Mưu Đoạt Phượng Ấn

Dáng vẻ chân thành tha thiết của hắn hiển nhiên không giống hoa ngôn xảo ngữ, mà đang nói một chuyện vô cùng quan trọng.

Tần lão thừa tướng yên tâm, đồng thời lại có một nỗi nghi hoặc dâng lên: "Ngươi và A Uyển tuy quen biết từ nhỏ nhưng mấy năm không gặp, cả hai chỉ mới gặp lại mấy tháng, từ khi nào đã có thâm tình như vậy?"

Đường Du hoảng hốt.

Cùng lúc đó, Tần lão thừa tướng có ít suy đoán hoang đường.

Trong phòng thoáng an tĩnh, Tần lão thừa tướng cố nén nỗi kinh hãi, hỏi: "Có phải ngươi đã gặp chuyện gì khác không?"

Câu hỏi hết sức uyển chuyển, nếu đoán sai thì cũng có thể che lấp cho qua.

Đường Du nín thở, cố giữ bình tĩnh, cười nói: "Cũng không có gì, chẳng qua là có cảm giác hợp ý với A Uyển. Nếu đã muốn thành hôn, mọi chuyện đều không bằng hai chữ 'hợp ý'."

"Chỉ thế thôi?"

"Chỉ thế thôi."

Tần lão thừa tướng gật đầu, không hỏi nữa.

Đường Du thầm thở phào, đứng dậy hành lễ: "Nếu thừa tướng đại nhân không còn chuyện gì khác, cháu về đọc sách trước."

"Đi đi." Tần lão thừa tướng cho Đường Du cáo lui, thấy hắn đi tới cửa, đột nhiên nói, "A Uyển có biểu muội mới vừa vào học đường nhưng không thích viết chữ, có điều rất nghe lời A Uyển. Nếu rảnh rỗi thì dùng chữ của A Uyển viết ra bảng chữ mẫu, ta mang cho nó dùng."

"Vâng." Đường Du theo bản năng nhận lời, một giây sau, hắn bỗng nhiên quay đầu.

Khoảnh khắc đó, hắn thấy rõ ánh mắt Tần lão thừa tướng thay đổi.

Đầu óc hắn lập tức hỗn loạn, vội quay trở lại: "Đại nhân, cháu..."

Tần lão thừa tướng bật cười, lắc đầu: "Vẫn là câu nói đó, ta chỉ có một đứa cháu gái, ngươi phải đối xử tốt với nó. Những chuyện nó không biết, ngươi đừng nói với nó."


"..." Đường Du cứng đờ.

Đừng nói? Nàng rõ ràng biết cả.

Nhưng nhìn nét từ ái của Tần lão thừa tướng, hắn nhịn xuống.

Nếu để A Uyển vô ưu vô lưu sống hết một đời là tâm nguyện của vị lão nhân trước mặt này, những việc đó gạt ông cũng tốt. Dù gì cũng qua hết rồi, có lẽ A Uyển cũng không muốn khiến tổ phụ mình đau lòng.

Hắn gật đầu: "Trong mắt cháu, A Uyển còn quan trọng hơn cả tính mạng. Đời trước là thế, đời này cũng vậy."

Tần lão thừa tướng gật đầu: "Ngươi phải trân trọng chính mình, đừng để nó buồn vì ngươi."

"Vâng." Đường Du trịnh trọng đồng ý.

Vừa thấy hắn rời khỏi phòng của Tần lão thừa tướng, Tần Uyển liền chạy tới.

"Sao rồi hả?" Nàng căng thẳng hỏi.

Hắn nắm tay nàng, kéo nàng ra ngoài, đi rất xa rồi mới kể lại.

Khoảnh khắc nghe nói tổ phụ đoán ra ẩn tình, Tần Uyển kinh hãi đến cả người đầy mồ hôi lạnh, giơ tay véo cánh tay hắn: "Sao ngươi có thể giấu đầu lòi đuôi như vậy? Ngốc nghếch!"

"Ưm..." Đường Du đau đến trợn mắt, vừa xoa vừa ảo não nói, "Ông ấy lừa ta! Ta vốn đã căng thẳng, sao có thể phản ứng mau lẹ như vậy!"

"Sau đó thì sao?" Tần Uyển hỏi, "Ngươi sẽ không bán đứng cả ta đấy chứ?"

"Không có không có." Đường Du vội nói, "Nàng yên tâm, ông ấy bảo nàng không biết gì cả, ta liền nói theo ông ấy."

"Vậy còn được." Tần Uyển thở phào.


Thật ra nàng sớm đã phát hiện tổ phụ không chỉ "sống lại" mà còn biết rất nhiều chuyện. Nhưng thay vì khiến tổ phụ than ngắn thở dài vì đời trước của nàng, nàng thà là nữ hài tử bình thường ở trước mặt ông, như thế mọi người đều có thể nhẹ nhàng.

...

Cùng lúc đó, ở cửa nhà Đường gia, Tần Tu đang đuổi theo Đường Hoành.

Cả hai đã gần bốn mươi tuổi, không thể vất vả như vậy. Đường Hoành chạy ra sau lu nước trong viện trốn, Tần Tu thở hồng hộc nói: "Không phải... Ngươi chạy cái gì! Ngươi ngồi xuống, nghe ta nói!"

Đường Hoành vừa trốn vừa xua tay: "Không được, không được! Nhà chúng ta không xứng!"

Tần Tu thật sự không chạy nổi nữa, dừng lại trước lu nước: "Cha ta đã gật đầu, còn nói... Còn nói... Còn nói hai đứa nhỏ lưỡng tình tương duyệt, có cái gì mà không xứng!"

Đường Hoành thấy Tần Tu không còn đuổi theo, cũng dừng lại, đỡ lu nước thở hổn hển: "Bọn chúng tuổi còn trẻ thì biết cái gì? Ngươi... Có ai làm cha như ngươi sau? Thật sự định gả thấp khuê nữ của mình à?"

Tần Tu nhíu mày: "Nói thật, ta thấy nhi tử của ngươi khá tốt."

"Nhi tử của ta đương nhiên tốt!" Đường Hoành tự tin, nhưng một giây sau lại do dự, "... Nhưng dù tốt thế nào cũng không xứng với thiên kim tướng phủ. A... Ngươi đừng có dọa ta nữa được không? Khuê nữ của ngươi còn hơn cả công chúa trong cung, sao có thể hồ nháo như vậy!"

Tần Tu bất lực, không định tiếp tục tranh cãi, vẫy tay, sau đó ra ngoài: "Ngươi đồng ý hay không đồng ý ta mặc kệ, ta về trả lời, bảo cha ta đến đây."

"... Không phải, ngươi từ từ!" Đường Hoành hoảng hốt đuổi theo.

Tần Tu không để ý, ra ngoài liền lên xe, lệnh xa phu hồi phủ.

Sau đó sự việc bị làm lớn.

Một khoảng thời gian dài quan to hiển quý trong kinh thành đều xem náo nhiệt, ai nấy đều nghị luận câu chuyện "cháu gái nhà thừa tướng nhìn trúng công tử Đường gia, nhưng Đường gia không dám đồng ý hôn sự này".

Một tháng sau, ngay cả trong cung cũng nghe nói. Hoàng đế cảm thấy không nên để người khác lôi việc này ra chế giễu nên tìm cách khuyên Tần lão thừa tướng: "Lão sư, hái dưa còn xanh không ngọt. Theo trẫm thấy, Đường gia không muốn thì thôi, ngài hà tất phải vừa đe dọa vừa dụ dỗ chứ?"


"Ai vừa đe dọa vừa dụ dỗ!" Tần lão thừa tướng tức giận tới trừng mắt, lại ngại học sinh trước mặt là thiên tử, không thể không bình tĩnh giải thích, "Cháu gái của thần và nhi tử Đường gia lưỡng tình tương duyệt, kẻ sống chết không đồng ý là Đường Hoành. Thần là lão sư của hắn, không ép hắn gật đầu đã là cho hắn mặt mũi, bệ hạ còn trách thần không đúng? Chẳng lẽ đi khuyên hắn đừng bổng đánh uyên ương?"

Hoàng đế tỉnh ngộ: À, thì ra chuyện là như vậy...

Hoàng đế trầm mặc một hồi, dò hỏi: "Có cần trẫm hạ chỉ tứ hôn không?"

Tần lão thừa tướng xua tay: "Không cần đại động can qua như vậy."

"Việc này có gì mà đại động can qua? Tuân theo di mệnh của phụ hoàng, trẫm vốn cũng muốn chuẩn bị của hồi môn cho A Uyển."

Sư đồ hai người nhìn nhau, Tần lão thừa tướng thoáng dao động.

Hoàng đế rèn sắt nhân lúc còn nói: "Đương nhiên, lão sư chưa từng nói với trẫm chuyện này, là trẫm làm chủ, không phải lão sư ỷ thế hiếp người."

"Khụ..."

"Vậy cứ quyết định như thế?"

Tần lão thừa tướng im lặng không trả lời.

...

Ba ngày sau, Tử Thần Điện gióng trống khua chiêng truyền ý chỉ xuống, tứ hôn cho tôn tiểu thư phủ thừa tướng và công tử Lễ Bộ viên ngoại lang.

Ý chỉ vừa hạ xuống, các phủ trong kinh lập tức trở nên bận rộn. Tần gia đương nhiên vội chuẩn bị của hồi môn, những nhà khác bận chuẩn bị hạ lễ, còn ở Đường phủ, Đường Hoành tươi cười khách khí tiễn hoạn quan truyền chỉ đi xong, vừa đóng cửa viện liền vén tay áo muốn đánh nhi tử.

Lần này biến thành Đường Du chạy vòng quanh lu nước, vừa chạy vừa kêu gào: "Đánh con làm gì! Con đâu có đi cầu xin bệ hạ!"

"Còn dám mạnh miệng!" Đường Hoành giận đến mặt đỏ bừng, "Con con con... Con ăn hùm mật gấu hả! Ngay cả Tần gia cũng dám đánh chủ ý! Không xem mình có đủ tư cách hay không!"

"Chuyện lưỡng tình tương duyệt có gì mà không đủ tư cách!"

Đường Hoành cởi giày ném qua: "Câm miệng!"


"..."

Cứ thế dù Đường Hoành rất không muốn, hôn sự vẫn được quyết định. Mấy tháng kế tiếp, Tần gia chuẩn bị sính lễ đưa đến Đường gia, sau đó chuẩn bị của hồi môn, trong cung liên tục ban thưởng xuống. Tần Uyển cũng có việc bận, nàng bận chọn nhà trong kinh.

Đối với tòa nhà nàng sớm đã có ý tưởng. Tòa nhà đời trước chọn cho Đường Du hắn cuối cùng không thể dọn vào, nàng cũng nuối tiếc cả đời, lần này nàng còn chấp niệm nơi đó hơn cả hắn.

Có điều bản thân không thể nói suy nghĩ với gia đình, vừa nói tổ phụ chắc chắn sẽ nhận ra. Do vậy nàng đùn đẩy cho Đường Du, bảo hắn đi nói với tổ phụ mình muốn tòa nhà đó, nàng cũng đã đồng ý, chỉ cần bỏ tiền ra mua là được.

Kết quả, Tần lão thừa tướng không ngại nơi đó, chỉ ngại tòa nhà kia không đủ lớn. Do đó sau khi sai người mua tòa nhà kia, ông lại bỏ giá cao mua nhà dân hai bên, thuê hơn trăm thợ thủ công mở rộng nhà của họ.

Thấy tổ phụ đại động can qua như vậy, tuy cảm thấy không cần nhưng Tần Uyển chỉ biết nhận ý tốt của trưởng bối, sau đó nghiêm túc lên kế hoạch xây thư phòng cho Đường Du, ít nhất không thể kém hơn đời trước.

Bận rộn nửa năm, tới tháng sáu, tòa nhà cuối cùng cũng xây xong. Tần Uyển và Đường Du nhân lúc tan học không có gì làm liền cùng tới đó xem. Tòa nhà vừa xây xong còn chưa kịp dọn dẹp, khắp nơi đầy tro bụi, cũng chưa có gia cụ, Tần Uyển lại hết sức vui vẻ, kéo Đường Du chạy đông chạy tây.

Đường Du tươi cười đi cùng nàng.

Lúc qua hoa viên, hai mắt Tần Uyển sáng lên: "Có xích đu kìa!"

Dứt lời, nàng liền kéo hắn chạy tới, đột nhiên nghe hắn bật cười, nàng quay đầu, thấy hắn nhàn nhạt nói: "Cái đó do ta làm, ta cứ mãi đoán xem nàng có thích hay không."

"Chàng làm?" Nàng lập tức gật đầu, "Ta thích!"

Nói rồi nàng liền chạy tới ngồi, Đường Du đi dạo ra sau, đẩy giúp nàng.

Chơi mấy cái, nàng bỗng dừng lại, quay đầu nhìn hắn: "Làm thêm một cái ở bên cạnh được không?"

Đường Du ngẩn ra: "Được, nhưng nàng muốn chơi với ai?"

"Chàng đó!" Tần Uyển tươi cười, "Chơi một mình chán lắm, sau này mỗi khi rảnh rỗi chúng ta có thể cùng tới đây chơi."

"Được." Hắn bật cười, đồng ý, "Hôm khác ta sẽ làm thêm, làm ba cái, nàng một cái ta một cái, còn một cái cho hài tử."

Tần Uyển nhíu mày: "Nếu không chỉ có một đứa thì sao?"

Đường Du thản nhiên nói: "Nàng một cái ta một cái, cái còn lại bọn nhỏ xếp hàng chờ chơi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui