***
"Anh ta với cậu không có nửa điểm quan hệ huyết thống, cậu còn cậu cái gì mà cậu!" Cố Nham lạnh lùng nhìn cô mang theo chất vấn.
Ba của Lê Chính và ba của mẹ Hạ là bạn tri kỉ, năm Lê Chính mười hai tuổi bị kẻ địch trong giới buôn bán của ba bắt cóc. Khi cứu anh trở về bất ngờ đột tử do bệnh tim. Cũng vì lần đó, vốn là thiếu niên tuấn tú trở thành người ngày càng ít lời lạnh lùng. Sau này Lê Chính lớn lên ở nhà họ Hạ, rồi về sau thì tiếp nhận toàn bộ gia sản ba để lại.
"Bây giờ tâm tình cậu không tốt, tớ không muốn nói chuyện với cậu." Nói xong Hạ Hàm đứng dậy chuẩn bị đi, không hiểu vì sao bị Cố Nham chọc tức như vậy cô không chịu nổi.
Đi đến cửa chợt nghe Cố Nham giận dữ rống lên một câu: "Hạ Hàm, cậu quay lại cho tớ!"
***
Trên tầng cao nhất của tòa nhà cao tầng ở Newyork, Cố Du gọi điện thoại cho Cố Nham một lần rồi lại một lần, nhưng bên kia từ đầu đến cuối không người nghe máy. Tính tình cô vốn không tốt gì, tức giận hung hăng ném di động vào tường, vỏ pin đều văng hết ra ngoài.
Trợ lý thấy thế vội vàng đi nhặt lên, cầm phin lắp vào nhanh chóng khởi động máy rồi đặt lên trên bàn làm việc của Cố Du.
"Tổng giám đốc Cố, bộ văn kiện này làm sao bây giờ?" Cấp cao của Cố thị ở Mỹ nghe tin cô đang giận dỗi với Lê Chính, nên ngauy lập tức liên kết ký tên trong văn kiện yêu cầu Cố Du tiếp quản công ty con của Cố thị ở trong nước.
Nói cho cùng đám cáo già kia hận không thể tống hai chị em bọn họ ra ngoài.
Mặc dù Cố Nham có tiềm lực hơn người, nhưng dù sao cũng còn non nớt, với mấy câu nói có tâm tư này đã đuổi được cậu ta về nước.
Trợ lý nơm nớp lo sợ đứng bên bàn Cố Du, sợ Cố Du dưới cơn giận dữ giận chó đánh mèo nên chân cô ta mềm nhũn thiếu chút nữa ngã khuỵu xuống.
"Cô ra ngoài trước đi." Cô nâng trán chống lên mặt bàn, lấy tay che kín mặt không để trợ lý nhìn thấy bộ dạng sa sút tinh thần của cô.
Cố Du nhìn phần văn kiện kia sững sờ, không nhịn được hốc mắt đỏ lên: Đây là tâm huyết ba để lại cho hai chị em bọn họ, đau khổ cay đắng trở thành tập đoàn xí nghiệp có thế lực kinh tế mạnh trong giới kinh doanh thật sự bị hủy hoại trong tay cô?
Ai có thể giúp cô, ngoại trừ cái người đàn ông bạc tình trái tim ngoan độc kia, còn có ai?
Cô không có mấy người được tính là bạn bè tốt, cô càng không thể lúc ngã xuống vách núi mạng treo lơ lửng lại kéo theo bạn bè của cô. Tất cả những gì tốt đẹp nhất cô đều cho Lê Chính, ngay cả âm mưu quỷ kế đáng thương của cô gái nhỏ cũng đều dùng trên người đàn ông này.
Lê Chính anh ta hoàn toàn không cần động gì tới ngón tay, chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt, buông xuôi không quản, là đã đủ để trở thành điểm chết của cô.
"Đi tìm Lê Chính đi, nói lời cầu xin tha thứ nhất định anh ta sẽ mềm lòng!"
Trong đầu tràn ngập những lời này, đầu Cố Du đã bắt đầu đau muốn nổ tung rồi.
Đường dây riêng gọi vào, đầu dây bên kia giọng nữ dịu dàng khiến tinh thần người ta nhộn nhạo, "Đêm nay anh Lê có tiệc rượu, cô muốn chuẩn bị lễ phục không?"
Đúng vậy, chỉ nơi cần Lê Chính xuất hiện, dù mất mặt cô cũng phải đi. Hận không thể tuyên bố với mọi người đàn ông này thuộc về chủ quyền của mình. Nhưng chỉ riêng với Lê Chính lại không xác nhận được: Kết quả anh có phải là người đàn ông của cô hay không?
Ngoại trừ anh ta, cô còn có thể đi cầu xin ai? Ngay cả người có thể cầu xin cũng không có.
Cố Du, mi thật là hèn hạ đáng thương hại!
Tiệc rượu tổ chức ở biệt thự Sơn Trang của Lê Chính, nơi này xinh đẹp yên tĩnh, cảnh quan vô cùng tốt. Nơi chân trời đã gần mờ tối, Cố Du trang điểm xinh đẹp, ngồi ở ghế sau, cố gắng gọi điện thoại cho Cố Nham một lần nữa, nhưng không gọi được.
Cô mặc một chiếc váy ngắn dệt bằng lụa mỏng màu tím, thiết kế như lá sen bao quanh ngực, tôn lên hình dáng bộ ngực hoàn mỹ của cô. Cánh tay trắng nõn dài mảnh, eo lưng ong mê hoặc lòng người, chỉ nhìn một cái đã bị đoạt mất tâm trí, cô quả thật là yêu tinh.
Bác lái xe đã chăm sóc hai chị em bọn họ rất nhiều năm, trước khi xuống xe còn dặn Cố Du, "Nói chuyện nhẹ nhàng với anh Lê, đừng cáu kỉnh."
Cô không hé răng chỉ vén tóc dài xoăn tít tinh xảo, đẩy cửa ra xuống xe bước đi.
Ba xem cô như con nhà quyền quý mà dạy dỗ, nhưng cô lại học thói phụ nữ phóng túng vô cùng nhuần nhuyễn.
Đứa bé giữ cửa lễ phép tiếp nhận găng tay của Cố Du, làm tư thế mời. Chỗ mặt đá cẩm thạch lọt vào trong tầm mắt xa hoa mà lạnh lẽo, dường như chạy thẳng vào đáy lòng cô, rồi từ nơi đó tràn ra toàn thân, ngay cả lòng bàn tay cũng đã ứa ra mồ hôi lạnh.
Cách đó không xa là quầy bar, một chàng trai da trắng đẹp trai mắt màu lam nhận ra Cố Du, vẫy tay với Cố Du.
"Đây là quy tắc trước khi nhập cuộc, uống cái này trước đã." Chàng trai mắt màu lam nhíu mày nhìn về phía Cố Du.
Cố Du lại đẩy ly rượu kia ra, đầu ngón tay vừa nhấc liền chỉ vào bình Tequila, chàng trai mắt màu xanh lập tức nhăn mày, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: "Nhất định cô chưa dùng cơm tối, không thể uống cái đó."
Cố Du không nhìn anh ta, ngón tay gõ mặt bàn bóng loáng của quầy bar, sau một lúc lâu mới nói câu: "Tôi hơi lạnh."
Chàng trai suất khí mắt màu xanh hơi nhíu mày, chỉ rót cho Cố Dư chưa tới nửa lý, Cố Du nhếch khóe miệng cười mê hoặc lòng người, cầm ly rượu qua ngửa đầu uống cạn.
"Vẫn còn lạnh."
Chàng trai mắt màu xanh thở dài, lại rót thêm gần nửa ly cho cô, tỏ vẻ cô không thể uống nữa, dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn trước mặt Cố Du rồi chỉ vào cầu thang đại sảnh, "Anh Lê ở đó, không có bạn gái thật đáng thương, cô mau đi đi."
Cô thuận theo nhìn về phía cầu thang đại sảnh, người đàn ông ở độ tuổi chín muồi, tây trang thủ công cắt may dán sát người, là nhãn hiệu cô thích nhất. Một cái giơ tay nhấc chân của anh đều khiến người Cố Du không nhịn được run rẩy. Có lẽ là vì tác dụng của rượu tinh chế chăng, cô thế mà lại có chút nóng khát không chịu nổi.
Cô thướt tha duyên dáng tiến lên khoác lên cánh tay Lê Chính.
Anh ta trò chuyện vui vẻ, cô yếu ớt hạ mí mắt. Tâm tư giả vờ chơi đùa vui vẻ ai có thể so sánh được với Cố Du cô.
Lê Chính cảm giác hôm nay cô không bình thường, cúi đầu ngửi thoáng qua mái tóc cô, hương rượu tinh chế xộc vào mũi.
"Uống rượu rồi hả?" Anh hỏi.
"Chỉ một chút." Rất nhiều người lui tới bên cạnh họ, như vậy nên không thể tránh khỏi nâng chén cụng ly, lại uống thêm mấy ly nữa.
Cô đang say, cơ thể mềm mại tùy tiện dựa vào anh, bộ ngực luôn cọ xát cánh tay anh ta, quấy rối khiến anh ta chỉ muốn vân vê đôi bồng đào này trong lòng bàn tay mới thỏa mãn. Lê Chính bị cô làm cũng có chút khô nóng, tay bóp eo cô cũng bắt đầu không phân biệt được nặng nhẹ.
Ứng phó mấy người lui tới xong, anh ta bồn chồn không yên dẫn cô lên lầu hai nơi góc tối không người để ý.
Góc khuất không người, dưới ngọn đèn lờ mờ, Lê Chính đè cô vào góc tường, vuốt ve cơ thể tuyệt đẹp của cô, cắn chặt môi Cố Du hung hăng hôn. Từ góc độ của anh ta, có thể thu hết quanh cảnh khách khứa ở đại sảnh vào đáy mắt, cũng có thể tránh được cảnh tượng si mê triền miên tình cảm của hai người không bị phát hiện.
Trước ngực cô thiết kế tầng tầng lớp lớp kiểu lá sen bao lấy bộ ngực nở nang của cô, anh ta nhìn đờ đẫn máu trên người đều nhắm thẳng chạy xuống một chỗ, không giải quyết vấn đề then chốt làm sao anh ta có thể thỏa mãn được.
Bàn tay to trực tiếp mò vào bên trong sờ soạng rồi dừng lại nơi đó.
Cố Du bị anh ta đè từ phía sau không thoải mái, nhưng lại không tránh được anh ta, chỉ có thể cong mông lên phản kháng. Ai dè người đàn ông phía sau cô trực tiếp vén váy lễ phục của cô lên dán vào thân váy ngắn, kéo quần nhỏ mỏng manh của cô xả ra một đoạn.
Cảm giác hơi say ban đầu nhất thời tỉnh táo, đột nhiên xoay người hai cánh tay chống đỡ trước ngực anh ta, bảo anh ta cách xa ra một chút.
Hơi thở anh ta nóng rực vào khiến cô hoàn toàn không thực hiện được.
Cô hiểu rõ hơn ai hết, người đàn ông này chỉ biết động tình với thân thể cô, nhưng cô vẫn cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa, ảo tưởng sự si mê như vậy của mình sẽ khiến anh ta động lòng.
Có khả năng sao! Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, mi chọc ghẹo anh ta như vậy, tất cả người gọi là con trai đều có thể cứng lên. Nhưng cô lại nghĩ, không phải tất cả đều khỏe mạnh giống như anh ta cho mi ăn no, cho nên Cố Du, mi vẫn nên biết đủ đi.diễnđànlêquydon
"Không phải là muốn chia tay sao? Hả? Vậy thì làm đến khi em ngoan ngoãn mới thôi!" Lê Chính lạnh giọng bức hỏi, bóp chặt mông cô dẫn cô vào toilet bên cạnh.
Lê Chính vừa muốn mở cửa phòng đẩy cô vào, chợt nghe Cố Du chịu thua nói, "Vào phòng đi, em không muốn ở trong này...."
Anh ta cũng cảm thấy không nhẫn tâm, lần trước ở trong toilet không gian nhỏ, Cố Du không thoải mái, hung hăng cào lưng anh ta toàn dấu máu.
Đón thang máy lên lầu ba, cởi tây trang bọc lấy cô gấp gáp vào một gian phòng trên đó. Tất cả lầu ba đều là phòng khách, vài đôi nam nữ dưới lầu nói lời ái muội hợp ý là có thể chạy lên lầu mây mưa một phen, ngay cả bao cao su cũng chuẩn bị đầy đủ hết phòng khi cần đến. Nhớ lại khi đó Cố Du cười anh ta không có mặt mũi, đây căn bản như là cách làm chứa chấp ổ mại dâm.
Nhưng hôm nay cô còn không phải cũng giống thế ư, bị anh ta đưa lên một phòng khách nào đó trên lầu ba để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Anh ta vẫn mạnh bạo như ngày thường, kéo lễ phục cô xuống rồi ngay cả quần cũng không cởi đã xỏ cứng rắn vào đâm liên tiếp.
Cô không đủ ẩm ướt trơn trượt, khó tránh khỏi có chút đau nhưng vẫn không chịu khuất phục.
Trận này hai người làm giống như đánh nhau.
Anh ta nâng bộ ngực đầy đặn trắng như tuyết vân vê, cúi người xuống thay phiên ngậm vào, Cố Du bị anh ta làm rối bòng bong, ngón tay thanh mảnh níu chặt drap giường màu trắng ngâm nga.
Nhưng anh ta lại phủ người xuống, nhìn cô thâm sâu, thắt lưng càng hung hăng di chuyển, "Chừng nào thì em mới có thể học cách nghe lời được!"
Tóc dài bị mồ hôi làm ẩm ướt dính trên mặt, Cố Du tức giận há mồm cắn anh ta khi Lê Chính kề miệng vào vai cô.
Anh ta đau kêu hừ một tiếng, lấy tay lật người phụ nữ nằm dưới thân mình, nắm chặt eo cô tiến vào từ đằng sau.
Mỗi một cái anh ta đều đâm sâu vào, ngay cả nơi thịt non mềm của cô dịch thể hỗn độn hòa vào nhau làm dính ướt drap giường.
Thời gian qua mỗi khi trên giường Lê Chính đều không cho cô có thời gian thở, cho dù cô khóc lóc kêu la cũng không tha cho cô, những thứ đó Cố Du đã thành thói quen rồi. Chỉ có thể ôm gối rên khóc vỡ vụn khe khẽ, thắt lưng bị anh ta nâng cao xuyên qua không chút lưu tình.
Nhưng mà cô thích bộ dạng này, chỉ có lúc này cô mới có thể dịu dàng phục lệnh, mới có thể cầu xin được tha.
Cơ thể phía sau cảm giác trướng rất đáng sợ, cong mông lên thì run rẩy lợi hại.
Đều là quen thuộc cơ thể lẫn nhau từ lâu rồi lại còn yếu ớt hỏi anh ta có được không?
Anh ta lại càng lưu manh, lần này phía dưới đâm không ngừng, bàn tay hung hăng đánh ba phát vào ngực trắng như tuyết của cô, "Rất tốt!"
Cố Du có ý xấu xoắn chặt anh ta hơn, biết anh ta không chịu nổi nhất chính là như vậy, sau đó giọng cô càng yêu mị "Đừng bắn bên trong nhé." Lúc cô nói lời này đã bị người đàn ông đâm nông rồi lại sâu, trong cơ thể có dòng nhiệt nóng bỏng chảy ra rơi xuống drap giường, âm thanh rõ ràng.
Dư âm của cuộc vận động chưa tan đi, ngay cả một ngón tay Cố Du cũng không nâng lên nổi, lẩm bẩm một câu "Mang thai thì làm sao bây giờ?"
"Vậy thì sinh ra thôi." Vẫn giọng lạnh lùng rõ ràng như vậy, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt anh ta lúc này nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra trên nét mặt người đàn ông có bao nhiêu khinh thường hờ hững.
"Bảo tôi sinh đứa nhỏ cho anh, nằm mơ!"
Cô không ăn cứng, chẳng lẽ anh sẽ ăn sao? Lập tức kéo cô trở về mở chân cô ra đâm vào cô, còn hung hăng dọa, "Ngược lại tôi muốn xem em sinh hay không sinh!"
Cố Du sợ tới mức lập tức nắm lấy cổ tay chỗ xanh tím cho anh ta nhìn, trách anh ta vừa rồi bóp quá chặt.
Lê Chính cầm tay cô một lúc, cuối cùng mới nằm xuống ôm lấy cô, nói câu tiếng người, "Ngủ một lát đi."
"Thứ đồ của anh vẫn cứ chảy ra ngoài, bảo tôi làm sao ngủ!" Cố Du rống anh.
Lê Chính đen mặt, bế cô vào bồn tắm siêu lớn, tắm cho cô.
Lúc này cô mới nói với anh ta mấy câu đã nghẹn trong lòng từ lâu, "Lê Chính, anh tiếp nhận Cố thị được không, rơi vào tay anh cũng tốt hơn rơi vào đám người kia, tôi.... Không chống đỡ nổi nữa." Cô nhắm chặt mặt, cố chịu vành mắt đang chua xót.
"Em gấp gáp ngoan ngoãn mở chân để tôi ngủ, thì ra là vì chuyện này!" Anh ta cười nhẹ hai tiếng, có chút phiền chán, "Tôi không có hứng thú."
Đột nhiên Cố Du từ bồn tắm đứng phắt dậy, nước nhỏ giọt từ đường cong hoàn mỹ của cơ thể, rút khăn lông bao quanh người xong tạt nước lên mặt anh ta, xoay người nói với Lê Chính, "Khốn nạn!"
"Anh yên tâm, sau này dù tôi lưu lạc đến mức phải đi hầu người ta ngủ, cũng tuyệt đối sẽ không đến cầu xin anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...