Mọi người đang túc trực trước phòng cấp cứu một cách hồi họp, cái đèn đỏ chót mắc trên đó cứ ngoan cố không chịu tắt, mỗi một phúc trôi qua lại làm mọi người them phần lo lắng thấp thỏm
Ông Tổng Thống bực tức hỏi :
- Tại sao lại trúng đạn chứ, ko phải đều có mang áo chống đạn sao
- Vì những viên đạn của bọn Hắc đều vô cùng tân tiến, có thể phá cả áo giáp chống đạn, thế nên Nguyên Sướng…( Jay nói với vẻ bất lực )
Ella cúi đầu ngồi ở một góc, đôi tay cứ nắm chắt vào nhau dễ dàng thấy được sự khẩn trương từ cô, lúc này cô đã hoàn toàn ko thể khống chế nước mắt, nó cứ tuông không ngừng
- Cũng tại con, nếu N.S ko đỡ đạn cho con thì….
- Sao, N.S đỡ cho con à, tại sao nó lại làm thế chứ, nó lúc nào cũng ko biết thông minh lên 1 tí nào à ( Tổng Thổng mắng )
- Này, ông có cảm thấy là ông đã rất quá đáng ko ( Bà luật sư lên tiếng ). Chẳng lẽ ông vẫn còn ko thể bỏ cái thói quen thích quản lý người khác của mình, ông phải bắt ép con ông làm theo ý ông ngay cả trong chuyện tình cảm sao, khi ông biết rõ rằng cảm giác đó không dễ chịu chút nào mà ông vẫn làm thế với các con ông à
- Sự quản lý của tôi cũng là để tốt cho nó
- Chẳng lẽ ông đã quên chúng ta có một tuổi thơ như thế nào sao, 3 chúng ta cùng lớn lên trong 1 cô nhi viện, phải chịu sự giáo dục nghiêm khắc và vô lý của những bà sơ trong đó, cho đến 1 ngày chúng ta không chịu nổi nữa, chính ông và chồng tôi là người đề ra ý định trốn thoát ra cô nhi viện. Kế hoạch thành công, thế là cuối cùng chúng ta cũng có thể tự do quyết định con đường tương lai của mình. Tôi khổ học luật, chồng tôi thích tự do hoạt động trên giang hồ, ông đi học chính trị của ông. Sự thành công của 3 chúng ta hôm nay 1 phần là vì được sống tự chủ tự quyết. Ông là người từng trải nên biết được cảm giác bị người khác quản chế là ra sao, ông muốn lịch sử lập lại, để con ông trốn chạy khỏi nhà ko nhận ông là ba ông mới vừa lòng sao. Giờ này là giờ gì mà ông chỉ biết giở cái giọng điệu trách móc người khác của ông ra, trông khi thay vào đó, ông có thể im cái mồm ông quan sát xem nét mặt của những người còn lại ở đây, tất cả đều đang lo cho người bệnh. Thế giới này không bắt buột phải môn đăng hộ đối, ko phải chỉ có cho và nhận, ông chỉ biết xem ông là cao hơn người khác, mà không biết thực ra chính ông mới là người thấp kém
- Tôi…
- Hãy thôi đi, đừng đêm những sách lược chính trị để đi thực hành với những người xung quanh ông, ko biết lắng nghe sẽ chẳng bao giờ là 1 nhà lãnh đạo tốt. Tôi sẽ kiện ông
- Ơ…vì tội gì
- Ông từng nói con gái tôi là con trùm xã hội đen nên cảnh cáo ko cho qua lại với con ông chứ gì, liệu hồn, những từ xúc phạm danh dự và dùng cường quyền để cưỡng ép người khác đó, tôi sẽ ko để cho ông yên đâu, ông hãy chờ mà nhận thư luật sư, tôi ko nói đùa, những gì tôi muốn thì trắng cũng biến thành đen, chồng tôi là minh chứng cho ông thấy.
Tổng thống nghĩ ngợi 1 hồi lâu, ông ko lên tiếng nữa, hình như đang nghiền ngẫm lời nói của bà luật sư.
1 tiếng đồng hồ lại trôi qua, chiếc đèn cấp cứu cuối cùng cũng chịu vụt tắt, bác sĩ đi ra với vẻ mặt không vui :
- Sao rồi bác sĩ, con tôi sao rồi ( Mọi người xúm lại vây lấy ông )
- Thật đáng tiếc, bệnh nhân bị mất quá nhiều máu, vừa lúc chúng tôi đã hết nhóm máu đó, nên…
Vẻ mặt mọi người trắng bệt ra rồi buôn tay khỏi bác sĩ, tất cả những hi vọng hoàn toàn mất tích thay vào đó là 1 bầu không khí ảm đạm và xót xa, tiếng khóc hòa vào trong tiếng van xin :
- Bác sĩ… ko…ko thể như thế được, ông không phải là bác sĩ giỏi sao, tại sao lại ko cứu được bệnh nhân, tôi ko cần biết ông dùng cách nào, ông phải cứu cho bằng được N.S ( Ella vừa nói vừa nắm cổ áo của bác sĩ van xin trong vô vọng, tiếng khóc át đi tiếng nói, làm giọng cô trở nên khan và trầm đi, câu chữ đứt quãng ko thành lời )
- Cô hãy bình tĩnh
- Ella, cậu bình tĩnh nào…
- Ko, mình ko thể bình tĩnh được, chính tại mình mà các bạn mới xa vào sự nguy hiểm như thế này, tại mình mà ra cả, vậy mà N.S chết mà mình sống nhởn nhơ thế này ư, một là bác sĩ hãy cứu sống N.S, hai là tôi sẽ chết theo anh ấy( Ngay lập tức Ella rút súng ra gài đạn dí vào tay bác sĩ ), nào, ông hãy chọn đi
- Ella, cậu tỉnh lại nào, hãy nhớ là vẫn còn bọn mình, bọn mình ko trách cậu ( Tiểu Trư vừa nói vừa định qua đó cản Ella lại )
- Đừng qua đây, nếu ko tớ sẽ chết cho các cậu coi
Mọi người bất lực đứng đó, bỗng 1 giọng nói quen thuộc lên tiếng
- Vậy cậu giết luôn cả mình đi ( Hebe bước lên ), sự việc đó cũng liên quan đến mình, nếu cậu nói trách nhiệm ở nơi cậu, vậy còn mình thì sao, cậu ko thể ích kỉ chịu đựng hết một mình ( Hebe gài đạn chỉ sung vào đầu ). Nào, cậu hãy đếm đi, chỉ cần cậu nói 1 tiếng, chúng ta sẽ cùng nổ súng chết tại đây, ko thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, cậu có thấy kết cục như vậy là 1 kết cục tuyệt vời ko ( Hebe nói với những giọt nước mặt đọng trên đôi mắt long lanh đen )
- Thế các cậu ko tính mình à, mình đã học cách sử dụng súng rồi ( Selina giật văng chiếc súng đang đeo trên thắt lưng của Tiểu Trư rồi gài đạn ), đó là do mình đã ko chỉ huy tốt nên mới có kết cục như vậy, chết thì có gì đáng sợ đâu nào, cậu đừng lo, cho dù hai cậu đi đến đâu, mình cũng sẽ theo các cậu đến đó, cho dù đó là con đường chết. Người ta nói cảm giác đợi chết còn đáng sợ hơn cái chết, còn mình thì thấy cảm giác được sống sẽ đáng sợ hơn khi đã sống mà ko có sự hiện diện của 2 cậu. Cho nên, mình cũng chẳng cần nó làm gì.
- 2 cậu…( Giọng Ella hoàn toàn khan rồi, cô ko nói ra lời rồi, 2 hảo tỷ muội của mình, 2 người họ tại sao lại làm thế, sẵng sàn bỏ cả mạng sống vì mình sao…)
*************************************
- Sẽ ko có ai chết tại bệnh viện này cả ( bác sĩ lên tiếng ). Thế có ai đã nghe tôi nói hết chưa nào, vì bệnh nhân bị mất quá nhiều máu, trong quá trình cấp cứu đã vận dụng hết những bao máu dự trữ trong bệnh viện, do thế trong phút cuối đã ko đủ máu để cung cấp vận hành thần kinh, tôi đáng tiếc là đáng tiếc cho bản thân tôi, vì nhóm máu của bệnh nhân trùng hợp với máu tôi nên tôi đã phải tiếp máu đến cả 1000 CC cho bệnh nhân. Giờ bệnh nhân đã vượt qua thời kì nguy hiểm để chờ đợi bình phục, bực mình quá, đã hiến quá nhiều máu xém tý xỉu rồi còn bị máy cô quay tôi như thế, chắc cái mạng già này chết mất
- Nói thế thì N.S chưa chết sao ?
- Chết cái đầu cô, ko phải cô nói tôi là 1 bác sĩ nổi tiếng sao, làm gì có thể để tử thần giành mạng bệnh nhân của tôi dễ vậy chứ, tiếc áu của tôi quá, bình thường đã bồi bổ biết bao nhiêu là thứ mới có được dòng máu tốt như thế, giờ hiến đi nhiều như vậy, ôi cái mạng già…( Đúng là người ta thường hay nói những người tài giỏi luôn có bệnh thần kinh )
Tất cả reo hò trong vui mừng, trong nụ cười và nước mắt. Nhờ thế mới thấy được tình cảm của ba người dành cho nhau, thậm chí còn nhiều hơn khi với người họ yêu. Cuộc đời con người ko cần quá nhiều bạn, chỉ cần 1 vài người chân thành, cuộc đời con người cũng ko cần quá nhiều lời ngon ngọt, chỉ cần 1 vài câu tâm tư. Cuộc đời con người đương nhiên ko cần quá nhiều hành động thừa, chỉ những khi cần thiết, hành động trở thành 1 động lực thiên liêng tuệt vời và kì diệu…
**********************************
Tọa lạt cách ngoại thành ko xa, 1 tòa nhà rộng lớn với những bức tường Hồng kiên cố nhưng trông ấm áp, xung quanh vườn hoa xanh xanh với tiếng chim hót nhẹ nhàng nhưng thánh thót, những chiếc rèm cửa xanh lá nhìn như vẻ lãng mạn thần bí. Tại đó có cuộc sống vẫn diễn ra thường ngày, nhưng còn cách sống lại ko giống với những người thường.
- Thế có ai giúp mình làm món súp ko vậy ( Tiếng của Selina vang lên )
- Xin lỗi, mình đang bận đánh bóng chày, trưa nay mình còn phải lái trực thăng đến bang Canifornia dự thi, cậu hãy kêu vợ mình nhé ( tiếng của Jay từ ngoài sân vườn truyền vào )
- Hebe nè, cậu đang làm gì đó, chồng cậu gọi cậu giúp mình này ( Selina lại hét lên )
- Cậu sẽ ko biết là mình bận tới mức nào đâu, mình đang luyện tập làm thế nào để trong 10 s có thể giết được 100 người, thế chồng cậu đâu nhỉ ? ( Tiếng của Hebe phát ra từ ban công tầng 1 )
- Cậu ko biết à, từ khi cậu ấy trở thành ngôi sao ca nhạc thì có bao giờ ở ko đâu cơ chứ, cứ núp trong phòng tối ngày nói là luyện giọng
- Ella, vậy cậu đi giúp Selina đi, cậu ấy ko thể nào nấu được món súp đâu
- Nói giỡn sao, ngày xưa cậu ấy ko phải ngày nào cũng làm cơm hợp cho T.Trư à ( Đang Tập trung vào màn hình máy tính )
- Cái đó mình bảo người nhà lái máy bay đi mua ở nước khác chứ mình nào biết làm
- Mình ko giúp cậu được, bởi mình đang theo dõi 1 phi vụ buôn bán trái phép thuốc cấm trên mạng…N.S à, anh giúp Selina đi
- Em mắc cười quá nhỉ, nếu anh ko sáng chế những trang thiết bị tân tiến thì làm gì em có thể ngồi nhà mà vẫn làm FBI chứ, anh đang giúo em chế tạo hệ thống điều khiển ý nghĩ giúp cho việc lấy khẩu cung các tội phạm đây
- Vậy là sao, là ko ai chịu xuống bếp à, như thế mà ra cái nhà sao, đồ đầu mãng xạ, đừng có mà tập nữa, mau vào đi ( selina hét lên lần nữa )
Vừa dứt lời thì quả bóng của Jay bay cái vèo làm bể màn hình máy tính của Ella, Ella đang say mê sắp bắt được tội phạm thì bị phá hoại, cô điên lên phóng ra ngoài đè Jay ra đánh, nhưng đâu đánh lại, còn bị **** lùn mà lối, Hebe ở trên lan can nghe thấy liền bay xuống luôn đè lên Jay rút dao ra cạo cho hết cái bộ râu đã “ luyện “ từ rất lâu của anh, ai biểu anh dám **** Ella. T.Trư bèn ngưng luyện giọng chạy ra can, trong lúc mắt nhắm mắt mở chạy thì Selina sau khi vật lộn với cái bếp cuối cùng cũng làm xong món súp đầy vất vả thì bị anh *****ng 1 cái, đổ vỡ hết những tâm huyết bỏ ra ! Cô đâu dễ dàng bỏ qua như vậy được chứ, ngay lập tức đang cầm cái nồi múc canh, cô úp cái rõ mạnh lên đầu Heo của anh ta, rồi lấy xẻng lấy cuốc cuốc cho anh ta một trận, còn bắt anh…liếm hết những miếng súp trên sàn, ai bảo dám làm phí công cô à, N.S thấy thế bèn giở hệ thống mà anh đã nghiêng cứu bấy lâu nay để trang bị cho gia đình những khi…đánh lộn, anh vặn 1 cái, cửa kính trong nhà đóng lại, những chiếc vòi gắn trên tường phun nước ra như 1 cơn đại hồng thủy làm tất cả bị nước xoáy vào và đánh dạt ra, dìm đến sặc cả họng…
Vì sự thiết kế độc đáo ấy nên chỉ khu vực trong nhà là bị ngập, những nơi khác không ảnh hưởng, sau ba ngày, nước rút xuống, anh sẽ phải đối diện với “ cơn hồng thủy giận dữ “ của 5 người còn lại, và cứ như thế, anh luôn trở thành người nô tỳ phải dọn dẹp chiến trường, là người luôn bị bắt nạt trong gia đình này
Mặt trời vẫn lên từng ngày, xuân hạ thu đông vẫn cứ qua, gió vẫn rít và mua vẫn rơi, nhưng tình cảm trong ngồi nhà kì lạ ấy lại luôn vững trãi trước muôn vàn biến đổi. Như 1 hẹn ước vĩnh viễn về niềm hạnh phúc và khát khao 1 cách thiêng liêng….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...