Muốn Thoát Khỏi Anh


Bỗng Quang Viễn khom lưng, anh nhẹ nhàng đưa khuôn mặt của nhìn lại gần cô, như để lắng nghe gì đó.
"Không cần cố nhìn lên, phu nhân của tôi, thì tôi sẽ tự cúi xuống."
"Muốn nói gì sao?"
Nguyệt Thiền không ngờ người nhà họ Mạc lại có vài phần dịu dàng đến vậy, trước giờ người ta thường nói, họ Mạc là nơi có rất nhiều người máu lạnh không chút tình người.

Cô lắc đầu, tỏ ý mình không muốn nói gì.
"Thế tại sao, lại cứ nhìn tôi làm gì?"
"Đẹp trai quá à ?"
Nguyệt Thiền bỗng chốc không biết nói gì, nhưng đúng là vậy, theo góc nhìn của cô, Mạc Quan Viễn này chính xác là một mỹ nam khó tìm.
"Vâng, đúng là vậy đấy."
Quang Viễn khuôn mặt có chút thay đổi, dù là rất nhỏ.
"Anh...vừa mới cười đấy à?"
"Không."
"Khi nào anh về."
"Gì thế? Hôn phu của mình vừa tới, thế mà đã muốn người ta về rồi sao?"
"Không..."
"Được rồi, hẹn gặp Thiền tiểu thư vào ngày cử hành hôn lễ."

Nói rồi, Quang Viễn lại khom lưng, anh cầm lấy tay phải của Nguyệt Thiền, rồi chạm nó vào trán mình.
"Chúc phu nhân của tôi, có một ngày tốt lành."
Nguyệt Thiền nhìn bóng lưng người khuất dần, vành tai cô lại có chút đỏ, nhịp tim có phần nhộn nhịp hơn bình thường.
Thay y phục, tạo một kiểu tóc, đầu gắn trâm vàng, trang điểm thật cẩn thận.

Nguyệt Thiền sau khi hoàn thành xong mọi việc, cô lại ngồi trước gương, nhìn tân nương váy cưới sắc đỏ, lại cảm thấy có chút xa lạ.
Đám cưới này được tổ chức theo kiểu truyền thống.

Chu lễ, 'Hôn' chính là 'Hôn'.
Hôn sự này, đã thu hút rất nhiều cánh nhà báo dù lớn hay nhỏ, cũng gây náo động không nhỏ.

Nguyệt Thiền mặc lên mình áo cưới sắc đỏ, từng lớp vải đều là xa xỉ đắt tiền, họa tiết tỉ mỉ tinh xảo đến mức làm cho người nhìn phải cảm thán.

Cô đội khăn đỏ, theo bước người dẫn dắt, từng bước ngồi vào kiệu hoa.

Hai bên chính là cánh nhà báo, từng ánh đèn flash liên tục hướng về phía cô, khiến Nguyệt Thiền có chút nhức đầu.
Ngồi trong kiệu, cũng đã hơn 2 canh giờ, cô đã cảm thấy mệt mỏi.
Bỗng kiệu bấp bênh, rồi dường như không nhúc nhích, cảm giác như vừa được đặt xuống.

Tấm rèm sắc đỏ che kiệu được vén ra, Nguyệt Thiền nhìn thấy một thiếu nữ mặc y phục màu xanh.

Cô ấy lên tiếng:
"Tiểu thư, để nô tì giúp người."
Nguyệt Thiền vịn tay vào cô nhóc này, từ từ đặt chân ra khỏi kiệu, nhìn cảnh sắc xung quanh qua khăn đỏ, cô có chút ngỡ ngàng, nơi đây không khác gì một biệt phủ, đèn lồng đỏ được treo tứ phía, nhiều không đếm nổi.

Giống như, nơi sinh sống của hoàng tộc thời xa xưa, có rất nhiều đường rẽ như một mê cung, sân viên to nhưng lại chẳng lấy một bóng người.
Hệt như một phim trường, được đầu tư bài bản.
Giờ đây, Nguyệt Thiền đã đứng trước chồng của mình, Mạc Quang Viễn.

Cô không hiểu lý do tại sao, mình lại như bị áp bức bởi sát khí, đôi mắt len lén nhìn Quang Viễn một cái.


Lễ quan xướng đã xong, cả hai theo lời chỉ dẫn của lễ quan, lần lượt cứ hành Quán lễ, Lao lễ, rồi lại tới Lễ hợp cẩn.
Sau hàng loạt những nghi lễ có chút rườm rà này, nghi thức cuối cùng chính là kết tóc, biểu thị cho hai người đã là vợ chồng.

Nguyệt Thiền sau khi kết thúc lễ, được đưa tới một căn phòng sang trọng, có những ánh nến lập lòe.

Cô ngồi trên giường, trước khi rời đi, cô nàng lúc nãy nán lại mà nhỏ nhẹ nói với Nguyệt Thiền.
"Tiểu thư, từ giờ em sẽ là nha hoàn của người."
 
"Còn nữa, tiểu thư nhất định phải cùng cậu chủ làm lễ Chu Công đấy."
"Người đừng quá căng thẳng."
Nguyệt Thiền nhìn cô nhóc tướng mạo đoan trang trước mắt, cô mỉn cười mà nói:
"Tôi biết mà."
"Từ giờ em sẽ là nha hoàn của tôi ư?"
"Tiểu thư từ giờ là phu nhân của cậu chủ nhà Mạc chúng nô tì, đương nhiên là vậy rồi."
Nguyệt Thiền ngừng lại vài giây, cô nhìn xung quanh, bài trí những món đồ cổ đắt tiền, hơn nữa nội thất cũng là được làm theo kiểu phòng của các hoàng tộc thời Tống, trên giường lớn được trải đệm mới tinh màu đỏ, màn trướng đính ngọc bích treo rủ xuống hai bên.
"Giống như tôi vừa mới xuyên không ấy nhỉ?"
Có lẽ do lời vừa nói ra quá nhỏ, khiến cho cô nương này không nghe rõ.
"Dạ?"
"Không, không có gì."
"Này, em tên là gì thế, cho chị biết được không?"

"Em tên..."
Lời chưa kịp nói hết, đã liền bị chen ngang bởi một thứ tiếng khác.
"Cậu chủ về rồi."
"Phu nhân, nô tỳ xin phép lui xuống ạ."
Người bước vào phòng chính là Mạc Quang Viễn.

Căn phòng giờ đây chỉ có con người, trong một khoảnh khắc, Nguyệt Thiền nhớ lại lời cô nhóc kia vừa nói.

Đó chính là lễ Chu Công, quan hệ vợ chồng, cô nhìn vào Quang Viễn.

Rồi suy nghĩ:
"Đây dù sao cũng chỉ là hôn nhân chính trị, chắc chắn, không có làm phải không?"
Quang Viễn thì không nói lời nào, anh đi về phía Nguyệt Thiền, bỗng nhiên đẩy mạnh cô xuống giường, làm cho khăn vải đỏ rơi ra.

Nguyệt Thiền ngửi thấy mùi rượu, thực sự rất nồng, cô hoảng sợ.
"Này...này, thả tôi ra, không phải là say rồi đấy chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận