Mưu Đồ Dụ Dỗ

Editor: Sue

Beta: Xu

Buổi chiều, tiết trời có chút bất thường, chẳng biết từ lúc nào mặt trời đã khuất sau tầng mây, mơ hồ nhô ra sừng nhọn nho nhỏ, bầu trời hiện ra màu xanh xám.

Một tiếng sấm rền ầm ầm vang lên, toàn bộ mặt trời rút vào sau đám mây, đem mình che giấu cực kỳ chặt chẽ.

Ở phòng khách Khương gia, ghế sô pha hình chữ U, Khương Bẩm Hoài và Lương Văn ngồi tại vị trí trung tâm, bên trái là Khương Ngâm, bên phải là Doãn Toại cùng Khương Bái.

Hai người đột nhiên báo tin muốn kết hôn, thực sự đã làm chấn kinh tất cả mọi người trong Khương gia.

Bầu không khí an tĩnh hai giây, thấy trong phòng ánh sáng có chút ảm đạm, Lương Văn đẩy đẩy Khương Ngâm để cô đi mở đèn.

Khương Ngâm đi đến ấn mở công tắc, đèn thủy tinh treo trên đỉnh đầu sáng lên.

Khương Bẩm Hoài hơi cúi đầu, khoanh tay trầm ngâm gì đó, nửa ngày chưa có tỏ thái độ gì.

Khương Bái cầm điện thoại trả lời mấy công việc trên Wechat, ngẩng đầu, lấy cánh tay khoác lên vai Doãn Toại: "Người anh em, hôm nay cậu uống lộn thuốc?"

Hôm nay mới xem mắt, sao bây giờ lại trực tiếp nói đến chuyện cưới gả?

Tiến triển này quả thật có chút nhanh.

Nóng lòng muốn làm em rể của mình như vậy, Khương Bái cảm thấy chuyện này có vẻ rất khó tin.

Lương Văn cười cười, nhìn về phía Doãn Toại: "Thật ra, người trẻ tuổi các con quyết định cái gì chúng ta cũng không sẽ không hỏi, nhưng dù sao hôn nhân cũng là việc lớn, có phải hơi gấp gáp hay không?"

Khương Ngâm liếc Doãn Toại ở phía đối diện một cái, anh đứng đắn ngồi ở đó, khí độ nhã nhặn, trầm ổn, đối mặt với cục diện lúc này, biểu hiện vẫn bình tĩnh, thong thả như cũ: "Giáo sư Lương, Khương Ngâm là hòn ngọc quý trên tay của cô và giáo sư Khương, con rất cảm kích cô đã nguyện ý thúc đẩy để hai người chúng con gặp mặt nhau ngày hôm nay. Nhưng con nghĩ, cô đã có sự sắp xếp này, tất nhiên cũng là vì cân nhắc đến việc chung thân đại sự của Khương Ngâm, lấy kết hôn làm mục đích đi."

Doãn Toại giương mắt nhìn về phía Khương Ngâm: "Lần trước, hôm sinh nhật giáo sư Khương có gặp qua Khương Ngâm, con liền cảm thấy Ngâm Ngâm đáng yêu, lòng sinh hảo cảm, hôm nay lại cùng em ấy hàn huyên trò chuyện, càng thích em ấy hơn, cũng nguyện ý thay giáo sư Lương và giáo sư Khương chiếu cố Ngâm Ngâm, cho em ấy bình yên cùng hạnh phúc."

Khương Ngâm nghe được mặt đỏ đến tận mang tai, ánh mắt bất giác tránh khỏi ánh mắt của anh.

Không nghĩ tới Doãn Toại còn thật biết bịa chuyện, không cần bản thảo cũng có thể mở miệng nói dối.

Nếu không phải sớm biết hai người kết hôn theo hợp đồng, đoán chừng cô đã bị lời nói thâm tình, nghiêm túc này của anh làm cho cảm động đến mức tim đập rộn lên, không phải anh không gả!

Doãn Toại vẫn còn nói tiếp: "Ông lão trong nhà vẫn luôn thúc giục việc kết hôn của con, con cũng hi vọng có thể nhanh chóng kết hôn để hoàn thành một tâm nguyện của ông ấy, nên hôm nay mới đường đột nói việc này với hai người. Mặc dù có chút gấp gáp, nhưng xin giáo sư yên tâm, con nhất định sẽ dụng tâm chuẩn bị hôn lễ, phong cảnh tráng lệ, không để cho Khương Ngâm chịu ủy khuất."

Khương Bái ở bên cạnh nghe được cũng sửng sốt, sờ cằm, đem người tỉ mỉ đánh giá.


Khương Bái luôn cảm thấy hôm nay tiểu tử này không bình thường, nói lời như vậy khiến anh nổi hết cả da gà rồi.

Thế nhưng, theo sự hiểu biết của Khương Bái về Doãn Toại, hôm nay cậu ta biểu hiện thế này xem ra là làm thật.

Khương Bái lại đi dò xét Khương Ngâm.

Doãn Toại xưa nay không gần nữ sắc, bây giờ đột nhiên liền muốn kết hôn, nha đầu Khương Ngâm này cho cậu ta uống thuốc mê?

Nghe xong lời nói của Doãn Toại, biểu lộ trên mặt của Lương Văn nữ sĩ mới từ do dự dần dần chuyển sang hình tượng mẹ vợ bình thường, tiêu chuẩn, mỉm cười thân thiện.

Bà vỗ vỗ cánh tay Khương Bẩm Hoài, rất tự hào nói: "Nhìn xem, ánh mắt của tôi cũng không tệ lắm đi, Doãn Toại là một đứa trẻ có trách nhiệm!"

Sắc mặt Khương Bẩm Hoài cũng đã hòa hoãn, trầm mặc chốc lát rồi mở miệng: "Tâm ý của con thầy và giáo sư Lương đã nghe rõ, Ngâm Ngâm thuở nhỏ bị nuông chiều mà lớn lên, mặc dù cũng đã đến tuổi cưới gả nhưng hôn nhân là chuyện lớn không phải trò đùa, không chỉ là việc của hai người các con mà còn là việc của hai gia đình."

Ông đổi tư thế ngồi, thái độ vẫn khoan dung như trước: "Chênh lệch giữa hai nhà có chút xa, con có biết người trong nhà có thái độ gì với chuyện này không?"

Doãn Toại còn chưa tiếp lời, điện thoại Khương Ngâm chợt vang lên, cô nhanh chóng giảm âm lượng.

Lão đại Giang Lăng gọi tới, hẳn là nói chuyện làm ăn.

Nhìn Doãn Toại ứng phó tự nhiên, bên này chắc cũng không cần cô chen miệng vào làm gì, Khương Ngâm nhận điện thoại, trở về phòng ngủ: "Chị Lăng, sao vậy?"

"Thân thể thế nào? Còn sốt không?"

"Đã không sao." Khương Ngâm đóng cửa phòng ngủ lại, đi đến trước bàn sách ngồi xuống, nghe thấy Giang Lăng nói: "Vậy là tốt rồi, đoạn thời gian trước em và Dương Thư bận bịu việc chụp ảnh tạo hình nhân vật quả thực rất vất vả, chờ thân thể em tốt lên, mọi người ở phòng làm việc cùng nhau tụ tập ăn một bữa, chúc mừng các em hoàn thành công việc, muốn ăn ở chỗ nào thì tùy ý em và Dương Thư chọn."

"Được nha, vậy em chắc chắn sẽ không khách khí."

"Ai bảo em khách khí." Giang Lăng ở bên kia cười giận, lại nói: "Còn có một tin vui muốn nói với em, ảnh tạo hình « Gió Phệ » các em hoàn thành không tồi, bây giờ bên sản xuất bọn họ đã quyết định giao luôn việc chụp ảnh tuyên truyền cho phòng làm việc chúng ta, thậm chí có ý muốn cùng chúng ta bảo trì hợp tác lâu dài."

Giang Lăng là đàn chị của Khương Ngâm và Dương Thư, danh khí trong giới nhiếp ảnh cũng nổi tiếng.

Năm ngoái Giang Lăng thành lập phòng làm việc chụp ảnh Lăng Vận, mời Dương Thư và Khương Ngâm nhập cổ phần, cùng phòng làm việc có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.

Bên sản xuất và phía chủ đầu tư của « Gió Phệ » đều là Truyền Thông Tinh Đồ.

Dưới trướng Truyền Thông Tinh Đồ có rất nhiều nghệ sĩ, tài nguyên thì nhiều không kể xiết, có thể cùng xí nghiệp như thế hợp tác lâu dài, đối với phòng làm việc các cô mà nói đúng là một tin tức tốt.

Khương Ngâm dần tươi cười rạng rỡ, ngửi được hương vị của tiền: "Như vậy rất tốt, sau này không cần lo lắng về con đường phát triển của phòng làm việc chúng ta."


"Ai nói là không tốt đâu." Giang Lăng cũng cao hứng.

Hai người đang rảnh rỗi hàn huyên vài câu, sau khi cúp máy, Khương Ngâm suy nghĩ trong lòng, bỗng nhiên hiện ra một phỏng đoán.

Truyền Thông Tinh Đồ cùng phòng làm việc các cô hợp tác, không liên quan gì đến Doãn Toại chứ?

Nhắc đến Doãn Toại, Khương Ngâm mới nhớ đến người đó còn ở bên ngoài trò chuyện về việc chung thân đại sự của cô, không biết nói thế nào rồi.

Cô vội vội vàng vàng mở cửa ra ngoài, Doãn Toại đã đứng dậy đi đến cửa, Khương Bẩm Hoài và Lương Văn cũng đứng ở cửa ra vào đưa tiễn.

Lương Văn nhìn thấy Khương Ngâm, vội nói: "Ngâm Ngâm đi đưa Doãn Toại xuống dưới lầu."

Khương Ngâm thuận miệng đồng ý, cùng Doãn Toại từ trong nhà đi ra.

Khương gia ở tầng ba, lúc này thang máy còn chưa tới, hai người lại cùng nhau đi thang bộ xuống dưới.

"Anh và ba mẹ tôi đã nói chuyện thỏa đáng rồi sao?"

"Ừm." Doãn Toại bỏ tay vào túi đi phía trước: "Chờ tôi đi công tác về, sắp xếp cho người lớn hai bên ăn một bữa cơm đem chuyện kết hôn sắp xếp thỏa đáng, sau đó tìm ngày đi lĩnh chứng."

Nói đến đây, Doãn Toại dừng giây lát, quay đầu nhìn cô: "Chuẩn bị hôn lễ mất rất nhiều thời gian, tạm thời không xử lý được, nếu như cảm thấy quá quạnh quẽ, có thể đợi lĩnh chứng xong, lúc chúng ta dọn đến nhà mới có thể cùng nhau mời bạn bè về nhà ăn một bữa cơm, náo nhiệt một chút."

Khương Ngâm suy nghĩ lời anh nói, ngẩng đầu: "Vậy là vẫn sẽ làm hôn lễ ư? Thế nhưng nếu anh thật sự dụng tâm chuẩn bị như lời đã nói với ba mẹ tôi thì chờ đến khi có thể làm hôn lễ thì cũng là lúc hai chúng ta nên ly hôn a?"

Nói đến chỗ này, Khương Ngâm nhấp môi dưới, đột nhiên có chút phát sầu: "Nhìn ba mẹ tôi cao hứng, không biết đến lúc ly hôn, bọn họ có khó chịu hay không."

Cô đột nhiên cảm thấy việc này chính mình làm quá qua loa, hối hận chậm rãi dâng lên.

Thần sắc Doãn Toại ngưng lại, lẳng lặng nhìn cô, một lát sau nói: "Đến lúc đó tôi sẽ cho bọn họ một lời giải thích, yên tâm đi."

"Anh có thể sao?"

