"Cô gái, cô tỉnh rồi à? Cho tôi phương thức liên lạc với người nhà cô đi, tôi gọi họ tới, chứ một thân một mình ở đây cô khó mà trụ nổi."
Khi Lương Ngữ Yên vừa mở mắt, ngay lập tức cô cảm nhận được một cỗ đau đớn lan truyền khắp thân thể, cả người dường như tê liệt hoàn toàn, khoang miệng lan ra vị đắng khó lòng miêu tả thành lời, tầm nhìn mơ màng mãi mới rõ dần.
Bên tai cô nàng loáng thoáng vang lên âm thanh, khó khăn đưa tay dụi mắt, Lương Ngữ Yên mới thấy đối phương là y tá tới đây thay nước truyền cho mình.
Người con gái bất giác rặn ra nụ cười khó khăn trước lời đề nghị vừa rồi.
Nghe cô ấy nói, ca phẫu thuật hiến tủy đã thành công mỹ mãn, Liễu Huệ Di sức khỏe đang dần hồi phục được Giang Thừa Du tận tình chăm sóc ở phòng hồi sức.
Nhưng Lương Ngữ Yên thì trái ngược, sau khi kết thúc, cô bị Giang Thừa Du vứt bỏ lạc lõng ở nơi này, chả ai thăm hỏi hay tới đây nhìn dù chỉ nửa cái, hôn mê mấy ngày đến hôm nay mới tỉnh.
Y tá thì cứ nghĩ rằng Giang Thừa Du và Liễu Huệ Di là một cặp, còn Lương Ngữ Yên là cô gái tốt bụng nào đó chấp nhận cứu lấy mạng sống người mà Giang thiếu cưng chiều tận tim, nên mới có lòng tốt đề nghị với thân nhân của Lương Ngữ Yên.
Cô lắc đầu, từ chối: "Thôi, tôi hoàn toàn tự lo liệu cho bản thân mình được, chẳng cần phiền phức vậy đâu.
Tôi nghỉ ngơi vài hôm là xuất viện được rồi."
Lương Ngữ Yên chua xót khịt mũi, cô nhận thức rõ, dù biết cô nằm trong bệnh viện chịu đựng hàng ngàn cơn đau đớn thì cha mẹ cũng chẳng thèm tới đây đâu.
Thậm chí bọn họ chắc chắn vui mừng mà tán dương Lương Ngữ Yên làm rất tốt, với nhà họ Lương, chỉ cần cô thành công kết hôn cùng Giang Thừa Du thì mọi thứ hy sinh không đáng là gì.
Đối phương nhíu mày, ngập ngừng dường như tính nói gì đó, tuy nhiên, thái độ Lương Ngữ Yên cực kỳ kiên quyết nên cô ấy cũng chỉ đành đáp ứng yêu cầu.
Y tá rời đi, Lương Ngữ Yên mới khó khăn ngồi dậy, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt chả chút huyết sắc, lê lết cái thân thể đau đớn vừa phục hồi sau phẫu thuật dựa lưng vào thành giường, bàn tay run rẩy khó khăn vươn ra phía trước cầm lấy cốc nước, cẩn thận đưa lên cánh môi khô khốc nhấp nhẹ vài ngụm.
Hít một hơi thật sâu, Lương Ngữ Yên nhăn nhó, cắn chặt răng che giấu cơn đau cả về thể xác lẫn tinh thần.
Mấy hôm sau, cô nàng nằm điều trị tại phòng bệnh, nhưng Giang Thừa Du chưa lần nào đặt chân tới đây dù người con gái vô cùng mỏi mắt mong chờ, cô rất muốn nhìn thấy mặt hắn, dẫu vậy, dù có chờ, chờ mãi, đáp lại Lương Ngữ Yên vẫn là sự ghẻ lạnh tới cùng cực.
Dù đang bị bệnh, tuy nhiên, do chả ai bên cạnh nên Lương Ngữ Yên đều phải tự mình lo liệu từ đồ ăn đến nước uống hay vật dụng cá nhân, nhớ mỗi lẫn cô nàng lết thân xác mệt mỏi leo lên leo xuống mấy tầng cầu thang mua đồ, đến mức tưởng như sắp ngất ra tới nơi, may mắn Lương Ngữ Yên gồng gánh được đến giờ này.
Thỉnh thoảng, cô ghé qua nơi Liễu Huệ Di đang điều trị, đối phương tỉnh từ lâu, thần sắc càng ngày càng tươi tắn, chứng kiến Giang Thừa Du tận tình bên cạnh, nửa bước cũng không rời, Lương Ngữ Yên bất giác cắn môi, đưa tay che kín miệng, hốc mắt đỏ hoe cay xè cùng dòng nước mắt tuôn rơi.
Loáng thoáng thanh âm bên trong truyền tới tai cô: "Huệ Di, ăn thêm đi, em cần điều trị nhiều mới khỏe lên được.
Đừng ngang bướng nữa, sau khi ốm dậy dù em muốn gì anh đều đáp ứng." Ngữ khí dịu dàng ngập tràn cưng chiều, điều mà Lương Ngữ Yên chưa từng nhận được từ người đàn ông ấy.
"Được rồi mà." Liễu Huệ Di cười cười, kéo tay Giang Thừa Du: "Anh biết ai đã biến tủy cho em không? Em muốn gặp mặt cảm ơn họ vì cứu em thoát khỏi tay tử thần."
"Người ta đòi khỏi đây rồi, với cả anh thay em trả ơn, tất cả xong xuôi hết.
Chỉ là những thứ chẳng quan trọng thôi, em khỏi cần bận tâm." Giang Thừa Du nhẹ nhàng xoa đầu người phụ nữ ngồi trước mặt, cố tình lảng tránh.
Toàn bộ đều lọt hết vào tai Lương Ngữ Yên đứng bên ngoài, cô vô lực dựa lưng vào tường, hai chân từ bao giờ đã mềm nhũn mất hết sức lực, thiếu chút nữa đã ngã ra nền đất lạnh lẽo.
Với cô, những lời vừa rồi như cây kim khoét sâu vào cơn đau Lương Ngữ Yên đang âm thầm chịu đựng.
Không quan trọng.
Ha ha.
Người con gái đột nhiên cảm thấy buồn cười về chính mình.
Từ lâu, đây vốn dĩ là sự thật, trong mắt Giang Thừa Du cô chẳng hề có vai trò gì cả, cùng lắm chỉ mang ý nghĩa giúp Liễu Huệ Di khỏi bệnh mà thôi.
Hắn xem cuộc hôn nhân giữa hai người như một cái giá để đảm bảo cô gái mình yêu hạnh phúc.
Thật nực cười.
Nhìn đồ đạc, thức ăn Liễu Huệ Di sử dụng đều là những thứ cao cấp đắt tiền, Giang Thừa Du đích thân chọn lựa kỹ càng, hoàn toàn trái ngược với hoàn cảnh Lương Ngữ Yên ở thời điểm hiện tại, vừa chật vật vừa thê lương.
Thật may là thời gian sau, chẳng biết nghe tin từ đâu, ba mẹ Giang biết được Lương Ngữ Yên đồng ý hiến tủy cứu sống Liễu Huệ Di, Giang phu nhân tức tốc chạy tới bệnh viện thăm con dâu.
Từ đó cô mới khá khẩm hơn được một chút.
Bà ấy ngồi bên giường bệnh, than ngắn thở dài: "Yên Yên à, con thật là, lương thiện đến thế vậy là cùng.
Cần gì phải làm tổn thương bản thân để cứu một con sói mắt trắng, bụng dạ hiểm độc chứ.
Xem con kìa, cả người gầy mất mấy cân, mẹ mà không đến đây con tính che giấu giúp Giang Thừa Du đến lúc nào.
Mà thằng chồng con cũng thiệt tình, vợ ốm yếu thì bỏ mặc chạy tới ở cạnh cái thứ chẳng ra gì kia." Giang phu nhân đặc biệt tức giận trước cách làm của con trai.
"Mẹ à, mẹ đừng nóng.
Đây đều do con cam tâm tình nguyện cả." Lương Ngữ Yên cắn môi, kéo tay áo mẹ chồng, khàn khàn mở miệng.
Giang phu nhân híp mắt: "Yên Yên, con nói mẹ biết, đây chính là lý do Giang Thừa Du kết hôn cùng con đúng chứ? Điều kiện để cứu mạng Liễu Huệ Di?"
Người con gái hơi chột dạ, im lặng cụp mắt.
Mẹ chồng ngồi đằng trước gật đầu, đưa tay chống cằm, xem ra những gì bà suy đoán đều là sự thật.
Vỗ vai an ủi Lương Ngữ Yên, sau đó Giang phu nhân nhờ y tá quan tâm tới con dâu mình nhiều hơn.
Và bà cũng thường xuyên có mặt, bầu bạn bên cạnh Lương Ngữ Yên.
Tìm đến thằng con trời đánh Giang Thừa Du, chưa kịp mở miệng thì hắn ngay lập tức kéo mẹ mình ra ngoài vì sợ đánh thức Liễu Huệ Di đang ngủ rồi nghe được gì đó rồi kích động.
Bước chân vừa ngừng, Giang Thừa Du trực tiếp nhận lấy cái tát thật mạnh từ phía mẹ ruột.
Giang phu nhân trừng mắt, hằn học mắng mỏ: "Giang Thừa Du, mày xem mày làm vậy mà được à? Đem vợ mình ra để cứu sống một Liễu Huệ Di tâm địa khó đoán, hay mày đang tính hủy hoại nốt cả Giang gia? Ép Yên Yên cứu sống tình nhân thì thôi, giờ mày thậm chí còn chẳng thèm tới thăm con bé, bỏ vợ mình bơ vơ tự lo liệu.
Giang Thừa Du, mày kết hôn với Yên Yên rồi thì tốt nhất hãy làm tròn trách nhiệm của một người chồng, đừng cả ngày mụ mị đầu óc, coi chừng về sau tự hại bản thân." Bà tuôn ra một tràng dài, chỉ hy vọng đứa con trai mình sinh ra ngẫm nghĩ rồi làm theo.
Tất cả chỉ muốn tốt cho Giang Thừa Du thôi.
"Mẹ, Lương Ngữ Yên lại ở trước mặt mẹ nói năng lung tung gì à?" Giang Thừa Du nhắm mắt làm ngơ, chỉ hời hợt lạnh nhạt mở miệng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...