điểm lên thì đều xinh đẹp như nhau, vì sao cứ hết lần này tới lần khác bị cô ta tước đoạt chuyện tốt thế?”
Tô chiêu nghi rũ mắt nói, “Hoàng thượng xuất thân dân gian nhưng lại thích con nhà thế gia một cách quái đản. Con làm gì còn cách nào?”
Đan lão phu nhân thở dài một tiếng. Bà ta không nói đến chuyện này nữa mà ngược lại lại nói, “May có Hoàng hậu khoan dung. Rảnh rỗi con nên năng đến thỉnh an Hoàng hậu mới phải.”
Bắt tay với Hoàng hậu có lẽ có thể chống lại sự huênh hoang của Khương quý phi.
Ở đầu bên kia, Công chúa Trường Tín nghe được tin ấy cũng không khỏi cười lạnh, “Khương quý phi năm nay bao tuổi rồi nhỉ? Nếu không sử dụng thủ đoạn thì sao có thể quyến rũ được Hoàng thượng? Bà ta không muốn Cảnh Thế Đan cưới Tống Ý Châu nên mới quyến rũ Hoàng thượng để thổi gió bên tai, thổi cho tan việc này mới thôi đây mà.” Nói xong bà ta liền gọi quản gia vào hỏi, “Vũ nương mới mua dạy dỗ thế nào rồi?”
Quản gia trả lời, “Giờ có thể sử dụng được rồi ạ.”
Công chúa Trường Tín gật đầu, “Tốt! Mấy ngày nữa ta sẽ tìm cơ hội mời Hoàng thượng tới phủ chơi. Đến lúc đó nhớ gọi mấy vũ nương ra múa. Có thứ mới mẻ như thế, ta không tin Hoàng thượng còn lưu luyến mớ rau già kia làm gì.”
Đợi quản gia lui ra ngoài, Thân Đình mới hỏi, “Bà hạ quyết tâm muốn gả Hàm Thu cho Thái tử đấy à?”
Công chúa Trường Tín lạnh nhạt trả lời, “Sao? Thái tử không xứng với con gái bảo bối nhà ông à?”
Thân Đình cười bồi, “Ý ta không phải thế. Chẳng qua là trông Hàm Thu có vẻ không vui với hôn sự này. Vì vậy…”
“Vì vậy ông mới phát điên với nó mà không để ý gì đến đại cục phải không?” Công chúa Trường Tín hơi cao giọng hỏi rồi buồn bực nói tiếp, “Ta đi tới đi lui chẳng phải là vì cái nhà này sao? Hiện giờ Hoàng thượng đang quá mức tin tưởng chúng ta nên mới khiến nhiều người đố kỵ. Một khi Hoàng thượng xảy ra chuyện thì những kẻ đó còn không ném đá xuống giếng ư? Nếu lúc đó con gái chúng ta là hoàng hậu, cháu ngoại chúng ta là thái tử thì thử xem còn ai dám giơ chân lên trước mặt chúng ta nữa?”
Thân Đình nói, “Dù là thế nhưng Thái tử cũng phải có ý đó thì mới được. Ta thấy Thái tử cứ thản nhiên như không ấy.”
Công chúa Trường Tín nói, “Hàm Hạ mới qua đời có mấy tháng. Nếu nó tỏ ra vội vàng muốn kết hôn thì còn là con người sao?”
Thân Đình nói một câu lại bị Công chúa Trường Tín chặn một câu đành phải im lặng không nói gì nữa. Nhưng ông ta vẫn cảm thấy nghi ngờ liệu Cảnh Thế Sơ có ý định cưới Thân Hàm Thu hay không.
Không sai, Cảnh Thế Sơ biết nếu cưới Thân Hàm Thu thì rất có lợi cho mình. Nhưng lần này, quả thật đúng như Thân Đình đã đoán, hắn không hề nóng vội muốn cưới Thân Hàm Thu.
Hai năm trước hắn đã cưới Thân Hàm Hạ qua cửa, vợ chồng mới cưới đương nhiên cũng có thời khắc ngọt ngào. Nhưng cơ thể Thân Hàm Hạ yếu nhược nhiều bệnh, bước một bước cũng đã thở hổn hển, một năm bốn mùa đều phải uống thuốc, ngay cả cửa cũng không ra được. Sau khi giải quyết xong công việc, về phủ hắn lại phải chăm sóc Thân Hàm Hạ, mọi việc trong nhà đều do người trong phủ xử lý, Thân Hàm Hạ vốn chẳng giúp hắn được chuyện gì. Sau một thời gian, Cảnh Thế Sơ có chút mất kiên nhẫn với Thân Hàm Hạ, nhưng vì tình nghĩa vợ chồng, hắn cũng không để lộ điều đó ra ngoài. Khi Thân Hàm Hạ qua đời, hắn vừa thương vừa thấy áy náy, cảm thấy lúc trước bản thân không nên mất kiên nhẫn khi đối xử với Thân Hàm Hạ như vậy. Mặt khác, hắn lại có cảm giác được giải thoát, trong lòng không hiểu vì sao cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Từ lúc ấy, hắn hạ quyết tâm nếu cưới vợ lần nữa thì phải kết hôn với một cô gái con nhà thế gia khỏe mạnh hoạt bát, có thể cùng đi cùng đứng với hắn, có thể chia sẻ khó khăn với hắn. Thân Hàm Thu mặc dù không đến mức yếu ớt như Thân Hàm Hạ nhưng Cảnh Thế Sơ thật sự sợ con gái nhà họ Thân và không muốn cưới Thân Hàm Thu chút nào.
Người ta luôn nói hiểu con không ai bằng mẹ. Chu hoàng hậu cũng biết một phần tâm sự trong lòng Cảnh Thế Sơ. Chính vì biết điều đó, nghĩ tới chuyện Cảnh Thế Sơ sẽ cưới người khác và đánh mất sự ủng hộ của Công chúa Trường Tín, bà lại vô cùng lo lắng. Hiện giờ Khương quý phi lại được sủng ái một lần nữa, mắt thấy Cảnh Thế Đan nước lên thì thuyền cũng lên, ngôi vị Thái tử của Cảnh Thế Sơ càng thêm ảm đạm thất sắc, Chu hoàng hậu liền nghiến răng sai người mời Cảnh Thế Sơ tới cung Khôn Trữ nói chuyện.
Cảnh Thế Sơ nghe Chu hoàng hậu nói xong thì không khỏi nhíu mày, “Mẫu hậu muốn con cưới Thân Hàm Thu ư?”
Chu hoàng hậu nói, “Nếu con không cưới nó, ngộ nhỡ Công chúa Trường Tín gả nó cho Cảnh Thế Đan thì con sẽ mất đi sự ủng hộ của Công chúa Trường Tín, Thế Đan lại càng thêm thuận lợi. Hơn nữa, lúc này Khương quý phi đang đắc thế, chẳng may đến phút cuối Hoàng thượng lại hồ đồ mà thay đổi chủ ý thì chúng ta dựa vào cái gì mà tranh giành với bọn họ?”
Cảnh Thế Sơ nói, “Hàm Hạ mới qua đời không lâu, con chưa muốn kết hôn, cũng không thể đề cập tới chuyện này. Vả lại, con thực sự không muốn cưới một người yếu ớt đâu. Mẹ à, mẹ không biết con cảm thấy bất lực thế nào khi phải lo trong lo ngoài như vậy đâu.”
Chu hoàng hậu thấy Cảnh Thế Sơ không cứng nhắc gọi mình là mẫu hậu mà gọi mẹ vô cùng thân thiết thì rốt cuộc lại mềm lòng. Bà thở dài nói,”Nếu vậy thì con phải nghĩ cách khiến Công chúa Trường Tín gả Thân Hàm Thu cho người khác thôi, chỉ cần không gả cho Thế Đan là được.”
Cảnh Thế Sơ gật đầu, “Việc này con cần bàn bạc lại với phụ tá trong phủ một chút.”
Tình hình trong cung lúc này rất khó đoán. Khi mọi người đều cho rằng Khương quý phi sẽ nhân cơ hội này giẫm lên người khác thì Cảnh Nam Thiên lại hạ chỉ ban hôn cho Cảnh Thế Viên và Tống Ý Châu.
Khi nội thị tới phủ Trấn Vũ Hầu tuyên chỉ, đám người La phu nhân quỳ trên mặt đất đều ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Tống Ý Mặc thấy người đến tuyên chỉ là Triển công công, hộ tống Triển công công lại là đám người của Triển Cửu thì lập tức tâm lĩnh ý hội. Sau khi tiếp chỉ xong, nàng liền mời Triển công công vào bên trong uống trà và đưa cho ông ta mấy tấm ngân phiếu.
Triển công công nhận lấy mà không hề khách sáo. Ông ta cười tủm tỉm nói, “Chúc mừng tiểu Hầu gia, ít ngày nữa Hầu gia đã trở thành em vợ của Thuận vương điện hạ, thành hoàng quân quốc thích rồi.”
Tống Ý Mặc cười nói, “Sau này còn nhờ Triển công công nâng đỡ nhiều.”
“Đâu có đâu có!” Triển công công thấp giọng nói, “Chắc mọi người đã biết việc Khương quý phi lại được Hoàng thượng sủng ái rồi. May sao Hoàng thượng đã hạ chỉ ban hôn cho chị cả nhà ngài. Vào lúc này, Khương quý phi cũng sẽ không động tới nhà ngài đâu. Mọi người chỉ cần để ý chuẩn bị hôn sự cho tốt là được.”
Tống Ý Mặc vội vàng cảm tạ Triển công công đã chỉ điểm cho mọi việc.
Nhìn sắc trời không còn sớm, Triển công công cũng không dám nán lại mà vui vẻ cáo từ ra về.
Tiễn bước đám người Triển công công xong, La phu nhân lập tức sai người tới La phủ báo tin vui cho La Minh Nhiên và Úc thị biết, lại ban thưởng hậu hĩnh cho người trong phủ và gọi bọn Tống Ý Châu tới nói chuyện.
Khi mọi người tới phòng của La phu nhân, Tống Ý Thiền và Tống Ý Bội liền chúc mừng Tống Ý Châu, còn nghịch ngợm hô, “Xin thỉnh an Thuận vương phi!”
Trải qua rất nhiều cố gắng mới đạt được kết quả này, Tống Ý Châu rất vui mà cũng tránh không được có chút phiền muộn. Ngày trước nàng luôn nghĩ, đến khi mình trưởng thành, đám bà mối sẽ đạp nát cửa nhà mất, không ngờ kết quả là bản thân phải gắng sức mãi mới có được hôn sự này. Mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu, nhất định về sau bản thân vẫn phải tiếp tục gắng sức mới có thể trăm năm hòa hợp với Thuận vương được.
Tống Ý Mặc thấy Tống Ý Châu mỉm cười thản nhiên thì cũng hơi hơi đoán ra được tâm tình của nàng ấy. Nàng liền cúi đầu về phía trước nói, “Chị cả, không phải ai cũng có may mắn được làm vương phi đâu.”
Tống Ý Châu nhẹ giọng nói, “A Mặc, em tìm cách gặp Thuận vương điện hạ, dò xem ý ngài ấy thế nào. Hiện giờ Hoàng thượng đã hạ chỉ rồi, chị lại sợ Thuận vương điện hạ kỳ thực không cam tâm tình nguyện. Nếu như vậy thì suy cho cùng cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Tống Ý Mặc đáp, “Chị yên tâm. Chị tài mạo song toàn như thế, ngay cả Huệ vương điện hạ cũng say mê vài năm, Thuận vương điện hạ sao có thể không thích cho được?”
Tuy nói như vậy nhưng Tống Ý Mặc vẫn đồng ý giúp Tống Ý Châu nhanh chóng tới gặp Cảnh Thế Viêm để xem hắn có nói gì không.
Sau đó hai ngày, Tống Ý Mặc gặp được Cảnh Thế Viêm ở trường luyện võ của Thạch tướng quân. Mọi người thấy Tống Ý Mặc tới liền ồn ào hẳn lên,”Thuận vương điện hạ, em vợ ngài tới kìa!”
Cảnh Thế Viêm bắn một mũi tên trúng ngay hồng tâm xong mới đưa cung tên giao cho người hầu và cười cười kéo Tống Ý Mặc tới hỏi chuyện, “Chị cả nhà cậu có chuyện muốn nói sao?”
Thấy Cảnh Thế Viêm như thế, tảng đá trong lòng Tống Ý Mặc cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng cười nói, “Chị tôi bảo tôi đi hỏi Thuận vương điện hạ xem ngài thích bao hương kiểu dáng thế nào? Chị ấy muốn thêu tặng ngài một cái.”
Cảnh Thế Viêm nghe thế liền mừng rỡ cười nói, “Giờ chẳng phải đang bắt đầu thêu đồ cưới sao? Còn muốn thêu bao hương nữa, liệu cô ấy có mệt chết không đấy?”
Tống Ý Mặc che miệng cười nói, “Mới vậy mà Thuận vương điện hạ đã đau lòng cho chị tôi rồi sao?”
Cảnh Thế Viêm cười hì hì một tiếng, “Đúng thế. Cậu nói với chị cậu, chỉ cần là do cô ấy thêu thì bản vương đều thích.” Hắn nói xong, thấy Tống Ý Mặc vì đi vội nên gương mặt xinh xắn đã đỏ bừng và có điệu bộ xinh đẹp không sao tả xiết, liền không khỏi bật thốt lên, “Nhìn cậu càng ngày càng giống con gái đấy. Nếu dáng người cao hơn một chút thì cũng chẳng kém chị cả của cậu tý nào đâu.” Nói xong, hắn liền tiến lại gần ngắm nghía kỹ càng gương mặt của Tống Ý Mặc.
“Thế Viêm, cậu với chị người ta định ngày thành thân rồi, giờ lại muốn làm em người ta đấy hả?” Tiếng nói của Cảnh Thế Đan đột nhiên truyền đến.
Cảnh Thế Viêm vừa ngẩng đầu liền trông thấy Cảnh Thế Đan đang bước nhanh tới. Nhớ tới chuyện mình đã cướp được Tống Ý Châu từ tay Thế Đan, hắn liền đắc ý cười nói, “Thì sao nào? Tôi và cậu em vợ đang nói chuyện thân thiết, Nhị ca đố kỵ à?”
Cảnh Thế Đan lại gần hơn một chút và cau mày nói, “Không được sao? Cậu ta cũng là em vợ của ta đấy.”
Cảnh Thế Viêm sầm mặt xuống, “Nhị ca, Ý Châu giờ đã là vị hôn thê của tôi, anh cũng đừng nói hươu nói vượn nữa.”
Cảnh Thế Đan nở nụ cười xấu xa, “Tiểu Hầu gia cũng không phải có mỗi một chị gái là Tống Ý Châu. Có phải không tiểu Hầu gia? Cậu cấm được ta nhớ tới chị hai hoặc chị ba của tiểu Hầu gia sao?”
Sắc mặt của Cảnh Thế Viêm chuyển biến cực nhanh. Hắn hứ một tiếng rồi nói, “Nhị ca muốn làm em rể của tôi sao?”
Cảnh Thế Đan bị lời lẽ của Cảnh Thế Viêm chiếm thế thượng phong. Hắn cũng không để bụng mà chỉ cười nói, “Được rồi, cậu tránh ra đi, giờ đến phiên ta nói chuyện với cậu em vợ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...