"Có thể." Anh tiếp tục cất bước xuống lầu dưới, nhìn rất tự tin.

"Được thôi, tôi sẽ tin anh một lần." Khương Ngâm cảm thấy an tâm không ít, thấy anh bước nhanh chân, cô nhảy nhót đi theo sau: "Đúng rồi, sao anh lại có thể dễ dàng thu phục ba mẹ tôi như vậy? Chuyện đó..."

Cô đưa tay vuốt tai một cái, ấp a ấp úng một lát: "Vừa rồi tôi không ở đó, anh không có nói chuyện trước kia với bọn họ chứ?"

Đi đến cửa thoát hiểm tầng một, Doãn Toại đẩy cửa ra, nghiêng người nhường cô ra trước, đuôi mi giơ lên một chút: "Chuyện trước kia là gì?"


"Chính là, chuyện trước kia chứ sao."

"Chuyện em theo đuổi tôi?"

"..."

Có thể đừng nói thẳng ra như vậy không?

Một cô gái nhỏ dễ ngại ngùng, thẹn thùng như cô, không cần mặt mũi sao?

Nhìn biểu cảm hơi quýnh lên của cô, Doãn Toại im ắng cười, dẫn đầu từ trong đơn nguyên đi ra, dừng ở dưới hành lang: "Không có."

Anh quay đầu, nghênh tiếp ánh mắt Khương Ngâm nhìn đến, khóe môi gợi lên một cái: "Chừa cho em một chút mặt mũi."

Tâm tình Khương Ngâm lập tức thông thoáng không ít, vui vẻ đuổi theo: "Thật?"

Cô còn rất sợ vừa rồi thái độ của ba mẹ không kiên định, sau đó Doãn Toại lanh mồm lanh miệng đem việc này nói ra.

Dù sao nếu như nói cô đã từng đối với Doãn Toại theo đuổi không buông, thích anh thích đến vô cùng thì chính là biện pháp thuyết phục ba mẹ cô nhanh nhất.

Doãn Toại rũ mắt, dừng trên khuôn mặt nhỏ ước chừng bàn tay của cô: "Thật sự không có."

"Vậy quan hệ của anh và anh trai tôi thân thiết như vậy, đã nói với anh ấy chưa?" Cô kích động kéo lấy ống tay áo Doãn Toại, cằm thon thon hất lên, sắc mặt dưới ánh hoàng hôn phiếm hồng, con mắt hẹp dài, đuôi mắt tự nhiên hướng về phía trước chăm chú, tăng thêm mấy phần tươi đẹp và dụ người, chỉ là đôi đồng tử trong veo như nước kia, lúc này mang theo chút thấp thỏm cùng khẩn trương.

Doãn Toại quét mắt xuống hai tay đang nắm chặt tay áo anh, đốt ngón tay trắng nõn như rễ hành, gầy gò mà đẹp mắt.

Hai người sáp lại gần nhau, anh có thể mơ hồ ngửi được hương vị trong veo nhàn nhạt, dư vị kéo dài trên người cô.

Hầu kết sắc bén của Doãn Toại chuyển động lên xuống, thanh âm trong lúc vô tình bị anh thả nhẹ, hiện lên một sự ôn như chính anh cũng không phát giác được: "Cũng không có."

Nói xong, anh nhìn thấy cả người Khương Ngâm trong nháy mắt buông lỏng xuống, vuốt ve tim mình: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."

Với cái tính tình chó kia của Khương Bái, nếu như biết cô từng theo đuổi Doãn Toại, còn thất bại.

Anh ấy có thể chê cười cô suốt hai mươi năm!

Cô cũng không muốn mãi mãi sống trong bóng ma của Khương Bái, nghĩ thôi cũng đáng sợ.

Đạt được câu trả lời như mong muốn, tâm tình Khương Ngâm không tệ.

Cô đột nhiên phát hiện, Doãn Toại vẫn rất ổn trọng, biết lời gì nên nói, lời gì không nên nói.

Làm người khác ưa thích quá đi!

Tâm tình thư thái, nụ cười của Khương Ngâm như tắm trong gió xuân: "Vậy anh từ từ đi, trên đường lái xe cẩn thận một chút. Đúng rồi, anh đi công tác bao lâu trở về?"


"Hai ba ngày." Doãn Toại nhìn cô, cười như không cười, nói: "Việc đính hôn chờ tôi đi công tác trở về sẽ nhanh chóng sắp xếp, em cũng không cần gấp gáp như vậy."

"..."

Ai sốt ruột?

Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi sốt ruột??

Tôi rõ ràng chính là khách khí với anh nên mới hàn huyên một chút!

Doãn Toại không cho cô cơ hội giải thích, đã lên xe, liếc nhìn cô một cái từ trong cửa sổ xe, khởi động động cơ, lái xe rời đi.

Khương Ngâm đứng dưới hành lang, nhìn sau đuôi xe đã đi xa của anh, duỗi ngón cái và ngón trỏ ra, nhắm một mắt lại, cách một khoảng không, nhắm ngay vị trí tài xế.

Nhắm chuẩn mục tiêu, bắn ra.

Biubiu~

Doãn Toại cầm tay lái, quét mắt một vòng về bóng người trong gương chiếu hậu, lắc đầu, tản mạn cười.

Lúc thu hồi ánh mắt, dư quang của anh nhìn qua vị trí ghế phó lái, phía trên có một chiếc túi xách của phụ nữ.

Là chiếc túi xách Khương Ngâm mang trong buổi xem mắt hôm nay.

Tiễn xong Doãn Toại, Khương Ngâm một lần nữa đi thang máy lên nhà.

Khương Bái dựa lưng vào tường bên ngoài cửa, hai tay khoanh lại, dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhìn thấy cô từ trong thang máy ra, ngoắc ngoắc ngón trỏ về phía cô: "Nha đầu, em qua đây."

Khương Ngâm khó hiểu đi qua: "Làm gì?"

Khương Bái chỉ chỉ cô: "Đi một vòng cho anh xem chút?"

Khương Ngâm đứng đấy bất động: "... Anh có bị bệnh không?"

"Anh suy nghĩ nửa ngày cũng không thể hiểu được ——" Khương Bái hơi nghiêng người, ngang bằng chiều cao của cô: "Doãn Toại coi trọng cái gì của em vậy? Vì sao vừa gặp mặt, cậu ta lại đột nhiên muốn cùng em kết hôn? Em cho cậu ta uống thuốc mê hả?"

"Bởi vì em xinh đẹp nha." Khương Ngâm vuốt tóc qua tai, cao ngạo ngẩng đầu, vô cùng tự tin: "Trên thế gian này, có đàn ông nào mà em không bắt được sao? Nói ra thì thật ngại, chính Doãn Toại đã rớt cả nước mắt nước mũi, quỳ xuống cầu xin em kết hôn, nói lần trước đến nhà chúng ta gặp em, sau đó liền trở về tương tư, vô cùng thích em, còn nói không có em không thể sống được, em cũng ngại cự tuyệt, lúc này mới miễn cưỡng mà làm ——"

"Miễn cưỡng mà làm gì?" Cửa thoát hiểm bị người từ bên trong đẩy ra, Doãn Toại cầm túi xách của cô bước chân dài đi tới, thần sắc bình tĩnh nhìn chằm chằm Khương Ngâm.

Tác giả có lời muốn nói: Khương Khương mỗi ngày đều lật xe:)

- --------------------------------

Ai rồi cũng phải đổi quần thôi =))) một tuần đến lẹ quá. Đáng lẽ là đăng ngày hôm qua nhưng mà mạng mẽo không chạy nổi nên không đăng được. Nên hôm nay đăng nè!!!!! Mọi người nhớ nhấn sao và theo dõi page trên FB nhaaaaa. Page đã lên được 500 like rồi!!! Mặc dù không phải là con số lớn nhưng đó là sự ủng hộ cũng như là công nhận từ mọi người cho chúng mình. Xin cảm ơn các bạn rất nhiều!!!!!!

#Xu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui