Cảm giác của Tống Ý Châu đối với Cảnh Thế Đan kỳ thực có chút phức tạp. Vì biết Khương quý phi lúc nào cũng dõi theo Tống gia và muốn từng bước từng bước bóp chết người nhà họ Tống, bà ta sẽ tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua chuyện này, cho nên Cảnh Thế Đan dù có sáng chói hơn nữa thì bọn nàng cũng không dám động lòng, lại càng không dám có ý tưởng gả cho Cảnh Thế Đan để Khương quý phi bỏ qua chuyện cũ. Thế nhưng, mặt khác, được một vị vương gia tài mạo song toàn như Cảnh Thế Đan ái mộ, trong lòng nàng cũng khó tránh khỏi có chút cảm giác hư vinh, tận đáy lòng khó tránh khỏi giấu diếm chút mừng thầm. Giờ lại bị Cảnh Thế Đan bắt gặp Cảnh Thế Viêm đang kéo tay mình, nàng lập tức phản xạ có điều kiện, không muốn để Cảnh Thế Đan hiểu lầm, nàng liền rút tay về, trên mặt hiện lên chút mất tự nhiên.
Cảnh Thế Viêm quay mặt hướng về phía Cảnh Thế Đan, “Nhị ca, ta đang nói chuyện với Tống tiểu thư, không đến phiên huynh quản đâu!”
Sau khi hét lên, Cảnh Thế Đan thực ra cũng biết bản thân đã lỗ mãng. Hắn sợ làm người ta kéo đến khiến Tống Ý Châu khó xử. Vì vậy mà không thèm để ý tới Cảnh Thế Viêm, hắn chỉ hỏi Tống Ý Châu, “Tống tiểu thư không có việc gì chứ?”
“Tôi không sao. Hai vị điện hạ cứ từ từ nói chuyện!” Tống Ý Châu hành lễ với hai người rồi xoay người rời khỏi Tích Thủy Hiên.
Cảnh Thế Viêm vội vàng đuổi theo, “Tống tiểu thư, có lẽ nàng không quen thuộc mọi đường đi trong phủ đâu? Cứ để bản vương đưa nàng về trước, tránh bị người khác mạo phạm!” Nói xong hắn còn cố ý quay đầu liếc về phía Cảnh Thế Đan.
Tống Ý Châu gập ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, nhắc nhở bản thân phải nhớ lời nói của La phu nhân. Vì vậy mà nàng không từ chối Cảnh Thế Viêm, ngầm đồng ý để hắn đưa mình đi tiếp.
Cảnh Thế Đan vốn định đi theo sau nhưng khi khóe mắt đảo qua con chuột con trong Tích Thủy Hiên, hắn liền dừng bước. Cảnh Thế Đan lững thững đi vòng qua ghế đá thì trông thấy một cái lồng chuột. Hắn nghĩ một chút rồi cười lạnh. Thì ra Cảnh Thế Viêm đã chuẩn bị từ trước, mục đích chính là tiếp cận Tống Ý Châu. Nó thấy mình để ý tới Tống Ý Châu nên cố ý quấy rối đây! Giờ mà mình càng tỏ ra lưu tâm, nó sẽ càng thấy vui vẻ.
Cảnh Thế Đan lại nhớ tới cách đối xử lạnh lùng của Tống Ý Châu với mình, trong lòng rốt cuộc vẫn thấy buồn bực. Đang định rời khỏi Tích Thủy Hiên thì thấy đằng sau hòn giả sơn bên ngoài bỗng lóe lên bóng người, hắn liền quát to, “Ai đó? Ra đây!”
Tống Ý Thiền chầm chậm đi ra từ sau hòn giả sơn. Nàng ta cúi đầu đi tới trước mặt Cảnh Thế Đan và khom người chào hỏi, “Bái kiến Huệ vương điện hạ!”
Trước đây Tống Ý Thiền vẫn sinh sống tại phố chợ với Ôn thị và chưa từng gặp qua công tử cao quý nào chứ đừng nói tới vương gia. Hôm nay khi tới Tô phủ, lần đầu nhìn thấy Cảnh Thế Đan, trái tim thiếu nữ đã sớm đập loạn lên rồi. Nàng ta âm thầm suy nghĩ, nếu Cảnh Thế Đan không phải con đẻ của Khương quý phi thì tốt biết mấy, nếu Khương quý phi không căm hận nhà họ Tống thì tốt biết mấy. Vì sợ bản thân gây ra chuyện thất lễ nên nàng ta toàn tâm toàn ý đi theo Tống Ý Châu để học theo và để ý đến mọi động tĩnh của Tống Ý Châu. Khi thấyTống Ý Châu rời khỏi bữa tiệc, nàng cũng lặng lẽ theo ra ngoài. May nhờ bước chân nhẹ nhàng, lại biết cách né tránh nên nàng ta mới âm thầm theo Tống Ý Châu tới bên ngoài Tích Thủy Hiên vào ẩn mình sau hòn giả sơn. Giờ Tống Ý Châu đi rồi, nàng cũng muốn nhanh chóng quay lại đằng kia nên chẳng ngờ đã gây ra tiếng động làm Cảnh Thế Đan phát hiện. Nàng ta không biết làm sao đành phải đi ra chào hỏi.
Hôm nay Cảnh Thế Đan cũng phát hiện ra bên cạnh La phu nhân có thêm một đứa con gái. Sau khi nghe ngóng hắn mới biết đó là thứ nữ Tống Ý Thiền được La phu nhân đón về phủ. Giờ thấy người đi ra là nàng, ý nghĩ xoay chuyển, hắn liền ngồi xuống ghế đá và chỉ vào một cái ghế khác, “Tống nhị tiểu thư phải không? Cô ngồi xuống nói chuyện đi!”
Tống Ý Thiền nơm nớp lo sợ ngồi xuống ghế đá. Khó khăn lắm nàng ta mới nói được một câu, “Huệ vương điện hạ có gì sai bảo ạ?”
Cảnh Thế Đan thấy vẻ xấu hổ khiếp sợ của Tống Ý Thiền thì âm thầm lắc đầu. Dù sao nàng ta cũng không được nuôi dưỡng ở Hầu phủ nên khí độ không thể bằng Tống Ý Châu được. Hắn mở miệng nói, “Trấn Vũ Hầu đã qua đời nhiều năm, phu nhân Hầu phủ không gây khó dễ cho mấy người đã là hết sức khai ân rồi, vì sao bà ấy còn đón mấy người vào phủ vậy?”
Tống Ý Thiền ngẩn ra. Ngài ấy hỏi chuyện này làm gì? Nàng ta chưa kịp nghĩ ngợi thì miệng đã không tự chủ được mà trả lời, “Là do dì tôi cầu xin Trần thị trung, Trần thị trung đã xin giúp chúng tôi, tiểu Hẩu gia cũng nói giúp nên chúng tôi mới được vào phủ.”
Cảnh Thế Đan hứ một tiếng rồi nói, “Phu nhân Hầu phủ dễ bị tác động thế sao? Ha, ta nói cho cô hay, trong cung đang bàn chuyện tuyển phi từ các phủ công thần. Phủ Trấn Vũ Hầu nhà các cô cũng có tên trong danh sách. Người ta đón các cô về Hầu phủ, khi trong cung chính thức hạ chỉ tuyển phi, phu nhân Hầu phủ sẽ nhân dịp đó mà đưa cô tiến cung đấy.”
Sắc mặt Tống Ý Thiền lập tức trắng bệch. Nàng ta thất thanh hỏi, “Huệ vương điện hạ muốn nói Trần thị trung giúp phu nhân đón chúng tôi vào phủ là vì muốn tôi thay người của Hầu phủ tiến cung ư?”
Cảnh Thế Đan vỗ vỗ tay, “Bằng không cô cho là thế nào? Nói không chừng lần sau bản vương gặp lại cô sẽ phải gọi cô là mẫu phi cũng nên!”
Tống Ý Thiền bị tin tức này làm cho mất hồn mất vía. Nàng ta lẩm bẩm, “Vậy phải làm sao bây giờ?” Lúc bước vào Hầu phủ, trong lòng nàng ta cho rằng bản thân nhất định sẽ được gả cho một vị hôn phu trẻ tuổi phú quý chứ tuyệt đối không nghĩ tới chuyện tiến cung làm phi tử của lão hoàng đế đâu.
Cảnh Thế Đan lại cười nói, “Bản vương có một đề nghị, không biết Tống nhị tiểu thư có muốn biết hay không?”
“Xin Huệ vương điện hạ chỉ giáo ạ!” Tống Ý Thiền vội hỏi.
Cảnh Thế Đan nói, “Cô nghĩ cách tìm hiểu một chút xem chị cả của cô rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà lạnh nhạt với bản vương. Chỉ cần cô tìm hiểu được chuyện đó và nói với bản vương thì bản vương sẽ giúp cô. Chỉ cần động tay động chân một chút khiến người ta bỏ sót đám người của Hầu phủ trên danh sách tuyển phi là được chứ gì.”
Hôm nay trông thấy Tống Ý Châu và Cảnh Thế Viêm tiếp xúc với nhau, Cảnh Thế Đan cũng mơ hồ cảm thấy không ổn. Có không ít người biết chuyện hắn có ý với Tống Ý Châu, giờ nếu hắn không chiếm được Tống Ý Châu mà để Cảnh Thế Viêm có được nàng, việc này truyền ra ngoài thì hắn còn mặt mũi nào nữa? Nếu có thể biết được nguyên nhân thực sự vì sao Tống Ý Châu từ chối hắn thì biết đâu lại bốc thuốc đúng bệnh, hắn lại thuận lợi nắm được tâm ý của Tống Ý Châu thì sao.
Lúc hai người nói chuyện ở chỗ này, Tống Ý Mặc cũng đang đứng trong một lầu các bị che khuất cách Tích Thủy Hiên không xa và cầm ống viễn vọng quan sát tình hình ở Tích Thủy Hiên. Cho đến lúc nhìn thấy Tống Ý Thiền và Cảnh Thế Đan ngồi ghế đá nói chuyện với nhau, mặc dù không biết bọn họ nói gì nhưng nàng cũng có thể thấy sự bất an cực độ hiện lên trên mặt Tống Ý Thiền. Đợi đến khi Tống Ý Thiền đứng dậy rời đi, Tống Ý Mặc mới cất ống viễn vọng và nói với Tô Lũ, “Để cảm ơn Tô tiểu thư, tôi quyết định sẽ nói cho Tô tiểu thư biết một tin.”
Đầu tiên Tô Lũ đồng ý với Cảnh Thế Viêm, giúp hắn lừa Tống Ý Châu tới Tích Thủy Hiên, sau lại có chút sợ hãi, nàng ta đành vội đi nói với Tống Ý Mặc. Tống Ý Mặc vừa nghe xong liền bảo nàng dẫn mình tới một tiểu các gần đó để xem thế nào. Khi trông thấy Cảnh Thế Viêm đưa Tống Ý Châu đi, trong lòng nàng liền hiểu rõ Cảnh Thế Viêm có để tâm tới Tống Ý Châu.
Tô Lũ lén nhìn Tống Ý Mặc một cái rồi nói, “Tiểu Hầu gia cứ gọi tôi là A Lũ là được rồi.” Nói xong nàng ta lại hỏi, “Tin gì vậy?”
Tống Ý Mặc nói, “Thạch tướng quân muốn hỏi cô cho Thạch Khang. Nghe nói cha cô cũng có ý liên thân. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ giúp cô gặp mặt Thạch Khang để làm quen một chút. Còn nếu cô không muốn thì mau nghĩ cách để cha cô từ bỏ ý định trong đầu đi.”
Tô Lũ có chút sửng sốt. Sau khi lấy lại tinh thần, nàng ta vừa sợ vừa vui. Sợ vì người trong nhà muốn bàn chuyện hôn nhân của nàng nhưng lại giấu giếm không cho nàng biết. Còn vui vì Tống Ý Mặc nói với nàng chuyện này không biết có phải là vì muốn thử lòng nàng, muốn bày tỏ điều gì với nàng chăng?
Tô Lũ cắn môi nói, “Tôi nghĩ một hai năm nữa mới nói tới chuyện hôn sự. Tiểu Hầu gia thấy thế nào?”
Tống Ý Mặc nghe nói thế cũng hiểu Tô Lũ không có tình cảm gì với Thạch Khang, trong lòng thực sự bi ai cho Thạch Khang một chút. Lát sau nàng lại nghĩ, cũng may Thạch Khang không hiểu rõ về Tô Lũ và không đến mức không phải nàng ta thì không cưới. Sau khi biết Tô Lũ không thích mình, hắn nhất định sẽ sớm có tính toán.
Tuy cuộc sống của người dân trong vương triều Đại Cảnh đã cởi mở hơn rất nhiều và thiếu niên nam nữ có thể mượn yến hội để gặp gỡ nói chuyện là bình thường nhưng lúc nào cũng phải có người đi cùng, nếu bọn họ gặp mặt một mình thì thực sự cũng không ổn. Năm nay Tô Lũ đã mười ba tuổi, cũng đã có chút ít hiểu biết về mọi chuyện. Mặc dù có cảm tình với Tống Ý Mặc nhưng cũng biết hai người không thể một mình nói chuyện lâu được, nàng ta nói xong chuyện liền nhân tiện nói, “Tôi đi trước, một lát nữa tiểu Hầu gia cũng tự trở về nhé!”
Tống Ý Mặc gật gật đầu và nhìn theo Tô Lũ rời khỏi lầu các. Một lát sau nàng cũng rời lầu các đi về phía trước.
Thạch Khang đang nói chuyện cùng mấy người khác. Khi thấy Tống Ý Mặc xuất hiện, hắn lại sáp lại hỏi, “Thế nào rồi?”
Tống Ý Mặc thấp giọng trả lời, “Song Ngọc đã giúp chúng ta hỏi thăm Tô tiểu thư rồi. Tô tiểu thư nói hiện tại cô ấy không nghĩ tới chuyện kết hôn. Theo tôi thấy thì chuyện của anh và cô ấy chỉ sợ không được rồi.”
Thạch Khang vừa nghe nói thế cũng cả giận nói, “Ta mới mười bốn tuổi, cũng không muốn đính hôn sớm vậy đâu!” Nói xong, hắn lại ra hiệu cho Tống Ý Mặc lánh sang một bên rồi thì thầm, “Vừa rồi có người thấy Thuận vương và chị cả nhà cậu đứng nói chuyện với nhau đấy. Nếu cứ như vậy là đắc tội với Huệ vương điện hạ rồi. Chị cả nhà cậu còn không mau chóng quyết định một chỗ đi, đến lúc đó mà đắc tội với cả hai bên thì nhà họ Tống các cậu sẽ không có ngày tốt lành đâu.”
Ở một nơi khác, Đan lão phu nhân biết Cảnh Thế Viêm quả nhiên hẹn hò với Tống Ý Châu và đang từ Tích Thủy Hiên lại đây thì không khỏi tức giận đến trắng bệch cả mặt. Tiểu thư nhà họ Tống làm thế này là có ý gì? Cô ta muốn gây bất hòa giữa huynh đệ Thuận vương và Huệ vương hay sao?
Có vị phu nhân nhạy bén phát hiện ra thần sắc không vui của Đan lão phu nhân, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không muốn dò hỏi, người này liền đứng dậy cáo từ.
Thấy có người ra về, mấy phu nhân khác không rõ chuyện gì hiển nhiên cũng cáo từ theo.
Trong lòng Đan lão phu nhân có tâm sự nên cũng không giữ mọi người lại. Yến hội này của bà cũng kết thúc sớm hơn so với dự đoán.
Lại nói tới Tống Ý Thiền. Sau khi theo La phu nhân cáo từ Tô phủ và trở lại Hầu phủ, nàng ta không để ý tới việc tẩy trang mà gọi luôn Ôn thị vào nói chuyện.
Sau khi nghe Tống Ý Thiền thuật lại lời nói của Cảnh Thế Đan, Ôn thị bỗng chốc cũng ngây dại, “Phu nhân bằng lòng cho chúng ta vào phủ thì ra là vì chuyện này. Không được, mẹ không thể để con tiến cung được!”
“Mẹ à, chúng ta làm sao bây giờ?” Trong lòng Tống Ý Thiền đã rất hoảng loạn, “Nếu con không chịu tiến cung thì chỉ e sẽ bị phu nhân đuổi ra khỏi phủ mất thôi.”
Ôn thị nghiến răng, “Con đi nói với Huệ vương điện hạ là trước đây Khương quý phi đã tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng đùa giỡn với phu nhân nên không muốn trông thấy phu nhân, đương nhiên cũng không hy vọng Đại tiểu thư của Hầu phủ trở thành con dâu mình. Còn phu nhân cũng vì việc này mà không muốn gả Đại tiểu thư cho Huệ vương điện hạ. Đại tiểu thư cũng biết chuyện này nên chỉ có thể trốn tránh Huệ vương điện hạ thôi.”
Tống Ý Thiền cả kinh nói, “Nếu nói dối bị phát hiện thì làm sao ạ?”
Ôn thị nói, “Yên tâm. Huệ vương nghe xong chuyện này tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết đâu. Ngài ấy cũng sẽ tin lời con nói. Có ngài ấy giúp đỡ sắp xếp, con sẽ không phải tiến cung nữa.”
Lúc này Tống Ý Mặc đang ở trong phòng của La phu nhân và kể lại chi tiết mọi việc thấy được khi đứng ở lầu các cho La phu nhân nghe. Nàng trầm ngâm nói, “Con không biết Huệ vương điện hạ và chị hai nói chuyện gì?”
La phu nhân thản nhiên nói, “Sai người gọi nó đến đây hỏi một câu chẳng phải sẽ biết ngay sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...