Mưu Đồ Dụ Dỗ

Editor: Sue

Beta: Xu

Đã bị anh nói như vậy, Khương Ngâm hướng anh cười thoải mái, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Vậy tôi gọi anh là ca ca, hôm nay anh có thể đối tốt với tôi một chút sao?”

Doãn Toại giương mắt: “Em sợ tôi đối em không tốt như thế, xem ra rất có ý thức tự giác với những việc bản thân đã làm.”

Khương Ngâm lập tức không cười được.

Không nói tới việc đề tài đều đã nhắc đến mức này, Khương Ngâm cảm thấy hôm nay cần phải hoàn toàn kết thúc một chút, miễn cho sau này lo lắng, đề phòng, luôn sợ ngày nào đó anh sẽ trả thù.

Cô nhấp môi dưới, đem đầu rũ xuống: “Ngày ấy là tôi nhất thời xúc động.”

Ai bảo anh ngày đó chọc tức cô?

Lúc ấy, cô cảm thấy, nếu như không hôn thì rất có lỗi với nỗ lực nửa tháng vất vả của mình!

“Nhất thời xúc động, thì không cần trả giá đắt sao?”

“…”

Giáo sư Khương cùng giáo sư Lương và đại luật sư Khương, ba người tuyệt đối không nghĩ tới, có ý tốt sắp xếp cuộc xem mắt, giờ phút này, đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của bọn họ.

Trở thành cục diện đòi nợ và trả nợ!

Đã bắt đầu tính sổ, Khương Ngâm dựa theo thái độ phụ trách, nghiêm túc mở miệng: “Vậy anh nói đi, bồi thường phí tổn thất tinh thần hay là phải bồi thường cái khác? Hoặc là anh muốn tôi làm thế nào?”

Doãn Toại nhấp một ngụm trà, cầm văn kiện trong tay: “Tôi xác thực có chuyện cần em hỗ trợ, nếu như em đáp ứng, việc này liền cho qua.”

Nói xong, anh đem hợp đồng đặt trước mặt Khương Ngâm.

Khương Ngâm nhìn văn kiện trên bàn, trên cùng có hàng chữ to, phá lệ bắt mắt: Hợp đồng Kết hôn?

Khương Ngâm ngạc nhiên ngẩng đầu, có chút không kịp phản ứng: “Có, có ý gì?”


Doãn Toại một lần nữa tựa lưng vào ghế ngồi, giương cằm lên ra hiệu cô: “Trước tiên có thể nhìn xem hợp đồng.”

Khương Ngâm bình phục nỗi lòng một chút, nghiêm túc nhìn vào nội dung hợp đồng.

Vì ứng phó người trong nhà, hai người sẽ kết hôn theo hiệp nghị, kỳ hạn là nửa năm.

Nửa năm sau nếu ly hôn, tài sản dưới danh nghĩa của Doãn Toại, cô muốn cái gì đều có thể tùy tiện lấy đi.

Con ngươi Khương Ngâm bỗng dưng phóng đại, tỉ mỉ nhìn lại một lần, đúng là ý tứ này.

Khương Ngâm bị dọa không nhẹ, bưng ly nước uống một ngụm, kết quả phát hiện trong ly trống không.

Cô đang muốn bỏ ly xuống, Doãn Toại cầm ấm nước lên rót cho cô: “Thế nào?”

Khương Ngâm nhìn anh, muốn cười nhưng không được, cảm giác như sự việc phát sinh trước mắt lúc này hết thảy so với giấc mộng tối hôm qua bị anh trói lại kia, càng không chân thực.

Cuộc xem mắt hôm nay, đến cùng vì sao lại phát triển thần tốc như vậy?

Cô bưng ly nước lên, nhấp một ngụm, vẫn rất khó mà tưởng tượng nổi: “Vì sao lại tìm tôi?”

“Ông lão trong nhà thúc giục gấp gáp, trước mắt tôi vẫn không tìm được người muốn nắm tay cả đời, cho nên cần có thời gian nửa năm giảm xóc.” Doãn Toại rót cho mình tách trà, trên gương mặt tuấn dật không chút gợn sóng: “Vừa hay không phải em còn thiếu tôi cái gì sao, vậy nên cái việc vội vàng này để em giúp là rất phù hợp.”

Kỳ thật, Khương Ngâm còn chưa bao giờ nghĩ muốn kết hôn, lúc này liền hoàn toàn sợ ngây người.

Cho nên tối hôm qua, Doãn Toại nói có chuyện muốn tìm cô tâm sự, thật ra là chuyện này?

“Nửa năm sau, nếu anh vẫn không tìm được người muốn nắm tay cả đời thì sao?” Khương Ngâm chợt hỏi.

Doãn Toại rũ mi xuống, đốt ngón tay có chút dùng sức, nắm vuốt tách trà, anh nhấp một ngụm, rồi chậm chạp buông xuống: “Đến lúc đó, đi hay ở thì tùy em.”

Nghe qua không phải việc gì khó, còn có thể hóa giải ân oán trước đó của hai người một cách nhẹ nhàng.

Cô phải đáp ứng lời đề nghị đó sao?


Khương Ngâm bưng ly nước, âm thầm tính toán trong lòng.

Ban đầu cô đồng ý với mẹ cùng Doãn Toại xem mắt là vì bị Tạ vương bát đản và Doãn bạch liên hoa ở trước mặt chọc tức cô nên mới nói như vậy, để hai người bọn họ về sau ngoan ngoãn, cung kính với cô.

Nhưng sau đó lại cảm thấy, cô và Doãn Toại có ân oán, lại còn xem Doãn Toại như công cụ hình người giúp mình nở mày nở mặt thì quá không thích hợp.

Kết quả ai có thể ngờ đến, hiện tại Doãn Toại thế mà chủ động muốn kết hôn với cô, ngược lại còn coi cô thành công cụ hình người —— ứng phó người trong nhà bức hôn.

Nếu như là lợi dụng lẫn nhau, cô cũng không cần thiết phải áy áy trong lòng đúng không?

Thuận tiện còn có thể bởi vì việc này đem ân oán cũ của hai người xóa bỏ, vẹn cả đôi đường!

Khương Ngâm lại đánh giá Doãn Toại ở phía đối diện, hôm nay anh mặc trang phục rất tùy ý, cổ áo sơ mi mở một cúc, mơ hồ lộ ra xương quai xanh đẹp mắt.

Màu da của anh rất trắng, đường cong từ cổ đến cằm trôi chảy xinh đẹp, ở giữa nổi lên hầu kết cứng rắn, lạnh lẽo, hơi chuyển động lên xuống, mang theo phần gợi cảm, cấm dục.

Phía bên trên là khuôn mặt rất có tiềm chất làm yêu nghiệt họa thủy, đôi mắt đào hoa đen nhánh thâm thúy, khóe mắt cụp xuống cùng đuôi mắt hơi nhếch lên tạo nên đường vòng cung hoàn mỹ, cực kỳ câu người.

Xung quanh khóe mắt hiện lên màu hồng nhàn nhạt, con ngươi sâu hun hút, mông lung ẩn chứa tia sáng nhàn nhạt, tựa như say lại không phải say, làm cho người ta hãm sâu.

Có lẽ là bởi vì thân phận, anh rất biết cách quản lý biểu cảm, lúc này lười nhác, tùy ý ngồi ở nơi đó, thoải mái mặc cô dò xét, có chút nhăn mày rất nhỏ khó có thể nhìn ra, làm cả người kiêu căng lại thêm phần cao quý.

Khương Ngâm đã từng thích gương mặt này của Doãn Toại.

Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, kỳ thực cô vẫn thích gương mặt này như cũ.

Thật là không có sức chống cự nào.

Làm một nhan cẩu nhiều năm, giá trị nhan sắc của Doãn Toại như vậy vẫn là rất phù hợp với thẩm mỹ của cô.

Nếu không lúc trước cũng sẽ không mặt dạn mày dày theo đuổi anh.

Lúc đại học, cô chỉ nhìn một chút liền thích, một lòng muốn theo đuổi được anh, sau đó nói chuyện yêu đương vườn trường ngọt ngào một trận.


Đáng tiếc kết quả lại không như mong muốn, cuối cùng đều là thất bại.

Bây giờ không giống như vậy, bây giờ Doãn Toại thế mà chủ động nói muốn kết hôn với cô.

Suy nghĩ theo hướng mặt dày vô sỉ, tổng tài của Truyền Thông Tinh Đồ, siêu cấp đại soái ca Doãn Toại, anh hiện tại cùng cô

Cầu! Hôn!

Lại nói đến, lúc trước không theo đuổi được anh, vẫn luôn là khúc mắc nhiều năm của Khương Ngâm.

Nếu như hai người kết hôn hợp đồng, Doãn Toại vì muốn để cô phối hợp với anh làm vợ chồng giả, ân ái trước mặt người trong nhà, tất nhiên sẽ có lúc nhờ vả cô chuyện gì đó.

Kể từ đấy thời thế thay đổi, cô – người từng bị anh cự tuyệt, hát lên “Bài ca giải phóng nông nô”, có phải còn rất có cảm giác thành tựu hay không?

Tóm lại.

Cuộc mua bán này, với cô mà nói dường như không lỗ!

“Suy tính thế nào rồi?” Giọng nói Doãn Toại tản mạn vang lên, phá vỡ các loại ý nghĩ ba hoa chích chòe trong đầu Khương Ngâm.

“Đã suy nghĩ kỹ.”

Trước ánh nhìn chăm chú của Doãn Toại, Khương Ngâm thận trọng uống ngụm trà, chậm rãi để tách xuống, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thẳng anh: “Tôi không đồng ý.”

Cô còn muốn giả vờ một chút, thuận tiện thăm dò thành ý muốn kết hôn với cô của Doãn Toại lớn bao nhiêu.

Dù sao, hiện tại anh đang cầu mong mình giúp đỡ, cô phải nhìn xem anh có thể cầu xin cô đến mức độ nào.

Cái này cũng quyết định tương lai hai người thật sự kết hôn, địa vị trong gia đình của cô cao bao nhiêu.

Nếu Doãn Toại ngay cả lời văn vẻ cũng không muốn nói hai câu thì quên đi, anh lại đi tìm người khác.

Cái này chứng minh rằng cô là người có thể tuỳ tiện thay thế, kết hôn đối cô cũng chưa chắc có chỗ tốt gì, càng đừng nói đến chuyện ở trước mặt đôi cẩu nam nữ kia trút giận.

Nếu là như vậy, việc kết hôn này, không kết cũng thế.

Mặc dù anh vừa có nhan sắc vừa có tiền, điều kiện có được sau khi ly hôn cũng rất lớn, nhưng cô cũng có cái giá của cô!

“Không muốn?” Mười ngón tay Doãn Toại tùy ý đan lại đặt lên bàn, mi tâm hơi nhíu khó có thể thấy được, giương mắt: “Vì sao?”


Dù gì Doãn Toại cũng không biết việc mình cần anh để đối phó đôi cẩu nam nữ kia, Khương Ngâm dứt khoát không kiêng nể gì cả, làm ra dáng vẻ rất đắn đo: “Cũng chỉ vì chút chuyện trước kia, tôi liền phải cùng anh kết hôn nửa năm, tôi cảm thấy chính mình thua lỗ, việc này đối với tôi đều không có nửa điểm lợi ích nào, anh như vậy là đang khi dễ người.”

Nói đến đây, cô dừng một chút: “Anh rõ ràng là muốn nhờ vả tôi, dù sao cũng phải cho tôi một cái lợi ích a?”

Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, không biết Doãn Toại có thái độ gì, cứ như vậy nhìn chằm chằm gương mặt kia của cô, nửa ngày cũng đáp lại.

Khương Ngâm bị anh nhìn không hiểu sao chột dạ, rũ mi mắt xuống, tránh đi ánh mắt sáng rực ấy.

Hai người đều không nói gì, sự chờ đợi trở nên có chút dày vò.

Khương Ngâm vừa mới dấy lên sự đắc ý nhỏ một chút liền vội vàng dập tắt.

Xem ra, cũng không có thành ý gì nha.

Nếu là dạng này, tương lai kết hôn thật, anh chưa hẳn có thể giúp cô trút giận.

Khương Ngâm suy tư, dần dần không có tính nhẫn nại, cảm thấy cuộc xem mắt hôm nay thực sự không có ý nghĩa.

Ngay lúc cô định mặc kệ Doãn Toại có phải đang trả thù mình, đều kiên quyết không đồng ý, thậm chí trực tiếp đứng dậy rời đi, một thanh âm rốt cuộc cũng phát ra: “Thêm một điều kiện nữa.”

Khương Ngâm ngẩng đầu.

Ngũ quan Doãn Toại lưu loát, rõ ràng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rơi trên tóc anh từng tia nhỏ, hốc mắt rất sâu, bên trên mí mắt hiện ra nếp uốn rất sâu, một vài sợi tóc rủ xuống.

Lúc ánh mắt chạm nhau, môi mỏng gợi cảm của Doãn Toại khẽ mở, chậm rãi nói: “Hồi trước ở buổi đấu giá từ thiện, tôi lấy được một cái máy ảnh kim cương kỷ niệm của quốc vương Brunei.”

Nói đến cái này, ánh mắt Khương Ngâm sáng rực lên trong thoáng chốc, trái tim cũng nhảy cẫng lên.

Lúc ấy cô ở buổi đấu giá, nhìn cái máy ảnh kia mà thèm ghê gớm, đáng tiếc không có tiền.

Cuối cùng Doãn Toại lấy giá một ngàn vạn cầm xuống.

Khương Ngâm có chút khẩn trương nhìn anh, chờ anh nói xong.

Doãn Toại nguyện ý nhượng bộ, nói điều kiện với cô đã làm Khương Ngâm rất hài lòng, máy ảnh này dù sao cũng trân quý, khó có được, cô không yêu cầu xa vời Doãn Toại sẽ đưa cho cô, nếu sau khi cưới cho cô mượn chơi đùa, cô đã rất vui vẻ rồi.

“Cái máy ảnh kia——”

Nghênh đón ánh mắt trong suốt, tràn ngập mong đợi của cô, khóe môi Doãn Toại hơi kéo xuống khó có thể thấy đuợc, không nhanh không chậm mở miệng:  “Cho em làm sính lễ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui