Mi mắt nặng trĩu, Nguyệt Thiền vẫn chưa hết buồn ngủ, cũng không biết mình ngủ từ bao giờ. Xung quanh là chăn ấm nhung mềm, cô đảo mắt tìm kiếm Quang Viễn, nhưng lại chẳng thấy anh đâu.
Đầu óc Nguyệt Thiền trống rỗng, những chuyện xảy ra cũng trở nên mơ hồ, cô dụi dụi mắt, gắng gượng ngồi dậy. Tựa đầu lên thành giường, Nguyệt Thiền chỉ nhớ mình đã ngất đi khi đang làm, chuyện của sau đó cô hoàn toàn không nhớ, mơ hồ khắc lại lời Quang Viễn nói trong tâm trí:
“Xin lỗi, làm em mệt rồi.”
“Ngủ ngon nhé.”
Nguyệt Thiền không nhớ khúc dạo đầu diễn ra bao lâu, chỉ biết thời gian trôi qua rất chậm, làm cũng rất lâu. Cô cũng không nhớ nổi mình đã làm gì, đã ra bao nhiêu lần, nghĩ đến đây hai má Nguyệt Thiền lại ửng hồng.
Cảm thấy mình thật biến thái.
Bên tai cô truyền đến tiếng bước chân, Nguyệt Thiền biết ngay đó là anh chứ không ai vào đây nữa, chưa vội nhìn. Trong một thoáng qua đi cảnh tượng xấu hổ lại hiện lên, làm cô không dám nhìn Quang Viễn.
Nguyệt Thiền cúi đầu, rũ mắt nhìn chăn ấm mềm mại trên thân mình.
Bây giờ mới nhận ra, cô mặc áo sơ mi trắng của anh, bên trong mặc đồ nhỏ hẳn hoi, đây đều là Quang Viễn mặc cho sao? Nguyệt Thiền nghĩ ngợi, rồi cô nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn anh.”
Trong không trung phẳng phất mùi thơm của cháo gà, Nguyệt Thiền thì vẫn chưa dám nhìn anh, cố gắng tránh né ánh mắt, như thể chỉ cần nhìn trúng thì cô sẽ ngại chết.
Thân hình đàn ông cao lớn, vai rộng lưng thẳng, Quang Viễn cầm khay đặt bắt cháo, đi đến mà ngồi xuống nệm giường.
Hình như anh vừa tắm xong, mái tóc đen dài vẫn còn ẩm ướt, thoang thoảng mùi sữa tắm thơm nhẹ, Quang Viễn nói:
“Em tỉnh rồi thì nên ăn chút cháo đi.”
Nguyệt Thiền khẽ lắc đầu, nói:
“Em không đói.”
Anh đặt khay thức ăn xuống, vươn tay vuốt ve mái tóc đen dài đang buông xõa của cô, trong ánh nhìn tràn gập nuông chiều:
“Sao lại không đói? Không đói thì cũng phải ăn một chút.”
“Em khát nước không?”
Nguyệt Thiền ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng tựa hồ như nước:
“Em có.”
Cô thực sự rất khát, cổ họng khô rát khó chịu, Quang Viễn khẽ đặt bát cháo sang một bên. Anh lùi người lại gần Nguyệt Thiền hơn, Quang Viễn cầm lấy cốc nước bên cạnh, uống một ngụm.
Nguyệt Thiền nhìn anh, cô nghĩ thầm:
[Khát đến vậy sao?]
Anh uống xong, lại nhìn về phía Nguyệt Thiền, khiến cô có chút khó hiểu. Quang Viễn đột ngột nắm lấy cằm nhỏ, nghiêng mình hôn lên môi Nguyệt Thiền, cô tròn mắt nhìn anh.
Sao lại đột ngột như vậy?
Môi chạm môi, lối vào bị tách mở, Nguyệt Thiền giật mình, trong miệng là nước. Cô từng thấy cảnh này trên phim rất nhiều lần, lúc nào cũng cảm thấy khá mất vệ sinh. Nhưng lúc này đây, Nguyệt Thiền chẳng cảm nhận được gì, một chút khó chịu cũng không có.
Những cảm xúc mơ hồ không biết kìm nén ở đâu.
Anh rời khỏi môi hồng, khóe môi còn dính chút nước, cười hỏi:
“Khát nữa không?”
Nguyệt Thiền vô thức lắc đầu, cô nói:
“Không… không cần.”
Mi mắt khẽ run, cảm thấy thực sự rất ngại ngùng, Quang Viễn lấy khăn lau đi nước dính trên khóe môi Nguyệt Thiền, cẩn thận trong từng động tác.
Anh cúi xuống, thì thầm nói:
“Em có cảm thấy mùi của anh trên người em không?”
Trong lòng lại cười thầm, Quang Viễn nhìn người mình yêu mặc áo của mình, lòng rộn ràng lạ thường, thân thể cô nhỏ bé. Mặc áo của anh đối với Nguyệt Thiền là quá lớn, nhiều đồ như vậy, Quang Viễn lại chọn chô cô áo của mình cũng đều là có ý đồ.
Anh vừa khát nước, giờ lại khát tình.
Nhưng phải cố kìm nén lại, tiếp tục ghi nợ, trả vào lần sau.
Chính Quang Viễn thấy mình cũng quá đáng, màn dạo đầu kéo dài hai tiếng, không phải một con số nhỏ. Vậy mà vẫn không vào được, lòng anh có chút tức giận.
Là chỗ này quá lớn, hay do chỗ kia quá nhỏ đây?
Nguyệt Thiền ngượng chín mặt, đúng là cô có cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt quẩn quanh mình, hơn nữa cũng rất quen thuộc.
Cô tránh né ánh mắt của Quang Viễn, nói:
“Tại em đang mặc áo của anh mà.”
Anh giả vờ ồ miệng tiếng, lại hỏi:
“Thì ra là vậy, anh lại tưởng là do lúc đó.”
“Thế em thích mùi hương này của anh không?”
Nguyệt Thiền trả lời ngay:
“Bình thường.”
“Anh yêu em.”
Quang Viễn lại đột ngột nói lời yêu, anh tùy tiện nói không suy nghĩ, muốn nói thật nhiều lời yêu dành cho người mình đã đợi cả trăm năm.
Cô không nhìn Quang Viễn, mấy máy môi, nói ra vài lời lí nhí:
“Em cũng vậy.”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng đủ để anh có thể nghe thấy:
“Anh nghe thấy rồi.”
Trong lòng Quang Viễn đang rối loạn, lời anh muốn nghe đã lần đầu được nghe thấy, thực sự có được trái tim của người mình thương rồi. Trong ánh nhìn dịu dàng Quang Viễn trao cho Nguyệt Thiền, có vài phần là si mê, anh coi cô như chấp niệm, một chấp niệm không thể bỏ.
Quang Viễn lại tham lam, muốn nghe nhiều hơn:
“Em nói lại đi.”
Đáp lại lời của anh, Nguyệt Thiền chỉ phũ phàng từ chối:
“Không.”
Thực sự điều này là do cô ngại, Nguyệt Thiền chưa nói lời này với ai bao giờ, Quang Viễn là người đầu tiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...